People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Ta Là Đằng Thanh Sơn
rong phòng mọi người ngơ ngác.
"Tần Tam, ngươi biết vị tiểu huynh đệ này?" Lý lão gia nghi hoặc dò hỏi.
Chính Tần Tam cũng bối rối.
Người trẻ tuổi trước mắt căn bản là mình không biết, nhưng Tần Tam nghe được Đại lão gia nói, cũng biết người trước mắt là bằng hữu của thiếu chủ Quy Nguyên tông, liền chắp tay nói "Vị huynh đệ này, tại hạ chính là Tần Tam, nhưng hình như ta không biết ngươi"
Đúng lúc này, Đằng Thanh Hổ tỉnh ngộ hơi chậm hơn cuối cùng cũng đã chạy tới.
"Không biết ta?" Sắc mặt Đằng Thanh Sơn càng thêm lạnh lẽo.
"Tần Tam! Còn nhớ ông nội ngươi không?" Một tiếng hét to, Đằng Thanh Hổ xông vào phòng. Hình dáng như con hổ điên, vơ lấy một chiếc ghế gỗ bên cạnh nhấc lên, khí lực mấy ngàn cân quán nhập vào ghế, liền hung dữ hướng Tần Tam đập qua.
Vù vù! Ghế dựa đập xuống đấu, Tần Tam còn có chút không rõ cũng nổi giận "Thằng chó đẻ nào lại!" Đồng thời rút ra trường kiếm bên hông hung hăng bổ vào trên chiếc ghế.
Bồng! Cái ghế vỡ vụn, mảnh nhỏ của ghế bay loạn tứ tán, có mảnh nện ở trên người Tần Tam, cũng có mảnh đập vào thức ăn chén đĩa trên bàn. Chén đĩa bị đập nát, thức ăn cũng bắn tung tóe. Nhất thời một mảnh kinh hô, Lý Thanh Ngọc liền khom người, bảo vệ đứa con của mình.
"Dừng tay" Lý Thanh Ngọc cùng trượng phu "Lưu Như Phong" của nàng cơ hồ cùng nổi giận quát.
Nhưng Đằng Thanh Hổ bị lửa giận tràn ngập trong đầu làm sao còn có thể dừng tay? Phải biết rằng, một trong ba người bị tàn phế có một người chính là hàng xóm phi thường cưng chiều Đằng Thanh Hổ khi còn nhỏ. Đằng Thanh Hổ rất thích Nhị Thúc này, gia nhập đội thợ săn, cũng là vị Nhị Thúc này dẫn hắn đi.
Lần đó cường đạo đánh cướp. Nhị thúc bị chặt một chân! Một hán tử khỏe mạnh suốt đời bị tàn phế!
"Đi chết cho ta!" Đằng Thanh Hổ cúi thấp người, quét một chân.
"Thanh Hổ!" Đằng Thanh Sơn liền quát.
Lần này ra ngoài, mọi người không mang binh khí. Đằng Thanh Hổ nếu cầm trường thương, còn chưa chắc có thể thắng. Huống chi hiện tại không có binh khí.
"Muốn chết!" Tần Tam cũng là người lòng ác tay độc. Hắn không chọc người đã là may, ai dám chọc hắn? Bây giờ có người muốn giết hắn. Tha còn để ý gì đến ai nữa. Người nhảy lên, tránh khỏi cái đá tạt ngang. Đồng thời tay phải cầm trường kiếm hung hãn chém xuống!
Đằng Thanh Hổ nắm chân bàn vuông bên cạnh.
"Vù vù!"
Bàn lớn bị múa lên quật thẳng vào người Tần Tam đang nhảy trên không.
"Hừ." Tần Tam cười lạnh, trường kiếm lập tức chém nát bàn vuông, tiếp ngay sau đó kiếm thế không giảm, chém thẳng tới Đằng Thanh Hổ.
Ngay tại giờ khắc này -
"Chíu!"
Một luồng hàn quang chợt lóe rồi biến mất trong phòng!
"A!" một tiếng hét thảm, thường kiếm trong tay Tần Tam thoát tay.
"Chết đi" Đằng Thanh Hổ đạp vào ngực của Tần Tam. Tay trái Tần Tam nắm chặt tay phải, lúc hạ xuống, chân phải điểm nhẹ vào cú đạp của Đằng Thanh Hổ, cả người mượn thế bay lùi về sau một trượng, triệt tiêu hết lực tấn công rồi mới hạ xuống.
Sắc mặt hắn tái nhợt, tay trái nắm cổ tay tay phải.
Trên cổ tay tay phải của hắn đang cắm vào một thanh phi đao!
"Phi đao thật nhanh!" Hàn quang trong đôi mắt của Lưu Như Phong chợt lóe, không khỏi nhìn về phía Đằng Thanh Sơn vừa mới rồi phóng ra phi đao. Lúc nãy Đằng Thanh Sơn thấy Đằng Thanh Hổ gặp nguy hiểm, đương nhiên phải ra tay.
"Dừng tay! Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì, nói cho rõ ràng!" Lý lão gia phẫn nộ quát.
"Tiểu tử, chịu chết đi"
Hai hộ vệ còn lại, thấy sư đệ mình bị bắn thủng cổ tay, không khỏi giận dữ. Hai người "Loảng xoảng! Loảng xoảng!" hai tiếng, rút ra trường kiếm.
"Dừng tay." Lý lão gia quát với bọn họ.
"Lão gia!" Một hộ vệ trong đó vội la lên, Lý lão gia lạnh lùng nói "Làm rõ chuyện rồi hãy nói!" Lập tức hắn nhìn về Đằng Thanh Sơn phía cửa. Lúc này, thiếu tông chủ Gia Cát Vân cùng Gia Cát Thanh cũng tới ngoài cửa nhã gian.
Lý lão gia vẻ mặt trầm tĩnh nói "Thiếu tông chủ, vị bằng hữu này của ngươi có chuyện gì, không hỏi phải trái đúng sai, vừa bước vào liền muốn giết hộ vệ của ta. Còn khiến bàn tiệc ngon lành của ta, biến thành cái dạng này!"
Gia Cát Vân, Gia Cát Thanh hai người cũng rất mơ hồ.
Nhưng Gia Cát Vân cũng cười nói "Lý Đại lão gia, ngươi gấp cái gì chứ? Không phải là một bàn tiệc sao, nếu là chúng ta không đúng, ta bồi thường một bàn cho các ngươi. Chỉ có điều trước tiên chúng ta phải xem, rốt cuộc là ai đúng ai sai, đúng không?"
"Ta cũng thực muốn biết, chân tướng của chuyện này!" Lý lão gia âm thanh lạnh lùng nói.
"Đằng đại ca, sao lại thế này?" Gia Cát Vân nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Hổ giận dữ nói "Còn hỏi chuyện gì? Ngươi kêu Tần Tam tự nói đi!" Nói xong gắt gao nhìn chắm chằm Tần Tam đang ôm cổ tay "Tần Tam, ngươi không quên Đằng gia trang chứ, không quên một vạn lượng bạc nhỉ!"
Đằng Thanh Sơn cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Tam.
"Đằng Gia Trang? Một vạn lượng bạc?" Tần Tam cũng rất mơ hồ.
Mấy năm nay đi theo Lý lão gia, Tần Tam cũng âm thầm tham ô không ít bạc, nhưng cũng chỉ là những chuyện nhỏ, Lý lão gia mắt nhắm mắt mở. Về phần "Đằng gia trang", chuyện đã qua bảy năm, những thôn trang như "Lý gia trang" "Vương gia trang" trong thiên hạ nhiều vô số kể, Tần Tam hắn làm sao nhớ rõ.
"Các ngươi rốt cuộc là ai!" Tần Tam rút ra phi đao ở cổ tay, điểm huyệt cầm máu, tiến lên hai bước, cùng hai gã sư huynh của mình song song, phẫn nộ quát "Ta căn bản không biết các ngươi!"
"Thiếu tông chủ, ngươi nghe được không?" Lý lão gia trầm giọng nói.
"Vù"
Đằng Thanh Sơn chớp mắt đã động, trong phòng bỗng dưng nổi lên một trận gió, sắc mặt hai tên sư huynh đứng bên Tần Tam đại biến hét lớn "Muốn chết" liền đâm ra trường kiếm trong tay, nhưng chỉ nghe hai tiếng "bồng, bồng", hai người kia liền bị đánh bay lên.
Sau đó nặng nề rơi xuống đất, máu tươi từ miệng trào ra. Hai người liền bò dậy, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
"Cao thủ!" huynh đệ hai người bọn chúng đều đã đạt tới hậu thiên đỉnh, nào ngờ tay cầm trường kiếm mà qua không được một hiệp. Bọn chúng nào biết... Đằng Thanh Sơn vốn là tông sư Hình Ý quền, cực kì am hiểu tay không cận chiến.
Nhãn lực cùng hai đòn Băng quyền của Đằng Thanh Sơn liền khiến hai người bị trọng thương.
Không còn sư huynh đệ bên cạnh, Tần Tam luống cuống!
"A!" Tần Tam nổi điên, tay trái còn lành lặn phảng phật vuốt sắt đâm tới đầu Đằng Thanh Sơn. Không ai hoài nghi, ngón tay Tần Tam tuyệt đối có thể đâm thủ xương đầu.
Đằng Thanh Sơn vươn tay liền bắt chặt cổ tay Tần Tam, khẽ bẻ!
Cách! Tần Tam cúi gập người, đau đến mức mặt trắng bệch "Các ngươi rốt cuộc là ai! Ta không nhận ra các ngươi!"
"Không nhận ra chúng ta" Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nhìn hắn "Bảy năm trước! Các ngươi đặt 182 thanh Bích Hàn đao ở chỗ Đằng gia trang chúng ta. Ngươi đặt cọc tám ngàn lượng. Ba mươi mấy hán tử Đằng gia trang chúng ta tự mình mang Bích Hàn đao tới hội quán Dương Châu thương ở Nghi Thành, ngươi còn nhớ chứ?"
Mắt Tần Tam trợn tròn "Đám sơn dân đáng chết đó?"
Trong mắt Tần Tam, đám sơn dân kia đã sớm bị cường đạo giết chết. Tuy cường đạo cướp không được mà ngược lại còn bị giết nhưng không ai báo tin này cho Tần Tam.
"Ha ha, sơn dân đáng chết?" Đằng Thanh Sơn cười lạnh "Đúng, đúng, chúng ta thiếu chút nữa đã chết. May mà... đám cường đạo đó thật lực rất tầm thường, giết không được chúng ta, ngược lại còn bị tộc nhân chúng ta giết chết. Nhưng chúng ta cũng biết... là ngươi! là ngươi tiết lộ tin tức cho cường đạo. Nói chúng ta có ngân phiếu một vạn lượng, đúng không?"
Trong mắt Tần Tam đầy vẻ khó tin.
Đằng Thanh Hổ cũng gầm thét "Thằng hỗn đản! Lúc đó chúng ta tới hội quán Dương Châu thương đã biết ngươi không phải thứ tốt lành gì. Bích Hàn đao, ngươi nói với lão gia ngươi 150 lượng một thanh, vậy mà trả cho chúng ta chỉ 100 lượng. Hơn nữa còn cố ý dùng nội kình làm hư một thanh Bích Hàn đao, muốn đổ oan cho chúng ta, không trả cho chúng ta một vạn lượng bạc!"
"Ngươi là đại nhân vật? Là nội kình cao thủ? Tham ô không được bạc bèn phát tiết lên người những sơn dân nghèo khổ chúng ta! Trận chiến với cường đạo đó ta vĩnh viễn không quên! Nhị thúc cả đời tàn phế, thường ở bên Luyện Võ trường len lén gạt lệ! Ngươi thằng ******(chửi), đều là ngươi!" Đằng Thanh Hổ gào thét.
Cả gian phòng, chỉ có tiến gào thét của Đằng Thanh Hổ, những người khác đều im lặng.
Mọi người đều minh bạch chuyện đã xảy ra.
"Là các ngươi, cha, bọn họ là người trong đám sơn dân đó" Lý Thanh Ngọc nhỏ giọng nói.
"Ta biết" Vẻ mặt Lý lão gia khó coi vô cùng.
Hộ vệ Tần Tam này của hắn tay chân không sạch sẽ, trong lòng Lý lão gia rất rõ. Nhưng Tần Tam là người rất thông minh, biết người nào có thể đắc tội, người nào không nên đắc tội. Đi theo Lý lão gia nhiều năm cũng chưa gây ra đại họa.
Hắn cũng không quá để ý.
Nào ngờ...
Đám sơn dân nghèo khổ khi trước, không ngờ xuất hiện hai cao thủ. Cho nên, báo thù của sơn dân nghèo khổ đã tới!
"Vị này chắc là Đằng huynh đệ" Lý lão gia nói "Việc xảy ra ta đã hiểu. Tất cả những điều này đều là do hộ vệ của ta không đúng. Nhưng việc đã phát sinh vô pháp vãn hồi. Xin Đằng huynh đệ cho ta chút mặt mũi, tha mạng cho hắn. Ta nhất định sẽ đền bù đầy đủ cho các ngươi"
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn, mặt lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
"Lý lão gia, ta giết con gái con rể ngươi, cho ngươi ít bạc, ngươi đáp ứng không?" Đằng Thanh Sơn trừng mắt nhình hắn, đồng thời tay trái Đằng Thanh Sơn xuất hiện một thanh phi đao.
Lý lão gia giật mình. Hắn không chút hoài nghi Đằng Thanh Sơn sẽ phóng phi đao.
"Điều này..." Lý lão gia lưỡng lự.
"Cho nên, ngươi nên câm miệng lại" ánh mắt Đằng Thanh Sơn lạnh lùng, sau đó quay đầu nhìn xuống Tần Tam bị hắn bẻ gãy tay "Tần Tam, trong mắt ngươi, chúng ta đám sơn dân khi trước chỉ là con kiến, ngươi muốn đạp chết là đạp cho chết. Còn hôm nay, trong mắt ta, ngươi chỉ là một con kiến. Hiện tại, ta muốn dẫm chết ngươi"
Hai huynh muội Gia Cát Vân, Gia Cát Thanh đều yên lặng đứng xem.
Gia Cát Thanh hoảng sợ. Nàng chưa từng nghĩ tới Đằng Thanh Sơn vẫn luôn tươi cười, nhã nhặn, trầm ổn không ngờ lại có lúc lạnh lùng đáng sợ như vậy!
Gia Cát Vân thì ngược lại, trong mắt hắn lại còn lóe lên sự hưng phấn.
"Ngừng tay" hai sư huynh củ Tần Tam cùng hét, trong đó "Tần Đại" còn la "Đằng huynh đệ, việc này là sư đệ ta không đúng. Nhưng xin ngươi tha mạng cho sư đệ ta. Hắn là đệ tử của Kim Kiếm môn chúng ta. Ngươi giết hắn chính là trở thành kẻ địch của Kim Kiếm môn chúng ta. Hắn dù chết cũng phải do sư môn ta xử trí, làm ơn..."
Trong mắt Tần Tam cũng có khát vọng được sinh tồn.
"Thanh Sơn, giết hắn đi, cái ***** (chửi), ta nằm mơ cũng muốn giết hắn" Đằng Thanh Hổ thét. Tay trái Đằng Thanh Sơn vươn ra, nắm lấy cổ họng Tần Tam.
"Không..." sắc mặt Tần Tam đại biến.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nhìn Tần Tam, ngón tay dụng lực.
Ba! Tiếng xương vỡ vụn!
Tần Tam liều mạng hít thở, nhưng không cách nào hít thở được nữa, sắc mặt tái xanh, trong mắt đầy vẻ không cam lòng, hoảng sợ, oán hận. Tiếp đó ánh mắt hoàn toàn ảm đạm, Đằng Thanh Sơn lỏng tay, Tần Tam vô lực ngã xuống đất.
Chết!
"Ngươi, ngươi..." Hai tên sư huynh kia lộ rõ sự phẫn nộ.
"Kẻ địch của ta, muốn giết thì ta tự mình động thủ. Không cần Kim Kiếm môn các ngươi giúp!" Đằng Thanh Sơn lạnh lùng liếc nhìn hai người "Kim Kiếm môn các ngươi nếu có người muốn báo thù, ta lúc nào cũng tiếp! Thanh Hổ, chúng ta đi!"
Thanh Hổ nhìn Tần Tam nằm trên đất một cái, hung hăng nhổ một bãi nước bọt "cứt chó!" sau đó mới cùng Đằng Thanh Sơn rời đi.
Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ đang đi ra ngoài cửa, được nửa đường Đằng Thanh Sơn chợt dừng lại, quay đầu nhìn hai huynh đệ kia "Phải rồi, thuận tiện nói một câu. Kim Kiếm môn các ngươi tìm người báo thù, đừng tìm nhầm người! Các ngươi nghe cho rõ, ta tên Đằng Thanh Sơn!"
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký