Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 - Mãng Ngưu Đại Lực Quyết Tầng Thứ 9
hông vất vả, ta cũng không vất vả gì, bỏ công chạy đi một chuyến thôi." Thanh cô nương nhoẻn miệng cười, lập tức từ trong túi lấy ra một bộ sách, đem bộ sách đưa cho Đằng Thanh Sơn: "Cầm lấy!"
Đằng Thanh Sơn tiếp nhận, trên quyển sách này còn vương chút hơi ấm cơ thể, cúi đầu nhìn quyển bí tịch này một chút, trên mặt bìa của bí tịch có năm chữ to "Mãng Ngưu Đại Lực Quyết".
Rốt cuộc cũng đã đến tay.
Có ba tầng sau của Mãng Ngưu Đại Lực Quyết, thực lực của mình lại có thể tiếp tục tăng lên.
"Được rồi." Thanh cô nương lập tức nói, "Ta không quấy rầy thời gian luyện của Đằng đại ca ngươi nữa, ta về trước đây."
Đằng Thanh Sơn còn chưa kịp nói lời nào thì Thanh cô nương này đã lập tức chạy như bay rời đi. Vào trong gió lạnh của sáng sớm mùa đông, tà áo của Thanh cô nương theo gió phất phơ, hắn nhìn cái bóng dáng chạy như bay này cũng là một loại hưởng thụ.
Đằng Thanh Sơn cười, đem bí tịch cho vào trong lồng ngực, quay đầu trở lại giáo trường tiếp tục luyện thương.
Những tiếng hô lớn vang lên bốn phía khắp giáo trường, ở đám Hắc Giáp Quân quân sĩ khổ luyện cùng không ít Bách Phu trưởng, Đô Thống đều từ xa xa nhìn thấy hai người Đằng Thanh Sơn và Thanh cô nương gặp nhau, cho đến tận khi từ biệt.
"Hắc, thấy thế nào? Thanh cô nương cùng với Thanh Sơn huynh đệ ở cùng một chỗ, xem ra rất thân mật đấy chứ."
"Ha ha, Thanh Sơn huynh đệ tuổi trẻ mà tài cao, Thanh cô nương cùng Thanh Sơn huynh đệ vừa vặn một đôi, ta xem chừng đoá hoa đẹp nhất của Quy Nguyên tông chúng ta sẽ rơi vào Hắc Giáp Quân rồi."
Đám Bách Phu trưởng này cùng nhau cười đùa nghị luận, người theo đuổi Gia Cát Thanh có rất nhiều, chủ yếu chia làm hai phe lớn là hạch tâm đệ tử của Quy Nguyên tông cùng với đám quân sĩ Hắc Giáp Quân, ngấm ngầm cả hai phe đều trong tối ngoài sáng đấu lẫn nhau, xem cuối cùng bên nào có thể lấy được mỹ nhân về.
"Tất cả im lặng đi! Đây là giáo trường chứ không phải nơi các ngươi nói luyên thuyên!" Một tiếng quát lạnh vang lên.
Mấy Bách Phu trưởng quay lại nhìn, người vừa nói đúng là Bạch Kỳ đô thống.
Đám Bách Phu trưởng liếc mắt trao đổi lẫn nhau, cười trộm một tiếng rồi cũng không nói gì nữa.
Bạch Kỳ Đô Thống lạnh lùng liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn ở xa xa, cười lạnh: "Một tên tiểu tử trẻ tuổi vừa mới tới Quy Nguyên tông chúng ta, liền dụ dỗ Thanh sư muội! Xem ra phải tìm cơ hội, cho ngươi hiểu được thân phận chính thức của chính mình mới được!" Trong đám nam tử đông đảo theo đuổi Thanh cô nương, có cả Bạch Kỳ Đô Thống.
Những võ giả tu luyện nội kình, phần lớn sống rất lâu, hơn ba mươi tuổi mới kết hôn cũng nhiều người.
Như Quan Lục trong Tứ đại Thống lĩnh, là nữ tử duy nhất trong Tứ đại Thống lĩnh, nhưng vẫn chưa kết hôn, Bạch Kỳ Đô Thống cũng vẫn chưa kết hôn.
Buổi sáng rèn luyện, thời tiết thật tốt.
Nhưng mà rất nhanh gió lớn nổi lên, sắc trời trở nên u ám, đến thời điểm đám người Đằng Thanh Sơn ăn cơm trưa thì vô số tuyết trắng như lông ngỗng tuỳ ý bay lả tả xuống dưới.
"Tuyết rơi tức là năm nay được mùa! Vào lễ mừng năm mới trước, có rất nhiều tuyết rơi, đó là chuyện tốt a!" Đằng Thanh Sơn cảm thụ cái lạnh như băng khi bông tuyết rơi vào lòng bàn tay, trong lòng sung sướng, lập tức liếc Đằng Thanh Hổ ở bên cạnh, khẽ nói: "Buổi sáng hôm nay biểu ca hình như có tâm sự gì đó, đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Đằng Thanh Hổ cúi đầu đi tới, không hé răng.
"Biểu ca!" Đằng Thanh Sơn hô to.
"Sao?" Đằng Thanh Hổ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, "Làm sao vậy, Thanh Sơn?"
"Ngươi còn hỏi ta làm sao nữa à, hai ngày trước còn cười ha hả, nhìn bộ dạng của ngươi lúc này, có vẻ đang có một tâm sự rất lớn, chỉ thiếu là đem ba chữ "Ta buồn phiền" viết lên mặt. Ngươi có chuyện gì mà không thể nói cho ta sao? Nói đi, đừng giấu ở trong lòng!" Đằng Thanh Sơn cười nói.
Đằng Thanh Hổ thoáng co rút lại, cắn răng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn một cái, "Thanh Sơn, có phải ngươi thích Thanh cô nương không?"
"Sao?" Đằng Thanh Sơn ngơ ngẩn cả người.
Đó là chuyện gì vậy? Mình thích Thanh Thanh?
Đằng Thanh Hổ xoa xoa mặt, nói: "Đúng, kì thật cũng không có gì! Ta cũng không gạt ngươi, vừa nhìn thấy Thanh Thanh cô nương này, ta không hiểu tại sao lại thích mất rồi. Ta cũng biết ta không xứng với người ta, cho nên trong đáy lòng cứ âm thầm nghĩ mà không dám nói! Hôm nay chứng kiến Thanh cô nương một mình đến tìm ngươi, ta đoán là Thanh Thanh cô nương thích ngươi. Lòng ta cũng vì ngươi mà cao hứng, nhưng thật cũng có chút cảm giác không thoải mái."
"Nhưng mà Thanh Sơn" Đằng Thanh Hổ vội la lên, "Ngươi đừng có bận tâm đến ta, dù sao ta cũng không có bản lĩnh lấy được một cô nương tốt đến như vậy, ngươi hãy vì danh tiếng của Đằng gia chúng ta mà lấy Thanh Thanh cô nương này về đi."
Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên!
"Bộp!" Đằng Thanh Sơn vỗ một cái lên đầu Đằng Thanh Hổ, cười nói: "Biểu ca, ngươi trong đầu hồ đồ rồi à! Ta thích Thanh cô nương? Ngươi nghe ai nói vậy?"
"Hả, một cô nương tốt như vậy mà ngươi không thích sao?" Đằng Thanh Hổ hỏi ngược lại.
"Đúng là một cô nương tốt, nên ai cũng thích sao?" Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười, lập tức nhìn chằm chằm Đằng Thanh Hổ," Biểu ca, ngươi nghe ta nói cho rõ đây, ta đối với tiểu nha đầu này rất bình thường, không có một chút tâm tư nào, ngươi có bản lĩnh thì lấy được về, còn về phần ta... hừ hừ, ta không nhìn nàng vào mắt."
Đằng Thanh Hổ con mắt chớp chớp.
"Tốt lắm, về thôi, đừng đứng ngốc ở chỗ này nữa." Đằng Thanh Sơn ôm lấy bả vai Đằng Thanh Hổ, hai huynh đệ kề vai sát cánh đi trong mưa tuyết bay lả tả, hướng vào trong phòng đi về.
"Ta yêu Thanh cô nương sao?" Trong lòng Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười.
Nhìn thấy Thanh cô nương này, Đằng Thanh Sơn giống như trông thấy muội muội Thanh Vũ ở nhà của mình, thuần tuý chỉ là loại tình cảm giữa ca ca với muội muội, hơn nữa... kiếp trước mình đã sống hai mươi chín năm, kiếp này cũng được mười sáu năm, đã sớm không còn tâm tính của một tiểu tử mới lớn nữa rồi, trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm tính đã sớm kiên định như đá, sao lại có thể dễ dàng động tâm như vậy? Đối với loại tiểu cô nương ngây thơ này, Đằng Thanh Sơn chỉ có quan tâm từ xa thôi, không có suy nghĩ lấy về bên mình.
Cưới vợ sinh con?
Nếu không có yêu cầu của cha mẹ, Đằng Thanh Sơn cũng sẽ không gấp, trừ phi gặp được người làm cho mình thực sự động tâm, nếu không sẽ không lấy.
Tuyết càng lúc càng rơi xuống nhiều, tới rồi buổi chiều, trong đình viện Đằng Thanh Sơn đã tích một lớp dày tuyết đọng.
Khoanh chân ngồi trên mặt tuyết, trên người Đằng Thanh Sơn đã có một tầng tuyết dày bao phủ.
Thanh Tông Đạp Tuyết Mã, ngẩng đầu nhìn Đằng Thanh Sơn tu luyện, sau đó lại cúi đầu xuống ăn cỏ.
"Tu luyện nội kình, kì thật chính là trong quá trình tu luyện đả thông từng kinh mạch! Theo đó kinh mạch càng ngày càng thông suốt, tốc độ tu luyện mới có thể nhanh hơn. Rất nhiều người hao phí hơn mười năm hoặc trên trăm năm nhưng đều không thể đả thông được cửa ải khó khăn nhất. Nhâm đốc nhị mạch. Bất quá... Ta toàn thân kì kinh bát mạch, thập nhị chính kinh, rất nhiều tiểu kinh mạch không gì không thông suốt. Bây giờ tu luyện nội Kình thật ra thoải mái và đơn giản hơn rất nhiều."
Đằng Thanh Sơn trong lòng vô cùng thoải mái.
Tu luyện nội kình, đối với hắn mà nói như là phi ngựa trên đất bằng mà thôi.
Giao thông thời hiện đại, phiền toái nhất chính là kiến tạo đường cao tốc. Mỗi một đường cao tốc đều hao phí nhân lực, vật lực cực lớn. Mà sau khi xây dựng xong đường cao tốc, giao thông tiện lợi, kinh tế cũng đề cao rất mạnh. Bây giờ đả thông kinh mạch cũng giống như quá trình kiến tạo đường cao tốc vậy.
Cái phiền toái nhất thì Đằng Thanh Sơn đã làm, chẳng khác ngay từ đầu đã có đường cao tốc, vận chuyển loại hàng hóa "nội kình", đương nhiên rất nhanh và đơn giản.
"Tầng thứ tám!" Đằng Thanh Sơn đã bắt đầu vận chuyển tâm pháp khẩu quyết tầng thứ tám.
Trong cơ thể nội Kình cuồn cuộn, tất cả các huyệt vị đều có nội kình xoay quanh, từng đợt cảm giác tê dại lan ra toàn thân,
"Tu luyện đến tầng thứ tám, tốc độ luyện hóa thiên địa linh khí so với khi ta dựa vào Hình Ý quyền luyện hóa nội kình, nhanh không chừng gấp trăm lần. Xem ra, ta cho dù nội kình hao phí hết thì chỉ cần mấy canh giờ là có thể hoàn toàn phục hồi." Đằng Thanh Sơn không khỏi thở dài, "Kiếp trước, nội kình trở thành bảo bối, không nỡ lãng phí. Hoàn toàn là từ máu huyết trong cơ thể luyện hóa ra, nhưng ở kiếp này, nội Kình thật không đáng giá!"
Bất giác...
Đằng Thanh Sơn bước chân vào tầng thứ chín của Mãng Ngưu Đại Lực quyết!
Nội kình như hồng thủy, cuồn cuộn di chuyển trong kì kinh bát mạch, khó khăn nhất của tầng thứ chínnhất chính là "Đả thông nhâm đốc nhị mạch".
"Cảm giác tê dại càng ngày càng mãnh liệt! Không nghĩ tới dùng nội kình kích thích huyệt vị, kích thích kinh mạch lại có thể khiến cho kinh mạch trở nên càng thêm cứng cỏi." Đằng Thanh Sơn dựa theo bí tịch, cái gọi là kích thích huyệt vị, đó chính là dung nội kình vờn quanh huyệt vị, lần lượt cọ xát. Phải phi thường nhẹ nhàng, nếu không e rằng yếu huyệt sẽ bị thương tổn.
Dựa theo bí tịch, một khi yếu huyệt bị tổn thương, sau này khi nội Kình vận chuyển tới yếu huyệt này, tốc độ sẽ rất chậm chạp.
"Huyệt vị? Đạo lý này ta hiểu, nếu kinh mạch chính là đường cao tốc, thì huyệt vị sẽ chính là một cây cầu qua sông! Một khi cây cầu bị hu hại, vậy tốc độ lư thông qua cầu đương nhiên sẽ chậm đi. Một khi cầu gẫy, cả con đường cao tốc coi như sẽ bị bỏ đi." Đằng Thanh Sơn cảm giác, trong cơ thể nội kình phảng phất như một quả cầu tuyết càng ngày càng là hùng hậu.
Đại lượng nội kình hướng về đan điền hung mãnh tiến tới, đan điền giống như một huyệt động không đáy không ngừng hấp thu.
Qua hồi lâu, Đằng Thanh Sơn cảm thấy đan điền mình trở nên căng cứng, vô phương tích trữ thêm nội Kình.
"Ân. Đầy ư?" Đằng Thanh Sơn âm thầm thở dài,"Dựa theo Mãng Ngưu Đại Lực quyết nói, mới tu tập nội kình, đan điền sẽ rất bé. Thời gian tu luyện càng dài, đan điền càng lúc càng lớn. Cuối cùng tới một ngày, đan điền đạt tới cực hạn, không cách nào tiếp tục khuếch trương. Bất quá ta khoảng cách tới khi đan điền đạt cực hạn, hẳn là còn một khoảng cách nữa."
Đan điền lớn nhỏ là có hạn, dự trữ nội kình cũng là có hạn, cũng không phải là vô cùng vô tận.
Nguyên nhân chính là vậy mà các võ giả lúc chiến đấu mới có thể có lúc tiêu hao hết nội kình.
Bất quá theo thời gian tu luyện, đan điền từ từ lớn dần. Thật giống như con người, càng ăn nhiều sẽ chóng lớn. Đương nhiên là có cực hạn! Đạt tới cực hạn, cho dù có tiếp tục tu luyện, cũng không có cách nào có thành công lớn.
Trong sân tuyết, Đằng Thanh Sơn đã biến thành một người tuyết.
Hô!
Đằng Thanh Sơn đứng lên, tuyết đọng trên người rơi xuống.
"Tầng thứ chín? ta đạt tới tầng thứ chín đơn giản như vậy sao. Đối ta mà nói, cái trân quý nhất, vẫn là khẩu quyết phát ra nội kình của tầng thứ chín!" Đằng Thanh Sơn tâm ý vừa động, nội kình trong đan điền đột ngột bộc phát, dọc theo kì kinh bát mạch mãnh liệt phóng ra, lập tức mạnh mẽ tập trung vào kinh mạch trên cánh tay phải.
"A!"
Đằng Thanh Sơn cảm thấy kinh mạch trong cơ thể vô cùng đau hức, đau nhức đến biến sắc, nội kình liên tiếp từ các kinh mạch rất nhỏ trong cánh tay nhanh chóng tản đi.
"Xuy xuy!"
Không ít nội kình bắn ở trên mặt tuyết thành các lỗ nhỏ.
"Nguy hiểm thật." Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến.
Vừa rồi tám đạo nội kình từ trong kì kinh bát mạch phóng ra, rồi sau đó hợp lại tại cánh tay phải của Đằng Thanh Sơn, khả năng tiếp nhận của kinh mạch trong cánh không bằng kì kinh bát mạch. luồng nội kình hợp lưu quá lớn, thiếu chút nữa một kinh mạch trong cánh tay phải Đằng Thanh Sơn chống đỡ không nổi muốn nứt ra. May là Đằng Thanh Sơn các kinh mạch đều đã đả thông, lập tức thông qua các tiểu kinh mạch tản đi.
"Kì kinh bát mạch của ta quá rộng, mặc dù có khả năng trong nháy mắt phóng ra rất nhiều nội Kình, nhưng kinh mạch cánh tay số lượng ít, chẳng khác là có ít pháo mà đạn dược quá nhiều thì cũng không có cách trong nháy mắt oanh tạc ra! Đáng tiếc." Đằng Thanh Sơn bất đắc dĩ cười.
Lúc đầu khi luyện tập tầng thứ sáu, các luồng nội kình tập hợp ít, Kinh mạch trên cánh tay của Đằng Thanh Sơn còn có thể thừa nhận, lần này thì không được.
"Xem ra thì nếu những lời trong Mãng Ngưu Đại Lực quyết là đúng, ta sẽ phải tốn hao thời gian nuôi dưỡng, mở rộng thêm kinh mạch" Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.
Cuộc sống sau này Đằng Thanh Sơn nhàn nhã ở trong Hắc Giáp quân, Ngoài việc bình thường vẫn luyện tập thương pháp, thỉnh thoảng dẫn các quân sĩ luyện tập thuật cưỡi ngựa bên ngoài, còn lại phần lớn thời gian đều luyện tập Mãng Ngưu Đại Lực quyết, tiến hành nuôi dưỡng cải tạo kinh mạch, theo thời gian, kinh mạch của Đằng Thanh Sơn cũng dần dần trở nên rộng rãi, cứng cáp.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký