If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44 - Huyết Chiến Trong Đêm
ầu trời bắt đầu tối đen, trên đường muỗi cũng dần dần nhiều lên.
"Mẹ nó chứ, muỗi ở Từ Dương quận xem ra còn độc hơn không ít so với Giang Ninh quận chúng ta à." Thanh Hổ đột ngột vỗ mặt, đập chết một con muỗi. Đi trong đêm hè, thống khổ nhất chính là muỗi nhiều vô kể.
"Hừ, chúng ta bên này còn tốt chán. Nghe nói, tại biên cương nam hoang, ban đêm ở đó muỗi mới gọi là độc. Có một loại muỗi độc, ngay cả vũ giả chúng ta nếu bị cắn trúng tay, cả cánh tay đều bị tê liệt! Nếu bị đốt nhiều hơn vài cái, có thể còn bị trúng độc mà chết!" Đỗ Hồng cảm thán nói.
Thanh Hổ kinh hãi: "Lợi hại như vậy?" "Ngươi cho rằng xông vào man hoang đơn giản như vậy? Man hoang ít dấu chân người, cho nên có thể sinh ra linh chi ngàn năm, sâm vương, còn có rất nhiều thiên tài địa bảo. Một số yêu thú kì lạ, thậm chí rất nhiều vũ giả lợi hại chết đi lưu lại bí tịch, binh khí. Nhiều bảo bối như vậy, nếu man hoang dễ xông vào như vậy, đâu còn gọi là man hoang nữa." Đỗ Hồng than thở.
Thanh Hổ đồng ý gật gật đầu.
Tỷ như Đằng Thanh Sơn mới vừa tìm được bối giáp kim tằm ti, kim tằm kia, chính là một loại độc vật trong man hoang.
"Hoang sơn rừng già, càng chỗ thâm sâu ít dấu chân người, càng có nhiều khả năng có yêu thú đản, thiên tài địa bảo." Đằng Thanh Sơn âm thầm gật đầu, ngay cả tại quê nhà Đại Duyên Sơn còn ẩn dấu một con giao long, nữa là nơi man hoang khôn cùng, hoang dã không dấu chân người, làm sao có thể không có yêu thú lợi hại?
"Mọi người nhanh lên! Còn có hai mươi dặm là tới Tam Thạch khách điếm. Muốn ăn thịt nướng, uống rượu thoải mái. thì phải cố chịu đựng trong chốc lát, đến Tam Thạch khách điếm,chúng ta nghỉ lại!" Ngô Đàm lão giả la lớn.
"Tất cả mọi người xốc lại tinh thần, cố chịu đựng thêm trong chốc lát." Một loạt thanh âm hưởng ứng vang lên, nhóm hộ vệ cao hứng phấn chấn bàn đến buổi tối ăn cái gì, uống cái gì.
Một lúc lâu sau, đoàn xe rốt cục chạy tới Tam Thạch khách điếm.
"Khách quan, các vị khách quan, mời vào bên trong!" Nhìn thấy bên ngoài xuất hiện một đại thương đội, nhất thời tràn ra ba bốn điếm tiểu nhị, nhiệt tình hỗ trợ.
Quản gia Ngô Đàm phân phó: "Tiểu nhị, đưa các vị hộ vệ này đến hậu viện, chuẩn bị đồ ăn thức uống cho tốt, nhớ là phải là đồ tốt nhất đấy!" Ngô đàm quay đầu lại nhìn đám hộ vệ, quát: "Các vị huynh đệ nhớ chú ý, đừng có uống say." "Ngô lão, cứ yên tâm đi, chúng ta ở khách điếm cũng không phải chỉ một hai lần, sẽ không làm chậm trễ đại sự đâu." hộ vệ đầu lĩnh cười cười nhìn lại nói.
Nhất thời bảy tám mươi tên hộ vệ, dẫn theo chiến mã, xe ngựa, hàng hóa, hướng tới hậu viện khách điếm ồn ào cất bước đi. Dù sao hàng hóa, chiến mã đều là thứ quý giá, đặc biệt là chiến mã Hắc Giáp Quân.
"Thanh Sơn huynh đệ, đi, chúng ta vào ăn cơm trước." Chu Sùng Thạch cười cười quay sang nói với Đằng Thanh Sơn.
Chu Sùng Thạch cùng với phu nhân, bọn nhỏ, vài tên người hầu, và Đằng Thanh Sơn với quân sĩ Hắc Giáp Quân một đám người đang đi vào khách điếm.
Từng bước tiến vào khách điếm!
Đằng Thanh Sơn ánh mắt đảo qua, chú ý tới một nhóm khách nhân ngồi ở năm bàn một bên khách điếm, những người đó hoặc là cởi trần, hoặc là phanh ngực, ồn ào ăn uống. Trên bàn, hoặc là dựa vào ghế, đều có đao kiếm binh khí các loại. Đứng bên cạnh không có ngồi xuống cũng có hai mươi mấy người.
Đằng Thanh Sơn cùng với quân sĩ Hắc Giáp Quân toàn thân mặc trọng giáp vừa tiến vào khách điếm, tức thời cả khách điếm không khí đột nhiêu lạnh hẳn lại, mấy hán tử đang tùy ý nói chuyện thanh âm bỗng chậm lại nhỏ dần, quay sang bên này nhìn vài lần, tất cả đều bất giác đưa tay lại gần binh khí, hoặc là phóng tới vị trí thuận tay.
Bên ngoài hành tẩu, một lời bất hòa, rút đao nói chuyện, năm bước thấy máu đây là rất thông thường.
Đằng Thanh Sơn nhướng mày, khách điếm tuy rằng không nhỏ, nhưng cũng chỉ có mười cái bàn. Đối phương chiếm năm cái, chỉ còn lại có năm cái. Hắc Giáp Quân mỗi người đều mặc trọng giáp, bình thường bốn người sẽ chiếm một cái bàn, cho dù rất chật, vẫn là không đủ.
"Các ngươi!" Đỗ Hồng thân mặc trọng giáp, lạnh lùng nhìn về phía mấy hán tử, "đưa một cái bàn đến đây!"
"Ngươi nói cái gì!" Một gã hán tử cao lớn đột ngột vỗ bàn, đứng lên.
"Định làm cái hả!?" Hai mươi quân sĩ Hắc Giáp Quân cùng quay đầu qua, lạnh lùng nhìn hán tử nọ.
Hán tử cao lớn sợ tới mức đáy lòng run lên.
Thương! Thương!... Hai mươi mấy hán tử đều lập tức cầm lấy binh khí, tất cả trong lòng đều đang dè chừng và sợ hãi.
Bọn họ nhìn ra được, mấy người nới tới trên người mặc trọng giáp, một khi đánh tới, chính là bọn họ chịu thiệt.
"Đừng gây chuyện." Một hán tử tóc rối tung lạnh lùng nhìn hán tử cao lớn, một tay kéo hắn ngồi xuống, đồng thời chắp tay nói", các vị hảo hán, chỉ có năm cái bàn, các vị quả thực là không đủ, chúng ta đưa ra một cái vậy." Rõ ràng là hắn nhận ra có nguy hiểm.
Những người khác tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn đưa ra một cái bàn.
Cho dù là sáu cái bàn, Đằng Thanh Sơn cùng mấy người, cũng là rất miễn cưỡng.
"Chưởng quầy, nhanh nhanh mang đồ ăn và rượu ngon ra đây." Quản gia Ngô Đàm kêu thức ăn, liền lập tức gọi.
"Vâng vâng, có ngay đây." Chưởng quầy tự mình bưng thực đơn lập tức hướng hậu viện chạy tới.
Đằng Thanh Sơn bọn họ ngồi ở đây, hai mươi mấy hán tử bên cạnh lập tức nói chuyện thanh âm đều nhỏ đi rất nhiều.
Rất nhanh... thức ăn, hảo tửu, không ngừng đuọc đưa lên. Đằng Thanh Sơn bọn họ, rõ ràng so với kia nhóm hán tử xông pha thiên hạ kia tốt hơn nhiều!
"Thanh Sơn huynh đệ, mọi người ăn sớm một chút, ăn xong sau cũng có thể nghỉ ngơi môt chút cho thoải mái, lúc này đã không còn sớm. Sáng mai hãy đi." Chu Sùng Thạch nói.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Lúc này bên ngoài trời đã sớm tối đen, quản gia Ngô Đàm lấy ra ngân châm và Lan Vân Châu, kiểm nghiệm đồ ăn có hay không có độc. Quân sĩ Hắc Giáp Quân nhóm đồng dạng kiểm nghiệm một lần. Sau đó mới bắt đầu ăn.
Xông pha thiên hạ, đặc biệt là nhũng nơi hoang vắng dã ngoại khách điếm, phải cẩn thận hơn nữa.
Trong một gian phòng lớn nơi hậu viện, tụ tập hơn mười người, đứng đầu chính là Mạnh lão.
"Cầm đèn đi!" Mạnh lão lạnh nhạt nói.
"Vâng." Điếm tiểu nhị mặc áo ngắn gật đầu, lập tức bưng một ngọn đèn đi ra phòng ở, đi qua hậu viện, đi vào đại sảnh, cùng với chưởng quầy liếc liếc mắt, rồi châm ngọn đèn trong đại sảnh.
Ngọn đèn lặng lẽ cháy không biết chuẩn bị có một màn gió tanh mưa máu nổi lên.
Hán tử áo ngắn nhìn thoáng qua mọi người trong đại sảnh, đôi mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, trong lòng cười lạnh: "Đi vào khách điếm, căn bản không cần Mạnh lão ra tay, các ngươi nhất định phải chết!", trong đại sảnh một đám người chưa biết gì vẫn đang vui vẻ.
"Thanh Sơn, một cốc nữa." Chu Sùng Thạch tươi cười nâng cốc.
Đằng Thanh Sơn cũng một ngụm uống cạn rượu trong cốc, cảm giác nóng bỏng chui vào trong bụng, rất thoải mái, bỗng nhiên Đằng Thanh Sơn khịt mũi một cái nhíu mày.
Phải biết là... Đằng Thanh Sơn ngay cả khí huyết lưu thông đều có thể khống chế, tạng phủ khí quan có một chút vấn đề đều có thể phát hiện, hắn sớm đạt tới cực hạn Nội gia quyền. Mà lúc này Đằng Thanh Sơn khịt mũi một cái, thì đã nhận thấy được trong không khí luồng khí vô sắc vô vị,ma luồng khí có thể gây tê liệt thần kinh.
"Nín thở, dùng khăn mặt dấp nước che miệng mũi!" Đằng Thanh Sơn đột ngột hét to "Có người thi độc! Có độc!" Trong đại sảnh nhất thời ồn ào.
Đằng Thanh Sơn quắc mắt đứng lên, cầm trong tay Luân Hồi Thương, ánh mắt quét về phía ba gã điếm tiểu nhị.
"Thật sự có độc." Trước hết hôn mê chính là tiểu nữ nhi của Chu Sùng Thạch, mà những người khác cũng cảm thấy đầu có một chút choáng váng. May mắn Đằng Thanh Sơn nhắc nhở sớm, bọn họ chỉ hút vào chút ít, nếu không, đã sớm hôn mê rồi.
Thể chất càng tốt, lại càng khó trúng độc.
Tỷ như muốn cho một con voi hôn mê, lượng thuốc mê cần nhiều hơn làm mê một người gấp nhiều lần.
Mà Đằng Thanh Sơn thể chất còn manh hơn voi gáp nhiều lần, đừng nói là hít vào một chút, chính là hít vào nhiều hơn nữa, cũng rất khó làm hắn hôn mê. Nếu Đằng Thanh Sơn khống chế khí huyết nội kình, căn bản không có khả năng trúng độc.
"Đô thống đại nhân!" Tất cả nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
"Bảo vệ tốt Chu cửu gia, nhanh đến hậu viện đi!" Đằng Thanh Sơn hạ lệnh.
"Giết!" Hậu viện truyền đến hét to tiếng.
Nhất thời tiếng hô chém giết từ sau viện truyền đến.
"Ha ha, Hắc Giáp Quân Đô thống, Đằng Thanh Sơn, không hổ là tuyệt đỉnh cao thủ! Nhanh như vậy có thể phát hiện hơi độc vô sắc vô vị mơ hồ lan trong gió!" Một tiếng cười lớn, lúc này trên lầu cũng lao tới mười mấy người, cả đám đều cầm trong tay cung tiễn, hướng phía dưới lầu điên cuồng bắn giết.
Đằng Thanh Sơn vừa ngẩng đầu, nhìn thấy đám cung tiến thủ: "Quần chiến, cung tiến thủ uy hiếp rất lớn, phải diệt bọn họ trước tiên!" Đằng Thanh Sơn cả người thẳng lên, trực tiếp nhảy lên lầu hai.
"Giết chết hắn!" Ngay tại hành lang lầu hai, mấy người cung tiễn thủ đều rút trường đao bên hông nhằm Đằng Thanh Sơn chém tới.
"Phốc! Phốc! Phốc!",..., giống như gió xoáy, Đằng Thanh Sơn nhanh như thiểm điện, lập tức liên tiếp giết hơn mười tên cung tiến thủ, lúc này những khác quân sĩ Hắc Giáp Quân đã bảo hộ một nhà Chu Sùng Thạch, nhằm phía hậu viện lao đi.
Đằng Thanh Sơn sau khi giết chết hơn mười tên cung tiến thủ, một cước đá bay cửa phòng bên cạnh, trực tiếp nhảy vào phòng, rồi sau đó cả người "Bồng" một tiếng tiếp tục chàng phá cửa sổ đắng sau, nhảy vào hậu viện rộng lớn đang hỗn chiến.
Máu tươi vương khắp nơi!
Mấy hộ vệ đã có mấy chục người đang nằm trên mặt đất, sống chết không rõ,không ít người trên thân thể cắm chi chít tên.
Thực tế nhóm hộ vệ này đã rơi vào thế hạ phong, may mắn quân sĩ Hắc Giáp Quân từ đại sảnh trước mặt chạy tới, chém giết nhóm sát thủ nới vãn hồi được một chút cân bằng. Đối phương nhân mã rất nhiều, không ngờ có gần trăm tên.
"Không ngờ còn có cả nội kình cao thủ! Không tốt! Như vậy cuối cùng cho dù thắng quân sĩ Hắc Giáp Quân sợ là phải chết hơn phân nửa!" Chỉ trong chốc lát, đã có hai gã quân sĩ Hắc Giáp Quân ngã xuống, đương nhiên, đối phương ngã xuống càng nhiều hơn.
Vừa tiến nhập hậu viện, Đằng Thanh Sơn nhìn chung quanh điên cuồng chém giết, nháy mắt tập trung vào mấy người.
"Phốc! Phốc! Phốc!" Đằng Thanh Sơn trường thương cực kì quỷ dị, bất kể là giết ai, đều chỉ cần một thương! Đằng Thanh Sơn một hơi liên tiếp giết tám người, tám người này đều là nội kình cao thủ. Bất quá với Như Ảnh Tùy Hình thương pháp của Đằng Thanh Sơn bọn họ không hề có sức phản kháng.
"Hảo thân thủ!" Một tiếng hét lớn vang lên..
"Oanh!" Một thân ảnh vốn ẩn nấp từ một gian phòng phóng ra, tựa như tia chớp, tốc độ đáng sợ thậm chí còn dấy lên một trận cuồng phong, Ngay sau đó là ánh đao chói mắt đỏ như máu.
Đằng Thanh Sơn chỉ cảm thấy, cả người đều bị ánh đao này ngăn chặn, giống như lâm vào vết nứt bình thường.
"Cao thủ, so với Nhạc Tùng, Gia Cát Vân bọn họ mạnh hơn gấp bội!" Chỉ cần thấy được một đao đáng sợ này, khiến cho Đằng Thanh Sơn trong lòng nhiệt huyết dâng trào, "Cuối cung cũng gặp được cao thủ chân chính! Hô!" Trường thương gào thét lao tới, giống như giao long cắn nuốt đạo quang ảnh kia!
Như Ảnh Tùy Hình thương pháp năm vạn cân lực lượng!
Vừa ra tay chính là năm vạn cân lực lượng!
"Thương!" Đao ảnh và thương ảnh lăng không va chạm, chỉ thấy kia cao thủ thân ảnh giống như gió xoáy, thân mình vừa chuyển, dễ dàng gạt bỏ kình khí xoắn ốc của Đằng Thanh Sơn, đồng thời bay lên nóc nhà bên cạnh.Mạnh Điền cũng kinh hãi: "Thật đáng sợ, không ngờ thương pháp này còn ẩn chứa kình khí vô hình xoắn ốc, ngay cả đao của ta cũng bị ảnh hưởng!" "Xuống dưới!" Đằng Thanh Sơn một tiếng hét to, trong tay trường thương đột ngột đập vào vách tường bên cạnh.
"Oanh!" Vách tường giống như giấy vụn ầm ầm sụp xuống, đá vụn văng toán loạn, bùn đất bay tứ tung, Mạnh Điền cũng lập tức bay lên.
Đằng Thanh Sơn ánh mắt sắc bén như đao, hai tay rung lên, trường thương nguyên bản đập vào vách tường, trong nháy mắt hóa thành một thức đâm, "Thu!" Tựa như một đạo tia chớp, hướng về phía Mạnh Điền đang ở trên không trung đâm tới.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký