Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25 - Đô Thống Đại Nhân, Ngài Không Có Việc Gì Chứ?
ậy kính mời Đô thống đại nhân cho thuộc hạ mở rộng tầm mắt, xem người ra tay như thế nào! Đằng Thanh Sơn chắp tay mời mọc.
Bạch Kỳ đô thống cười nhạt nói: "Đằng Thanh Sơn này, người từ nhỏ đến lớn sống nơi núi rừng, sợ rằng chưa từng gặp qua trường thương đại cao thủ chân chính, hôm nay có bao nhiêu tài nghệ cứ trổ hết ra đi. Hôm nay ta sẽ tặng ngươi 1 chút kiến thức để ngươi biết như thế nào là uy lực của thượng đẳng thương thuật". Bạch Kỳ đô thống cười tươi 1 cách ngạo nghễ và lập tức đi đến một mảnh đất trống trải.
"Thuộc hạ đích thực đang rất chờ mong", Đằng Thanh Sơn cũng cười mỉm ý tứ, cầm lấy trường thương của mình đi đến chỗ Bạch Kỳ đô thống và đứng với tư thế lâm trận đợi chờ.
Trong lúc này, không ít Hắc giáp quân cũng tò mò ào đến.
"Thanh Sơn cùng Bạch Kỳ đô thống tỷ thí sao?" Đằng Thanh Hổ chạy ào đến mắt long lanh: "Quả thật cũng đã đến thời điểm Thanh Sơn và Bạch Kỳ đô thống so tài rồi".
Quân sĩ Hắc giáp cũng nhỏ to luận bàn: "Thanh Hổ, ngươi đã đến rồi hả. Ngươi đoán xem Thanh Sơn đại nhân có thể thắng sao?"
"Ừ, cứ yên tâm, Thanh Sơn chắc chắn sẽ thắng, các ngươi nhìn tốt lắm đó."
Ào một cái, xung quanh vị trí Bạch Kỳ đô thống cùng Đằng Thanh Sơn Bách phu trưởng tỷ thí đã có cả trăm mạng binh Lýnh hiếu kì đứng xem.
"Hừ, tên Đằng Thanh Sơn hôm nay đã dám trêu vào ta. Tên tiểu tử này vừa đến Hắc Giáp quân mà đã dám quyến rũ Thanh Thanh sư muội, cứ tưởng mình thật sự là thiên tài. Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ hắn ra trò, tối thiểu cũng phải nằm liệt giường một hai tháng, cho hắn biết thân thủ của ta lợi hại ra sao". Bạch Kỳ đô thống cố nén lửa giận đùng đùng trong lòng, dù sao hắn cũng không dám nhân cơ hội này ra tay hạ sát Đằng Thanh Sơn, bởi vì trong Hắc giáp quân có lệnh cấm không được thừa dịp "đấu giao hữu" mà xuống tay giết người.
"Đằng Thanh Sơn, ngươi đã chuẩn bị xong chưa" Bạch Kỳ đô thống một thân trang phục đen tuyền, cầm trong tay trường thương cũng màu đen, tỏa ra 10 phần ngạo khí.
"Đô thống đại nhân cứ ra tay, để cho thuộc hạ biết được bản lĩnh kinh người của đại nhân" Đằng Thanh Sơn cũng một thân trang phục màu đen, cầm thương cười tủm tỉm. Quả thật, trong giọng nói của Đằng Thanh Sơn tỏa ra hàm ý khinh thường, làm cho Bạch Kỳ đô thống giận điên lên.
"Hừ"
Sau 1 tiếng hừ lạnh lùng, Bạch Kỳ đô thống đạp mạnh chân phải xuống đất, cả người như 1 mũi tên chớp mắt vượt qua khoảng cách mấy trượng, trường thương trong tay đâm thẳng về phía trước như độc xà tấn công, mang theo tiếng rít chói tai, trực tiếp nhắm vào ngực Đằng Thanh Sơn xỉa tới.
Đối mặt với chiêu đầu tiên này, Đằng Thanh Sơn lại nở một nụ cười.
Hô.
Đằng Thanh Sơn tay phải cầm thương đặt song song theo người, chân điểm nhẹ xuống đất và xoay người, chớp mắt dễ dàng tránh khỏi 1 thương hiểm độc.
"Xuất thương" Bạch Kỳ đô thống tức giận gầm lớn, đồng thời trong tay trường thương trực tiếp quét ngang vào thân thể Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn nhẹ nhàng nhảy lên cao, đồng thời điểm chân phải vào cán thương của Bạch Kỳ đô thống để cho nó lệch sang 1 bên, đồng thời cười vang nói: "Đô thống đại nhân, thuộc hạ thực lực bình thường, nhưng bằng mấy đường thương thô thiển này mà bắt thuộc hạ bị thương thì thật khó có khả năng. Ngài có thể xuất ra thương pháp nào lợi hại hơn 1 chút được không?
Bạch Kỳ giận dữ, liên tục 3 bước áp sát Đằng Thanh Sơn, "Phốc" trường thương nháy mắt đâm thẳng đến, tỏa khí bạo liệt như sấm điện, làm cho một ít lá khô bay tung lên.
"Xem ta xuất chiêu đây", Đằng Thanh Sơn cười nhạt và cuối cùng cũng ra tay.
"Hô"
Trong nháy mắt, trường thương biến thành ngàn vạn tia sáng kì ảo, chỉ nghe phát ra tiếng vang:
"Thương, thương, thương..." liên tục mấy tiếng va chạm, trường thương của Bạch Kỳ đô thống liền lệch hẳn sang 1 bên. Đối mặt với bóng thương đáng sợ này, Bạch Kỳ đô thống sợ đến nỗi ngã bệt xuống đất, tay trái cầm thương muốn bị bắn ngược ra phía sau.
Phốc xích.
Ngay khi 1 đạo thương ảnh trùm đến ngực của Bạch Kỳ, thì may mắn của Bạch Kỳ chính là mượn lực của tay trái đang bật về phía sau để tăng tốc độ tránh né ra xa hơn.
"Thương đầu ảo ảnh, hình tượng như một đóa hoa lửa", "Thương nhanh không tưởng được"
Xem qua màn thương đầu tiên, mọi khán giả đều sợ hãi than thầm, Đằng Thanh Sơn đối mặt với công kích trực diện của Bạch Kỳ đô thống ngay từ đầu đều không thèm xuất thương, mà chỉ tránh né, ngay khi hắn xuất chiêu thương đầu tiên thì Bạch Kỳ đô thống đã nằm ở thế hạ phong.
Bạch Kỳ đô thống vỗ mạnh vào 1 gốc đại thụ ở gần đấy thì mới mượn lực xoay người đứng thẳng lên được, vùng ngực ở trang phục màu đen của hắn đã bị đâm rách, lộ ra áo lót màu trắng phía trong. Bạch Kỳ đô thống bộ dáng có chút chật vật, căm thù nhìn vào Đằng Thanh Sơn đang đứng ở phía xa: "Thương pháp cực nhanh, thật là... không ngờ Đằng Thanh Sơn vẫn còn có tuyệt chiêu xạ kích ẩn dấu".
Một chiêu vừa xuất ra là "Hỏa thụ ngân hoa", chính là Đằng Thanh Sơn tự nghiên cứu và tổng kết ra từ Liệt Hỏa thương quyết.
"Tên Thanh Sơn này thật sự lợi hại, các chiêu thức đơn giản mà hắn phô diễn khi tranh đoạt chức Bách phu trưởng... so với chiêu thức huyền ảo vừa rồi... hoàn toàn không cùng 1 loại a!!"
"Xem ra, hôm nay Bạch Kỳ đô thống đã muốn ngã lăn ra rồi".
"Bạch Kỳ đô thống bình thường lúc nào cũng kiêu ngạo, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, nhưng hôm nay Đằng Thanh Sơn lại đại diện chúng ta ra mặt dạy dỗ hắn, để cho hắn biết rằng đám Bách phu trưởng chúng ra không phải lúc nào cũng có thể chọc giận được a!!"
Cả đám người đứng xem đều nhỏ to bàn luận về cuộc chiến đang diễn ra. Ai nấy đều tỏ ra khoái chí khi thấy bộ dáng vất vả của Bạch Kỳ đô thống, khác hẳn với phong thái cao cao tại thượng hàng ngày của hắn.
Bạch Kỳ liếc mắt nhìn vào đám quân sĩ đang bình luận về cuộc chiến, sắc mặt không khỏi ửng đỏ lên. Hôm nay hắn đích thực là mất mặt rồi!!
Bạch Kỳ ánh mắt phát lạnh: "Hôm nay phải hết sức cẩn thận rồi, nếu không có thể lật thuyền trong ao à".
Đằng Thanh Sơn nhìn Bạch Kỳ, trong lòng âm thầm cười lạnh, vừa rồi hắn hoàn toàn có cơ hội đánh trọng thương để đả bại Bạch Kỳ. Bất quá, như vậy thì quá đơn giản. Để cho Bạch Kỳ thua, nhưng không đạt được mục đích của mình, cơ bản là không hay: "Hôm nay, lúc này, phải làm cho Bạch Kỳ biết đau đớn, biết sợ hãi, để sau này có cho vàng cũng không dám chọc giận ta".
Đằng Thanh Sơn đồng thời cười vang nói:"Đô thống đại nhân, khi nào người mới xuất chiêu lợi hại đây? Tuy đối với người dưới trướng, cũng không nên khiêm tốn quá ah".
"Ngươi không phải muốn ta xuất ra "Triêu dương cửu thương" chứ?" Bạch Kỳ đô thống hít một hơi, thu liễm hơi thở, một chút điểm chân nhẹ nhàng, cả người thoáng chốc lướt tới, ngay khi chỉ còn cách Đằng Thanh Sơn 3 trượng, thì:
"Oanh"
Bạch Kỳ con mắt trợn trừng, sắc mặt dữ tợn, phảng phất một người điên, trường thương trong tay đang mềm nhẹ, bỗng chốc trở nên bạo mãnh, tiếng bạo khí vang lên, lá khô xung quanh bay tán loạn, trường thương phảng phất như một hắc giao long đang gào thét hướng Đằng Thanh Sơn đánh tới.
À ra thế! Đằng Thanh Sơn cặp mắt sáng ngời, tự nhủ: "Triêu Dương cửu thương này quả thật cũng có chỗ đặc biệt" Đồng thời, Đằng Thanh Sơn thi triển ra chiêu Như ảnh Tùy Hình.
"Hưu"
Thương ảnh bắn đến như một mũi tên, đơn giản và sắc bén.
"Thương"
Nhẹ nhàng 2 thanh trường thương va chạm, nhưng Bạch Kỳ cảm giác thanh trường thương trong tay như chìm hẳn vào dòng suối đang chảy mạnh, không Kìm hãm nổi nên trường thương bị bật hẳn sang bên.
Bạch Kỳ sắc mặt đại biến, nổi giận gầm lên một tiếng: "Bát vân kiến nhật", trường thương trong tay nháy mắt trở nên mềm mại, phảng phất như mây mù nhu hòa, hướng thẳng vào Thanh Sơn đâm tới, trong nháy mắt tốc độ trường thương đột ngột tăng lên, khí thế tỏa ra cực kì bá đạo, so với đường thương trước đây thì đáng sợ hơn rất nhiều.
"Bát vân kiến Nhật" là chiêu đặc thù tối thượng của Triêu Dương cửu thương, tâm ý cảnh đều dung hợp vào chiêu thương này.
Nhưng bất quá, tuyệt chiêu Bát Vân Kiến Nhật này của Bạch Kỳ đô thống thực ra cũng chỉ có đôi chút thành tựu mà thôi.
"Ha ha..." Đằng Thanh Sơn vui vẻ xuất ra tiếng cười, đồng thời đơn giản đâm về trước một kích. Vừa nhìn vào thì đường thương này cũng khá đơn giản, nhưng tốc độ lại nhanh đến kinh ngạc, không khí xung quanh đều phát ra tiếng rít bén nhọn đến chói tai.
"Năm vạn cân lực đạo!"
Đằng Thanh Sơn ánh mắt ngời sáng, với chiêu này hắn muốn cho đối phương thua một cách thảm bại, trực tiếp xuất ra một thương mạnh đến năm vạn cân lực đạo. Lúc trước, chỉ dùng một vạn cân khí lực kết hợp với chiêu Như ảnh Tùy Hình mà đã cùng Nhạc Tùng bất phân thắng bại, thì lần này với năm vạn cân khí lực, Bạch Kỳ như thế nào có thể chống đỡ nổi??
Phốc!
Trường thương xuất ra toàn lực đạo âm lãnh, đập thẳng vào một bên thương của Bạch Kỳ, dư lực đánh thẳng vào mặt đất, nhất thời đất đá vỡ tung ra và văng mạnh đi tứ phía, quân sĩ đang xem cuộc chiến lật đật nhảy bật đi né tránh.
"Không có khả năng" Bạch Kỳ sắc mặt đại biến.
"Buông tay", Đằng Thanh Sơn chợt quát lên một tiếng, Luân Hồi thương tiếp tục phát động, đánh thẳng vào vị trí ở phía trên, gần với tay phải đang cầm thương của Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ cảm giác tay phải phát ra một trận đau nhức dữ dội, không còn làm chủ được cơ thể, trường thương tuột tay bay vèo sang một bên.
Bồng!
Cặp mắt Bạch Kỳ trở nên trợn trừng trắng dã, cả người trực tiếp bị đánh bay đi, miệng phun ra một ngụm máu tươi, đó cả người rơi ầm trên mặt đất, thân thể lấm lem đất cát, lăn lộn cùng với lá khô rơi, thảm não không kể xiết.
"Làm sao lại như vậy được?? Ta làm sao lại có thể như vậy được??" Bạch Kỳ nằm té lăn trên mặt đất, tay phải máu tươi chảy dầm dề, hắn không thể ngờ được mình hoàn toàn bị Đằng Thanh Sơn hạ gục chỉ trong một chiêu như vậy, hắn cũng không thể ngờ được tuyệt chiêu "Bát vân kiến nhật" của mình cũng bị Đằng Thanh Sơn dễ dàng phá giải bằng một chiêu thức đơn giản.
Nhìn ra xa xa thấy một thanh trường thương nằm trơ trọi trên mặt đất.
"Thanh Sơn đại nhân, tuyệt hảo thương pháp"
"Vừa rồi ta còn không thấy rõ, chẳng biết cách nào mà trường thương của Đô thống đại nhân bị đánh bay đi".
"Thanh Sơn đại nhân quả thật là lợi hại!"
Ba quân tướng sĩ không ngớt miệng bình luận.
Thanh Sơn xuất ra năm vạn cân khí lực, trong nháy mắt thi triển "Như ảnh tùy Hình" tuyệt chiêu, tốc độ cực nhanh. Trong mắt bọn quân sĩ dự khán, chỉ thấy thương ảnh trong tay Đằng Thanh Sơn chợt lóe sáng, rồi trường thương trong tay Bạch Kỳ vút bay đi, đồng thời cả người Bạch Kỳ bị đánh văng lông lốc.
Quả thật là không ở cùng một cấp độ à!!
"Đô thống đại nhân, đây thật là "Triêu Dương cửu thương" của ngươi hả??" Đằng Thanh Sơn đi đến thân hình đang nằm trên mặt đất của Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ thân thể run lên, mắt nhìn trừng trừng vào Đằng Thanh Sơn.
"Ngươi, ngươi..." Bạch Kỳ một tay chùi khóe miệng đẫm máu, một tay vịn lấy cành cây đại thụ để đứng lên.
Đằng Thanh Sơn vừa rồi đột nhiên ập lại tới gần, làm Bạch Kỳ cả kinh lùi từng bước, sợ hãi quát: "Ngươi muốn gì...?" Vào thời điểm này mà nói, Bạch Kỳ quả thật đã quá kinh sợ Đằng Thanh Sơn rồi.
"Không có gì." Đằng Thanh Sơn tới gần Bạch Kỳ, hạ thấp giọng nói: "Bạch Kỳ đô thống, ngươi là đô thống, ta là Bách phu trưởng! Bất quá... ngươi cũng đừng ép người người quá đáng. Sau này cuộc sống của chúng ta tại Hắc giáp quân quả thật là còn dài, ngươi cũng không nên quá phận, coi chừng thuộc hạ của ngươi không thể kiềm chế, biết đâu lại có chút chuyện máu lửa vương vào bản thân mình, có đúng không??"
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt tỏa khí sắc bén như đao, nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Kỳ ở khoảng cách gần.
Bạch Kỳ đột nhiên rùng mình.
Hắn có cảm giác trong giọng nói của Đằng Thanh Sơn bừng bừng sát khí và nghĩ thầm: "Tên Đằng Thanh Sơn này nói có lẽ đúng, hắn dường như rất già dặn, nhưng dù sao cũng chỉ mới 17 tuổi, nếu ta truy bức hắn đến đường cùng, không chừng hắn sẽ giận dữ âm thầm ra tay giết ta". Trong Thế giới đầy vũ lực này, chính là cường giả vi tôn, đôi khi bất chấp cả kỷ luật của quân đội.
Nếu Đằng Thanh Sơn âm thầm ra tay giết người mà không ai thấy, thì lấy gì mà đòi lại công đạo cho Bạch Kỳ đô thống??
Trước đây Bạch Kỳ đô thống hoàn toàn không sợ hãi, vì hắn cho rằng mình có thực lực cường đại hơn Đằng Thanh Sơn, nhưng qua chuyện này, hắn đã hiểu được thực lực 2 người đã quá chênh lệch.
"Đô Thống đại nhân, ngài không có việc gì chứ?" Đằng Thanh Sơn đột nhiên lớn tiếng với giọng nói hòa hoãn.
Bạch Kỳ thoáng thay đổi sắc mặt và liền phản ứng: "Không có việc gì, chỉ là bị thương nhẹ thôi". Nói xong, hắn cúi gầm mặt đi nhặt thanh trường thương của mình lên.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký