Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 - Được Đằng Chân Lân Đằng Đầu
ác quân sĩ hắc giáp quân này mỗi đội trăm người, theo thứ tự phóng đi. Đội trăm người thứ nhất là hàng đầu tiên phía trước, còn đội trăm người thứ năm là ở phía sau cùng. Các quân sĩ phai di chuyển theo thứ tự nhưng năm tên Bách phu trưởng cùng với Đô thống, lại có thể di chuyển trước sau đội ngũ mà tuần tra chung quanh.
"Điền Đan lão ca, Hắc Giáp quân ta trên đường gặp được cường đạo thổ phỉ, đều là một mạch xông lên chém giết sao?" Đằng Thanh Sơn vẫn còn kinh ngạc với phản ứng vừa rồi của cả Hắc Giáp quân.
Sau khi từ Giang Ninh Quận đi ra được hơn nửa canh giờ, liền gặp một trường chém giết. Bạch Kỳ Đô thống chỉ hét một tiếng: "Giết!" Cả Hắc Giáp quân liền không chút do dự, phảng phất như nghiền nát một đám kiến, lao thẳng vào đám cường đạo hơn trăm tên kia.
"Thanh Sơn huynh đệ" Gã Bách phu trưởng "Điền Đan" sóng vai cùng Đằng Thanh Sơn, cười nói: "Ngươi là lần đầu tiên theo đại quân đi ra! Nên không biết quy củ của Hắc Giáp quân ta, Hắc Giáp quân ta hành quân, phàm là gặp được cường đạo kiếp phỉ, giết sạch không tha. Hơn nữa cũng coi như là luyện binh! Mấy tên cường đạo kiếp phỉ này, chuyên giết người cướp của, chúng ta có giết bọn chúng, cũng là việc nên làm!"
Đằng Thanh Sơn cười gật đầu.
Hắn đối với cường đạo kiếp phỉ cũng không có thiện cảm, nam nhi có vũ lực, can đảm, cần gì phải phá nhà người khác mà giết người cướp của?
"Chỉ là Thanh Sơn huynh đệ ngươi thật đúng là thiện lương, vừa rồi cố cứu lão nhân và tên thiếu niên kia." Điền Đan nói.
Điền Đan lúc trước nhìn thấy rõ ràng, Đằng Thanh Sơn lúc đầu không phải là chạy đầu tiên, nhưng để cứu lão nhân và gã thiếu niên kia thì đã lập tức thúc ngựa vọt tới phía trước, hất văng lão nhân và gã thiếu niên kia ra.
Nếu Đằng Thanh Sơn phóng tới chậm, chỉ e là hai người kia đã bị đại lượng Hắc Giáp quân đâm chết.
Dù sao thì quân sĩ bình thường của Hắc Giáp quân, dưới tình huống lao lên cực nhanh, bảo bọn họ trong nháy mắt đẩy văng hai người kia ra, bọn họ không làm nổi.
"Ta từ xa đã nhìn thấy đám cường đạo này đuổi giết lão nhân cùng với tên thiếu niên kia. Cái này đối với ta mà nói, cũng chỉ là tùy ý ra tay, không tổn hao nhiều khí lực. Nhưng lão nhân và tên thiếu niên kia lại có thể bảo toàn cái tiểu mạng. Tại sao ta không làm chứ?" Đằng Thanh Sơn cưỡi Thanh Tông Đạp Tuyết Bảo mã nói.
Điền Đan nghe xong cũng cười.
Trong tiếng cười, Hắc Giáp quân lướt đi cực nhanh.
Xuất phát lúc sáng sớm, đến lúc này thì vầng thái dương đã lên cao.
Trên quan đạo, Hắc Giáp quân không ngừng phóng như bay.
"Là Hắc Giáp quân, mau tránh ra!" Từ ngoài xa, một vài thương nhân, vài người đi đường nhìn thấy Hắc Giáp quân thì vội vàng chạy táp sang một bên của quan đạo, sợ nếu cản đường thì sẽ bị Hắc Giáp quân giẫm chết.
Đằng Thanh Sơn cưỡi trên chiến mã, quét ánh mắt về phía người đứng bên ven đường. Những người đi đường này, hoặc là sợ hãi, hoặc là sùng bái, thậm chí còn có người không dám trực tiếp nhìn Hắc Giáp quân. Ở trước mặt Hắc Giáp quân mang theo sát khí máu tươi, người đi đường sợ đến sắc mặt tái nhợt.
"Trên đầu thương kia còn có vết máu kìa!"
"Trên vó ngựa khải giáp, còn có thịt nát nữa." Những người đi đưỡng đều nhỏ giọng nghị luận, càng thêm hoảng sợ.
Hắc giáp quân gào thét phóng qua, trong nháy mắt đã rời đi.
"Năm đó ta cùng phụ thân đi đến Nghi Thành, trên đường còn sợ gặp phải cường đạo. Nhưng là lúc này, cường đạo lại sợ gặp phải chúng ta!" Đằng Thanh Sơn trên đường đi cũng cảm thấy "sự bá đạo" của Hắc Giáp quân, dọc đường đi không có bất kì kẻ nào dám cản đường, bất luận là ai cũng không dám bước trước mặt hắc giáp quân.
Đây là uy phong của Hắc Giáp quân!
Không kẻ nào dám cản đường!
"Thanh Hổ, chúng ta đã tiến vào địa giới của Nghi Thành, đợi lát nữa, nhát doanh nhân mã của chúng ta tiến vào Nghi Thành, ăn cơm trưa nghỉ ngơi chốc lát lát. Ngươi và ta, đợi lát nữa sẽ tiện đường tạt về qua nhà ăn cơm trưa. Sau đó tái tập trung cùng đại quân." Đằng Thanh Sơn điều khiển chiến mã chạy tới gần Đằng thanh hổ.
"Ừ, đã lâu không về nhà." Đằng thanh hổ cũng hơi chờ mong.
Tới Nghi Thành, là dọc theo hướng đường lớn.
Còn hướng đến Đằng gia trang lại là đường vòng dọc theo Đại Duyên sơn mà tiến thẳng về Đằng gia trang.
"Giá!" Đằng Thanh Sơn thúc ngựa, vọt tới hàng đầu.
"Hử?" Bạch Kỳ đô thống ở hàng đầu liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn từ phía sau vượt lên, không khỏi nhíu mày.
"Đô thống đại nhân." Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
"A, Thanh Sơn, ngươi có việc?" Bạch Kỳ đô thống mỉm cười nói.
"Đô thống đại nhân, phía trước có một ngã ba! Nhà của ta ở Nghi Thành cảnh nội, ta định cùng biểu ca thuận đường tạt qua ghé thăm nhà một chuyến. Đô thống đại nhân các ngươi cứ ở Nghi Thành ăn cơm trưa nghỉ ngơi, đến lúc đó, ta và biểu ca sẽ quay lại tập trung cùng đại quân. Nhiều ngày không về nhà, thật là có chút nhớ nhà." Đằng Thanh Sơn cười nói.
Bạch Kỳ đô thống nhướng mày.
Đằng Thanh Sơn lại tiếp tục nói:" Việc này Tông chủ cũng đã thông qua!" Gia Cát Nguyên Hồng, quả thực đã nói qua về việc này nên Đằng Thanh Sơn mới dám nói.
"Tông chủ đã thông qua?" Bạch Kỳ đô thống sắc mặt trầm xuống, khiển trách:" Thanh Sơn! Việc nhỏ của Hắc giáp quân đều là do các bộ phận quan quân phụ trách! Tông chủ hết thảy đều không quản, chỉ có đại sự thì Tông chủ mới nhúng tay vào chủ trì! Loại việc nhỏ như việc ngươi hồi gia này là do ta quản lý! Ngươi mới vào Hắc Giáp quân ta, lần đầu tiên đem quân ra ngoài, đã muốn xem thường quân kỉ?"
Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
Bạch Kỳ đô thống này lại muốn làm khó hắn rồi.
"Đô thống đại nhân, vừa nãy có ba gã quân sĩ về nhà thăm thân." Đằng Thanh Sơn mở miệng nói, này chính là tiến đến trú phòng, tại trên đường thừa dịp cơm trưa nghỉ tạm thời gian trở về một chuyến, chính là việc nhỏ.
"Bọn họ là quân sĩ bình thường!" Bạch Kỳ đô thống quát: "Còn ngươi là Bách phu trưởng, phải làm gương tốt! Không thể tùy tiện liền. Đồng thời, bọn họ cũng là các binh sĩ lâu năm đã một năm rưỡi chưa hồi gia, ngươi thì sao, đến bây giờ thì mới rời nhà được bao lâu? Hừ, mười bảy tuổi, vẫn không trưởng thành lên đi. Nam nhi chí tại tứ phương, lúc nào cũng nhớ nhà?"
Tên Bạch Kỳ đô thống khẩu khí cao cao tại thượng, tùy ý khiển trách Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn sắc mặt trầm xuống: "Việc này, không cần Đô thống đại nhân ngươi phải quản!"
"Việc này ta là quản không được, nhưng việc ngươi rời quân hay không thì ta phải quản! Các binh sĩ lâu năm đều có thể tạm thời về thăm người thân, nhưng tất cả những tân quân đều không được về!" Bạch Kỳ đô thống thanh âm lạnh lùng nói: "Đằng Thanh Sơn, trong lúc hành quân, nếu như ngươi dám kháng quân lệnh, ta là có thể hạ lệnh bắt giữ ngươi! Khai trừ ngươi ra khỏi Hắc Giáp quân! Thậm chí còn giết chết ngươi ngay tại đương trường!"
Đằng Thanh Sơn trong lòng nổi lửa, nhưng vẫn phải nhẫn nại.
"Thằng hỗn đản này, lấy lông gà làm thẻ lệnh!" Đằng Thanh Sơn cũng biết quân kỉ của Hắc Giáp quân là trong lúc hành quân và chấp hành nhiệm vụ, kẻ kháng lại quân lệnh, thì thủ lĩnh có quyền hạ lệnh sát tử! Cái quân lệnh này cũng không có gì là Kì lạ. Dù sao, trong những thời khắc mấu chốt lúc chấp hành nhiệm vụ, không thể để quân kỉ bị nhiễu loạn.
Nhưng nhiệm vụ lần này chỉ là đóng quân bình thường.
"Đằng Thanh Sơn, chờ lần sau ngươi tái chấp hành nhiệm vụ, đến lúc đó ngươi muốn thăm người thân, ta không cản trở. Nhưng lần này thì không được." Bạch Kỳ Đô thống ngữ khí "hết sức tha thiết chân thành": "Ngươi phải học cách trưởng thành lên! Nam nhi sao có thể cứ luôn nhớ nhà?"
Đằng Thanh Sơn cũng không nói thêm gì, ghìm cương nhựa lại, ngựa liền chạy chậm lại, lùi xuống phía sau cùng đại quân.
Nhìn Đằng Thanh Sơn lùi xuống phía sau, Bạch Kỳ đô thống đáy lòng cười nhạo: "Tiểu tử muốn đấu với ta? Ngươi chỉ là ngoại nhân, hãy chuẩn bị làm bách phu trưởng thủ hạ của ta cả đời đi, ta sẽ áp chế ngươi cả đời!" Nếu như nói lần đầu tiên nhìn thấy Đằng Thanh Sơn nổi danh, Bạch Kỳ hắn trong lòng mang một tia đố kị.
Nhưng chứng kiến Thanh cô nương quan hệ thân cận với Đằng Thanh Sơn, Bạch Kỳ ghen đến cháy lòng (å¦ ç«ä¸­ç’§=đố hỏa trung thiêu) !
Quan cao một bậc có thể đè chết người!
Bạch Kỳ muốn đối phó Đằng Thanh Sơn là rất dễ dàng. Nắm quân kỉ trong tay, Đằng Thanh Sơn không có cách gì khác. Trừ phi Đằng Thanh Sơn không muốn làm việc trong Hắc Giáp quân.
Đằng Thanh Sơn cưỡi ngựa song song với Đằng Thanh Hổ.
"Thanh Sơn, làm sao vậy?" Đằng Thanh Hổ dò hỏi: "Sắc mặt ngươi không được tốt cho lắm."
"Lần này chúng ta không thể về nhà." Đằng Thanh Sơn sắc mặt rất không đẹp.
"Có chuyện gì xảy ra?" Đằng Thanh Hổ nóng nảy, mấy ngày nay cả hai huynh đệ đều là chờ mong được về nhà một chuyến.
"Là tên Bạch Kỳ, dùng quân kỉ để chụp mũ, bức ép ta!" Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói: "Thanh Hổ, tên Bạch Kỳ nói như vậy mặc dù là quá phận, nhưng nếu chúng ta cãi lệnh hắn thì chính là kháng quân lệnh, hắn có quyền hạ lệnh sát tử chúng ta tại đương trường! Cho nên, chúng ta trước hết chỉ có thể nhẫn nại, chờ lần khác rồi về thăm nhà sau vậy."
Đằng Thanh Hổ tức giận nghiến răng, cũng không có biện pháp nào khác. Kháng quân kỷ chính là tội lớn
Nghi Thành.
Năm trăm quân sĩ Hắc Giáp quân cưỡi trên chiến mã, hạo hạo đãng đãng phóng đi trên quan đạo rộng lớn, trên đường, bất kể là xa mã của đám phú thương quý môn hay là chiến mã của đám võ giả, đều táp vào lề đường. Không ai dám cản đường Hắc Giáp quân.Trong lúc nhất thời ngay cả người bán hàng rong cũng không dám rao bán.
"Dừng!" Bạch Kỳ đô thống ra lệnh một tiếng, tất cả nhân mã đều dừng lại.
Tại con đường phía trước, có một nam tử nho nhã mặc trường bào màu trắng, phía sau hắn cũng có không ít vệ binh.
"Bạch Kỳ đô thống, ha ha, đã lâu không gặp." Gã nam tử nho nhã chắp tay nói.
Bạch Kỳ đô thống nhảy xuống ngựa, cũng cười chắp tay: "Dương lão ca, chúng ta đã tới một năm không gặp. Lão ca ngươi cuộc sống thật là tiêu sái a, còn các huynh đệ bọn ta thì ngày nào cũng phơi nắng phơi gió."
"Biết các huynh đệ khổ cực, bốn tòa tửu lâu chung quanh, tiệc rượu toàn bộ đã chuẩn bị rất kỹ." Gã nam tử nho nhã này cười nói.
Ngay lập tức, Hắc Giáp quân đều xuống ngựa, bắt đầu phân tản tiến vào bốn tòa tửu lâu ăn cơm. Bốn tòa tửu lâu này toàn bộ đã được bao trọn, bên trong không hề có bất kì một khách nhân nào. Các quân sĩ Hắc Giáp quân cứ tám người ngồi quanh một bàn, ngồi chật Kýn cả bốn tòa đại tửu lâu. Còn năm vị Bách phu trưởng bọn Đằng Thanh Sơn, cũng tụ tập ngồi chung một bàn.
Bạch Kỳ đô thống ngồi ăn cơm cùng vị Nghi thành thành chủ kia.
Bên trong nhã gian.
Năm vị Bách phu trưởng bọn Đằng Thanh Sơn ngồi cùng một chỗ.
"Thanh Sơn huynh đệ, cái tên Bạch Kỳ đô thống kia xem thường chúng ta là từ bên ngoài gia nhập. Ngươi cũng đừng để ý. Hắn là loại người lòng dạ hẹp hòi!" Một gã hán tử đầu trọc thân hình lực lưỡng ngồi uống rượu bên cạnh vừa cười vừa nói với Đằng Thanh Sơn.
"Lão Đỗ, ta xem ra thì việc này không chỉ đơn giản như vậy đâu. Tên Bạch Kỳ kia có ý với Thanh cô nương? Chúng ta lại nhìn không ra?" Điền Đan nó tiếp: "Dám chắc là Thanh cô nương đi lại thân cận với Thanh Sơn huynh đệ cho nên tên Bạch Kỳ kia trong lòng đố kị, lúc này mới nhằm vào Thanh Sơn huynh đệ như vậy. Chẳng phải chỉ là nhiệm vụ đóng quân thôi sao? Cần gì phải việc bé xé ra to như vậy?"
Đằng Thanh Sơn lại uống rượu, trong lòng có kế hoạch: "Hắn lần trước không cho phép thuyên chuyển Thanh Hổ, ta đã nhượng bộ. Xem ra hắn tưởng ta tuổi nhỏ dễ bắt nạt! Nghểnh mũi lên trời mà kiêu ngạo!"
Đằng Thanh Sơn dù sao cũng là sống qua hai kiếp: "Ta càng nhượng bộ thì hắn sẽ càng quá phận! Xem ra phải tìm một cơ hội, hảo hảo chấn nhiếp, dạy hắn một bài học, nếu không sau này càng khó chịu. Hơn nữa... Ta cũng không thể làm trái quân kỉ, dạy hắn nhưng vẫn không để cho hắn phản kháng được!" Đằng Thanh Sơn trong lòng thoáng suy nghĩ, liền có kế hoạch.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký