Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32 - Ký Hồng Đến
ây giờ là lúc chính ngọ.
Bọn Đằng Thanh Sơn bốn người tiến vào nơi ở của Bạch Kỳ, vừa vào phòng đã ngửi thấy thoang thoảng mùi máu tanh cùng với mùi thảo dược. Tuy đại phu còn chưa đến nhưng ở khu mỏ này cũng có nhiều Binh Vệ, quân sĩ Hắc Giáp quân biết một vài phương pháp trị liệu đơn giản, trước tiên trị liệu đơn giản cho Bạch Kỳ một chút.
May mà nội kình của Bạch Kỳ hùng hậu, chỉ hôn mê hai ba canh giờ là tỉnh lại.
"Đô thống đại nhân!" Điền Đan chắp tay nói "Lão Đỗ đã tự mình dẫn người đến Giang Ninh quận thành, báo tin cho tông môn"
Gương mặt tái xanh của Bạch Kỳ âm trầm, mục quang càng âm độc, rốt cuộc cũng không khôi phục lại được vẻ tiêu sái ngày xưa.
"Có tra được thân phận của tặc nhân giao thủ với ta không?" Bạch Kỳ lạnh lùng hỏi.
"Điều này... không có, ta và Thanh Sơn lão đệ đều không nhận ra những người đó, mà những người khác lại không nhìn thấy" Điền Đan chắp tay nói.
"Phế vật" Bạch Kỳ ngồi trên giường chợt thẳng người lên, phẫn nộ mắng "Hai người các ngươi không nhận ra, chẳng lẽ không biết vẽ lại? Vẽ ra bức họa đi tra cho ta, tra ra thân phận tiểu tử kia, còn có người tóc bạc cùng với thằng mập. Mau đi đi, tra ra cho ta, bắt lấy mấy người bọn chúng!"
Hai mắt Bạch Kỳ muốn phun lửa, cả người như muốn phát điên.
Phế vật?
Sắc mặt Điền Đan chợt lạnh xuống, lườm lườm Bạch Kỳ một cái nhưng nhịn không lên tiếng.
Ánh mắt của mấy người bọn Vạn Phàm Tường cũng thoáng qua một tia khinh thường. Quá khứ, Bạch Kỳ quan hệ với mọi người không tốt, hiện tại tàn phế, còn làm ra vẻ Đô Thống?
Bạch Kỳ quét mắt qua bốn người trước mặt, trong lòng càng thêm phẫn nộ, thầm hận không thôi. "Đám hỗn đản này thấy ta tàn phế đều xem thường ta!" Tuy hận nhưng Bạch Kỳ cũng không dám quá đáng, bởi vì hắn hiểu rõ... hắn là một người tàn phế, vị trí Đô Thống khẳng định ngồi không được. Sau này cô độc một mình nếu đắc tội với bốn người trước mặt, sau này đối phương hoàn toàn có thể dày vò hành hạ hắn.
"Đô Thống đại nhân" Đằng Thanh Sơn mở miệng nói
"Việc tra ra thân phận tặc nhân, chúng ta đương nhiên sẽ tra! Nhưng việc khẩn yếu hiện tại chính là chỗ Tử Kim này rốt cuộc làm sao trộm mang ra được! Không biết Đô Thống đại nhân có tin tức gì không"
Mắt Bạch Kỳ sáng lên, lập tức lớn tiếng quát "Đi, mau đi bắt Hồ Đồng lại cho ta! Chính là hắn, hắn là nội tặc!!!"
Thanh âm thảm thiết vang vọng khắp phòng khiến mấy người Đằng Thanh Sơn thót tim một cái.
"Hồ Đồng?" bốn người Đằng Thanh Sơn giật mình, cái tên Đại đội trưởng Thành Vệ đội giỏi nịnh bợ?
"Đi" Điền Đan là người đầu tiên quay đầu đi ra khỏi phòng. Ba người Đằng Thanh Sơn liền đi theo.
Trong phòng lúc này chỉ còn Bạch Kỳ và một tên quân sĩ Hắc Giáp quân ở lại chiếu cố hắn. Trong mắt Bạch Kỳ hung quang lấp loáng, liếc nhìn quân sĩ đứng bên, liền quát "Ngươi cút ra!"
Quân sĩ kia bị dọa nhảy dựng lên, liền chạy ra ngoài.
Bạch Kỳ ngồi trên giường, vén chăn ra, nhìn tay chân bị chặt đứt đã được băng bó kỹ, nước mắt yên lặng chảy ra "Ta, chân ta, tay ta..." toàn thân Bạch Kỳ run rẩy, trong đầu ùa ra ngàn vạn ý niệm. Hắn tựa hồ như nhìn thấy những ngày đen tối như ác mộng sau này.
"Xong rồi, ta xong rồi"
Bạch Kỳ không ngờ cúi đầu khóc ô ô. Hồi lâu sau, hắn chợt ngẩng đầu, trong mắt thoáng qua vẻ ác độc điên cuồng.
"Hỗn đản phóng ám khí, ta nhất định phải giết ngươi, nhất định! Còn có Hồ Đồng, chính hắn cho tên lao công kia đi" đến lúc này Bạch Kỳ cũng đã hận luôn cả Hồ Đồng "Điền Đan, Đằng Thanh Sơn mấy Bách Phu trưởng các ngươi, hiện tại từng tên trong lòng đều chẳng xem ta ra gì!"
Hắn muốn báo thù, nhưng hắn không cho rằng chính mình có năng lực báo thù!
"A a a a!" Bạch Kỳ ngẩng đầu gào thét ra nỗi thống khổ phẫn nộ.
Đột nhiên, Bạch Kỳ cảm thấy đầu óc choáng váng, vô lực ngã xuống giường. Dù sao hắn mất máu quá nhiều, vừa mới tỉnh dậy. Hiện tại, tâm tình chấn động quá kịch liệt, lại gào thét điên cuồng, thân thể Bạch Kỳ không trụ nổi, lại rơi vào trạng thái hôn mê.
Bốn người Đằng Thanh Sơn lo lắng Hồ Đồng, không để ý đến ra lệnh cho quân sĩ Hắc Giáp quân, cho nên bốn người tự mình đến chỗ ở của Hồ Đồng.
"Bốn vị đại nhân, sáng sớm hôm nay Hồ Đồng đại nhân đã chạy về Hoa Phong thành, nói hắn biết trong Hoa Phong thành có một danh y. Hắn muốn mời vị danh y này lại cho Đô Thống đại nhân" một Binh Vệ đối diện với bốn người Đằng Thanh Sơn hoảng sợ nói.
Bốn người Đằng Thanh Sơn nhìn nhau.
"Đi thôi" Điền Đan thở dài một tiếng, liền quay đầu.
"Quả nhiên, Hồ Đồng là nội tặc" Vạn Phàm Tường cười lạnh "Nhưng Hồ Đồng cũng thông minh, nhìn thấy Bạch Kỳ bị trọng thương tàn phế, biết không hay, liền trốn mất"
"Sáng sớm đã đi, hiện tại đã là chính ngọ, chúng ta làm sao đuổi kịp" Lưu Hòa than.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu "Đuổi theo Hồ Đồng là không thể. Hiện tại chúng ta còn phải điều tra kỹ càng, Tử Kim thất thoát thế nào"
"Ừm, trước tiên xem sâu trong những khoáng động ở mỏ Tử Kim xem có nơi nào liên thông với mỏ Hoàng Kim. Cẩn thận tra!"
Đám lao công ở mỏ Tử Kim bắt đầu bị thẩm vấn, từng người bị thẩm vấn. Phàm là có người nói ra nơi nào có thông đạo nối liền với khu mỏ Hoàng Kim, không những không bị trừng phạt, mà còn được thưởng một ngàn lượng bạc!
Nhưng không người nào biết.
Thẩm vấn không ra, Hắc Giáp quân sĩ chỉ có thể bắt đầu kiểm tra các khoáng động Tử Kim. Những Binh Vệ phổ thông cũng tra xét các khoáng động ở mỏ Hoàng Kim. Cả khu mỏ tạm thời đình chỉ khai thác. Đám lao công đều nghỉ ngơi ở chỗ của mình.
Mọi quân sĩ Hắc Giáp quân đều bận rộn. Mấy người Đằng Thanh Sơn cũng mệt bã người.
Rất nhanh trời đã tối.
"Đại nhân, đại phu tới rồi, đại phu tới rồi!" một Binh Vệ chạy lại báo. Đằng Thanh Sơn vừa nhìn đã nhận ra Binh vệ này chính là một trong hai người hắn phái đi mời đại phu, lập tức nói "Đại phu đâu?"
"Đến chỗ Đô Thống đại nhân rồi" Binh vệ kia nói.
"Đi, chúng ta tới xem" Vạn Phàm Tường đứng dậy. Bốn người Đằng Thanh Sơn liền đi tới chỗ Bạch Kỳ.
Vừa tới ngoài cửa đã nghe trong phòng truyền ra tiếng chửi rủa.
"Cút ra ngoài, cút ra!" rất nhanh một người đã già chật vật chạy ra. Lão già này vừa ra thấy bốn người Đằng Thanh Sơn liền chắp tay "Bốn vị đại nhân"
"Thế nào rồi?" Đằng Thanh Sơn mở miệng hỏi.
Đại phu lập tức cung kính nói "Vị đại nhân trong phòng thân thể khỏe mạnh, chịu trọng thương như thế còn chống đỡ được. Hiện tại chỉ cần cẩn thận điều dưỡng, sau này bồi bổ cho tốt" Gặp phải tàn phế, mời đại phu giỏi cỡ nào cũng chỉ như vậy, tối đa cũng chỉ là điều trị tốt cho thân thể. Dù sao thì tay chân bị đứt làm sao có thể sinh ra lại được?
Nếu ở xã hội tiền thế của Đằng Thanh Sơn. Tay chân bị đứt hoàn toàn có thể trừ hết độc tố rồi nối liền lại.
Nhưng đây là thời cổ đại, không phải là xã hội khoa học kỹ thuật ở tiền thế.
"Điền Đan! Lưu Hòa! các ngươi ở ngoài phải không! vào đây cho ta" tiếng gào thét của Bạch Kỳ từ trong phòng truyền ra "Ta bảo các ngươi bắt Hồ Đồng lại đâu rồi? Người đâu? A! Mấy người các ngươi tiến vào cho ta!"
"Hồ Đồng đã sớm chạy mất, bọn thuộc hạ cũng không có cách nào. Đô thống đại nhân, ngươi thân bị trọng thương, hiện tại cần tốt đẹp tĩnh tâm điều dưỡng, không nên nổi giận. Chúng ta không quấy rầy nữa" Điền Đan cao giọng nói, sau đó dùng mắt trao đổi với những người khác, lập tức bỏ đi.
Bạch Kỳ hiện tại là một kẻ điên, đi vào thật là mang phải vạ.
"Đám hỗn đản các ngươi!" tiếng mắng tức giận của Bạch Kỳ truyền ra.
Bốn người Đằng Thanh Sơn chỉ nhìn nhau, không nói gì.
Ở thời thế này, mỗi ngày đều có nhiều người trong chém giết mà chết đi. Người vì thân nhân, vì tộc nhân có lẽ còn đáng để người khác cảm thán vài tiếng, khâm phục một phen. Còn giống như Bạch Kỳ tham tài gặp nạn không đáng được đồng tình.
Đêm. trên núi Thiết Lĩnh Sơn yên tĩnh
Trong thạch ốc rộng rãi của Đằng Thanh sơn, hắn đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa trên giường. Tốc độ khí huyết lưu thông chầm chậm, sự trao đổi chất chậm xuống, nhịp tim cũng hạ xuống đến mức cực chậm.
Đột nhiên, tiếng bước chân dày đặc vang lên.
"Hử?" Hai mắt Đằng Thanh Sơn chợt mở ra.
"Đại nhân, đại nhân" bên ngoài chợt xông vào một quân sĩ Hắc Giáp quân, vội vã hét "Thống Lĩnh đại nhân đến rồi!"
"Thống Lĩnh đại nhân?" Đằng Thanh Sơn cả kinh.
Hiện tại là lúc đêm khuya, buổi sáng Bách Phu trưởng Đỗ Hồng chạy tới Giang Ninh quận, cho dù tốc độ có nhanh cũng phải đến chiều mới có thể đến được Giang Ninh quận. Không nghĩ tới lúc đêm khuya, Thống Lĩnh đại nhân đã đến.
Hô!
Đằng Thanh Sơn lập tức lao ra, từ xa đã thấy phía đằng xa bóng người thấp thoáng. Đằng Thanh Sơn lập tức chạy nhanh tới.
"Thanh Sơn huynh đệ, Thống Lĩnh đại nhân đã tới chỗ Bạch Kỳ" Vạn Phạm Tường vừa mới mặc xong y phục, chạy cùng Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn nói nhỏ "Thống Lĩnh đại nhân không ngờ tới nhanh như vậy, đi suốt đêm! Trong tông đối với việc này xem trọng phi thường"
"Ừ" Vạn Phàm Tường liền gật đầu "Thanh Sơn, tới lúc đó đừng tự mình ôm trách nhiệm. Thêm một việc không bằng bớt một việc"
"Ta hiểu" Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Lúc hai người Đằng Thanh Sơn đến chỗ Bạch Kỳ, ngoài phòng cắm rất nhiều đuốc, sáng rực. Lúc này Điền Đan và Lưu Hòa hai người sánh vai chạy lại. Bốn vị Bách Phu trưởng nhìn nhau một cái rồi cùng tiến vào trong phòng Bạch Kỳ.
"Thống Lĩnh đại nhân" bốn người Đằng Thanh Sơn khom lưng.
"Ừ, các ngươi tới rồi" Hắc bào lão giả đang đứng trước giường, Bách Phu trưởng Đỗ Hồng theo đứng ở bên. Hắc bào lão giả quay đầu lạnh lùng liếc nhìn bốn người "ngắn ngủi hơn một tháng không ngờ lại phát sinh việc như thế này! Còn nữa, ai phụ trách canh giữ khu mỏ Tử Kim"
"Là thuộc hạ" Đằng Thanh Sơn tiến tới một bước, cúi người.
Mắt của hắc bảo lão giả híp lại "Đằng Thanh Sơn!"
Đằng Thanh Sơn cũng đã nghe nói qua những việc của vị Thống Lĩnh này. Trong bốn đại Thống Lĩnh, đệ nhất thống lĩnh "Ký Hồng" tuổi tác lớn nhất, nghe nói đã hơn trăm tuổi, bối phận cực cao. Ngay cả tông chủ Quy Nguyên tông "Gia Cát Nguyên Hồng" cũng phải gọi hắn một tiếng "sư bá". Bởi vì là đệ nhất thống lĩnh nên đương nhiên cũng là đệ nhất cao thủ trong bốn Thống Lĩnh.
Có thể nói, Ký Hồng chính là nhân vật số một của cả Hắc Giáp quân, là thanh "Định Hải Thần châm" của Hắc Giáp quân.
"Việc của ngươi, lát nữa ta sẽ hỏi lại!" Ký Hồng hờ hững nhìn Đằng Thanh Sơn, sau đó liếc qua bốn người còn lại, thét nói "Năm người các ngươi, trước tiên đi ra ngoài. Không có mệnh lệnh của ta không được tiến vào. Đứng đó, đóng của lại!"
"Dạ, Thống Lĩnh đại nhân!" Năm vị Bách Phu trưởng nghiêng người rời khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
Ngoài phòng.
"Thanh Sơn huynh đệ, lần này ngươi xui xẻo rồi. Vị Thống Lĩnh đại nhân này là người phi thường tàn nhẫn" Điền Đan nhỏ giọng nói. Ba vị Bách Phu trưởng còn lại cũng nhìn Đằng Thanh Sơn., bọn họ đều vui mừng. Lúc trước bọn họ không bị an bài đến canh giữ mỏ Tử Kim.
Trong coi tốt, không xảy ra vấn đề, đó là bổn phận, không có khen thưởng.
Một khi xảy ra chuyện, vậy thì phiền toái rồi.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký