Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - Sáu Ngàn Hắc Giáp.
ên tĩnh!
Ở đây mọi người, cho dù Công Dương Khánh hay vị trung niên nhân mặc áo bào xám kia.Toàn bộ đều im lặng. Tất cả mọi người nhìn Đằng Thanh Sơn. Hồi lâu không nói ra lời!
Để nâng lên cự thạch vạn cân. Đó là rất khó.
Để trong nháy mắt có thể bạo phát ra nội kình, yêu cầu phi thường cao. Hễ là người có thể làm được một bước này. Bình thường đều được xưng là nhất lưu võ giả hay còn là Hậu thiên đỉnh phong!
Đan điền trong cơ thể người tàng chứa nội kình cũng giống như hải dương. Mà kinh mạch, chính là những con sông.
Từ bên trong nháy mắt phát ra đến song chưởng, không phải là nhìn bên trong cơ thể có chứa bao nhiêu. Mà là nhìn vào trình độ cứng cỏi, chiều rộng của kinh mạch. Kinh mạch càng rộng, càng cứng cỏi. Mới có thể trong nháy mắt phát ra nhiều nội kình và nội kình phát ra cũng càng mạnh. Nếu như kinh mạch quá nhỏ. Thật cũng giống như miệng của thuỷ hồ. Miệng hồ quá nhỏ, nước trong hồ dù có nhiều, cũng khó có thể đổ ra!
Độ dẻo dai của kinh mạch là phải trải qua tu luyện. Không ngừng được mở rộng. Mới có thể đề cao.
"Mười sáu tuổi, nhất lưu võ giả!" Trung niên nhân áo bào xám khiếp sợ nhìn Thanh Sơn. "Tại Quy Nguyên tông ta, ngàn năm qua. Loại thiên tài như thế này, cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thanh niên tên gọi Đằng Thanh Sơn này. Đủ để cùng thiếu tông chủ so sánh."
"Mười sáu tuổi a!"
"Nhất lưu võ giả a. Ta mười sáu tuổi, cũng chỉ có thể nâng lên năm trăm cân mà thôi."
"Đằng Thanh Sơn này... từ đâu tới?"
Lúc này các võ giả chung quanh đều sôi nổi nghị luận.Công Dương Khánh vừa rồi cùng Đằng Thanh Sơn này so sánh còn kém một khoảng lớn. Mà Công Dương Khánh, đó là nhân vật đã thành danh, tuổi cũng đã ba mươi sáu.
Nhất lưu võ giả ba mươi sáu tuổi, cùng nhất lưu võ giả mười sáu tuổi.
Ai có tiền lực lớn hơn? Những người ở đây, trong lòng đều minh bạch.
"Đằng Thanh Sơn, đó là đệ nhất cao thủ của Nghi thành ta!"
"Nghi thành đệ nhất cao thủ - Đằng Thanh Sơn. Đại đương gia của Duyên Sơn bang - Lý Duyên Sơn, chính là bị hắn một thương xuyên thủng yết hầu!"
Nghi thành là một trong chín đại thành trì của Giang Trữ quận. Đằng Thanh Sơn giết chết Lý Duyên Sơn, được xưng là Nghi thành đệ nhất cao thủ. Tự nhiên rất nhiều người ở Giang Trữ quận biết tên Đằng Thanh Sơn. Mọi người ngay từ đầu, cũng chỉ vì không dám đem vị mười sáu tuổi này đối chiếu với Nghi thành đệ nhất cao thủ mà thôi.
Như vậy là quá dọa người rồi!
"Nghi thành Đằng Thanh Sơn?"
Trung niên nhân áo bào xám sang sảng cười nói. "Ta Quy Nguyên tông, ta đã nghe nói tới danh hào của Nghi thành Đằng Thanh Sơn. Cũng không nghĩ đến, Đằng huynh đệ ngươi mới mười sáu tuổi!"
Đằng Thanh Sơn tiếp nhận danh bài nhất lưu võ giả, cũng liền thối lui sang một bên.
Chung quanh, các võ giả nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, trong ánh mắt đều hàm chứa một tia kinh sợ. Dù sao đó cũng là một nhất lưu võ giả.
"Tiểu Mạn. Ngươi tới làm gì." Tiếng trách mắng của vị trung niên nhân áo bào xám vang lên.
Đằng Thanh Sơn nhìn về hướng khoảng đất trống trung ương. Một hoàng y thiếu nữ thoạt nhìn dáng vẻ gầy yếu đi vào khoảng đất trung ương. Trong miệng nói: "Sư bá! Ta đương nhiên là muốn gia nhập Hắc giáp quân rồi! Sư phụ cũng có nói, vùi đầu khổ luyện không bằng ma luyện trong sinh tử. Cho nên ta mới đi gia nhập Hắc giáp quân, vốn ta cũng tưởng hôm nay ta là một nhất lưu võ giả nhỏ nhất ở đây, không nghĩ tới xuất hiện một tên nhất lưu võ giả mới mười sáu tuổi."
Hoàng y thiếu nữ trong miệng huyên thuyên. Đồng thời đi về phía tảng cự thạch một vạn cân.
"Lên!"
Hoàng y thiếu nữ quát khẽ một tiếng. Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm lấy tảng cự thạch vạn cân.
Hô!
Vạn cân cự thạch phảng phất như bùn đất. Trực tiếp bị giơ lên cao.
Một mảnh tức cười.
Thân hinh xinh xắn như kia. Thiếu nữ trong miệng chưa hết huyên thuyên, cũng là một nhất lưu võ giả?
"Tiểu Mạn. Sư phó của ngươi đáp ứng ngươi gia nhập Hắc giáp quân?" Trung niên áo bào xám cau mày nói.
"Hừ. Lần trước ta muốn gia nhập. Sư phụ không cho phép. Hắn không phải nói. Chờ ta ngày nào đó có thực lực của một nhất lưu võ giả. Sẽ cho ta gia nhập Hắc giáp quân. Hiện tại ta có. Chẳng lẽ sư phụ, hắn đứng đầu một tông phái, nói xong không giữ lời?"
Hoàng y thiếu nữ liếc mắt nhìn tên thủ bút đệ tử Quy Nguyên tông: "Tiểu Lâm Tử. Sư tỷ ngươi, ta năm nay hai mươi ba. Tên không cần phải nói nữa chứ. Nhanh lên một chút, giao danh bài nhất lưu võ giả cho ta. Hừm. Từ hôm nay trở đi. Ta sẽ không ở bên trong đại môn của Quy Nguyên tông nữa. Hắc hắc. Ta muốn lâu dài đi tới quân doanh của Hắc giáp quân!"
"Ngũ Mạn sư tỷ, danh bài đây." Gã Quy Nguyên tông đệ tử liền đưa ra bài tử.
Hoàng y thiếu nữ cầm trong tay tấm danh bài. Đi tới trước mặt Đằng Thanh Sơn, trên dưới đánh giá một phen. Cau mày nói: "Ta tưởng rằng ta đã đủ lợi hại. Ta hai mươi ba, đạt tới cảnh giới của nhất lưu võ giả, những muốn chấn động chung quanh đây đó một phen. Không nghĩ tới danh tiếng đều quy hết về ngươi."
"Tiểu tử ngươi... Gọi là Đằng Thanh Sơn sao. Ngươi mới mười sáu? Cùng với tên sư đệ quái vật kia của ta lợi hại giống nhau. Cái loại quái vật như hắn, mấy trăm năm Quy Nguyên tông cũng chỉ có một người. Ngươi cũng là quái vật như thế? Hắn. Ngươi thành thật khai ra, ngươi có phải hay không cố ý giấu diếm đi mấy tuổi?."
Hoàng y thiếu nữ trong miệng không ngừng nói.
Nhìn cô gái lắm chuyện này, rất xinh xắn đáng yêu mà nói cũng rất nhiều!
"Này. Bổn cô nương đang nói với ngươi đấy!" Hoàng y thiếu nữ hai tay chống nạnh. Trừng mắt, nói.
"Thanh Hổ. Đi. Chúng ta đi ăn cơm trưa." Đằng Thanh Sơn không trả lời hoàng y thiếu nữ. Quay đầu cùng Đằng Thanh Hổ rời đi.
"Tiểu tử này"
Hoàng y thiếu nữ con mắt trợn tròn: "Hảo, Đằng Thanh Sơn phải không. Ta nhớ kĩ!" Hoàng y thiếu nữ con mắt trong suốt, cái mũi nhỏ cau lại. Quay đầu đi thẳng. Chung quanh đám võ giả rất tự giác liền tránh ra một lối đi. Đừng nhìn đó chỉ là một cô nương xinh xắn. Nhưng lại là một nhất lưu võ giả a!
Bên trong các đại tông phái. Nam nữ cũng đều có thể tu luyện nội kình. Đơn độc từ bề ngoài mà nhìn vào, không thể đánh gíá được, thực lực cao hay thấp.
"Vũ Dương đại vận hà"*, trên liền kề với Vũ Châu. Dưới thông vớí Dương Châu, dài gần vạn dặm. Xuyên qua 1/2 cửu châu, thông suốt qua phía đông Dương Châu đến Đông Hải khôn cùng. Vũ Dương đại vận hà chính là sau khi Vũ Hoàng thống nhất thiên hạ. Muốn có lợi thế để thống trị thiên hạ đã sáng lập, tạo ra con kênh này.
Cũng chính bởi có con kênh này, Dương Châu mới phồn hoa, giàu có như ngày nay.
Vũ Dương đại vận hà, là từ bên ngoài đi cắt ngang qua Giang Trữ quận thành. Quy Nguyên tông nằm ở khu vực đông nam của Giang Trữ quận thành. Cả Quy Nguyên tông chừng gần mười dặm phương viên. Vừa vặn bị Vũ Dương đại vận hà này chia làm hai đại bộ phận.
Kênh đào phía tây là khu vực, chỗ của ngoại môn đệ tử Quy Nguyên tông.
Kênh đào phía đông, mới là khu vực trung tâm của Quy Nguyên tông. Khu trung tâm này lấy danh giới là Long Cương sơn, chia làm nam bắc hai bên. Bên nam, là nơi các nội môn đệ tử của Quy Nguyên tông tu luyện. Quy Nguyên tông tông chủ, trưởng lão, hộ pháp cũng toàn bộ ở nơi này, nhân số chừng trên vạn.
Bên khu vực phía bắc của Quy Nguyên tông, còn lại là quân doanh của Hắc Giáp quân.
"Quy Nguyên tông không nghĩ được chia làm hai bộ phận. Chúng ta muốn đi Hắc quân quân doanh bắt buộc là phải ngồi thuyền!" Đằng Thanh Hổ đứng ở đầu boong thuyền, cảm thán nói.
Giờ phút này sắc trời hôn ám. Đã là lúc vào đêm.
Suốt một ngày nhập tông khảo hạch để tiến vào Hắc Giáp quân đã chấm dứt. Có thể nâng lên một ngàn cân. Mới có tư cách vào Hắc Giáp quân trở thành tân binh. Trải qua sàng lọc sau, tiếp tục được lưu lại mới là quân sĩ chân chính của Hắc Giáp quân. Nếu chỉ có thể nâng lên năm trăm cân, ngay cả tư cách tiến vào quân doanh của Hắc Giáp quân cũng không có.
"Ba trăm sáu mươi ba người! chín nhất lưu võ giả. Ba mươi tám nhị lưu võ giả! Cùng với hơn ba trăm tam lưu võ giả có thể nâng lên ngàn cân." Đằng Thanh Sơn thở dài cảm thán nói. "Nửa năm chiêu mộ một lần, mà có nhiều cao thủ như thế. Hắc Giáp quân vẫn hàng năm bảo trì số lượng sáu nghìn người. Cũng khó trách mạnh đến như vậy."
Giữa trưa đích xác chỉ có ba nhất lưu võ giả. Nhưng đại bộ phận cao thủ đến giữa trưa, vẫn không vội vã lộ diện. Đến buổi chiều, những cao thủ này mới xuất hiện ta tay.
"Thanh Sơn, cô nương gọi Ngũ mạn kia... đang tới đó." Đằng Thanh Hổ hạ giọng nói.
"Ngũ Mạn?" Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn, hoàng y thiếu đích xác đang đi tới.
"Đi. Chúng ta đến sau boong." Đằng Thanh Sơn đối với hoàng y thiếu nữ này có chút đau đầu, vẫn muốn tránh né tốt hơn.
"Thấy ta liền bỏ chạy?" Hoàng y thiếu nữ trừng mắt. Lập tức quay đầu. Nhìn về phía nam tử mặt sẹo lãnh khốc, nàng híp mắt cười đi tới: "Này, Công Dương Khánh! Ngươi đang sung sướng làm đại đương gia của Dương Giác sơn. Đến Quy Nguyên tông của, gia nhập Hắc giáp quân làm gì? Được rồi. Ngươi đi rồi, cường đạo trên Dương Giác sơn có tan rã hay không? Nếu như chưa tan rã. Hãy để ta làm đại đương gia chơi đùa một chút.Thế nào?"
Công Dương Khánh khẽ cau mày, liền xoay người.
"Đến bờ. Mọi người lên bờ." Công Dương Khánh liền hướng bảy tên huynh đệ nói.
Đêm đầu tiên tới quân doanh của Hắc giáp quân.Bọn Đằng Thanh Sơn căn bản không có tiếp xúc với Hắc giáp quân. Bởi vì. Bọn họ vẫn không thể xem như quân sĩ chính thức của Hắc giáp quân. Cho nên, đều trú tạm bên ngoài Hắc giáp quân quân doanh. Mỗi người một gian phòng đơn sơ, tạm thời ở lại một đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai. Mấy trăm người phân tán trên các bàn đá ngoài trời gần đó. Ăn bát cháo lớn với bánh bao nhân thịt cùng nhiều loại bánh trái khác.
Lúc này, muốn ăn bao nhiêu, cứ ăn hết mình.
"Biểu ca. Hôm nay sẽ tiến hành tranh đoạt vị trí đội trưởng và bách phu trưởng của Hắc giáp quân. Biểu ca ngươi phải cẩn thận, nhớ kĩ yếu quyết của thương pháp. Cứ theo lời ta,chú trọng vào nội kình." Đằng Thanh Sơn nhắc nhở nói.
Đại thương thung, lúc còn nhỏ tuổi Đằng Thanh Sơn đã truyền thụ cho các tộc nhân.
Đại thương thung, nhìn thì như đơn giản. Lại phương pháp luyện tập thượng đẳng.
"Yên tâm đi. Thanh Sơn." Đằng Thanh Hổ tự tin mười phần.
"Đông!""Đông!""Đông!"
Đại địa hơi chút động. Tiếng rung động truyền đến.
"Các vị." Trung niên áo bào xám cất cao giọng nói."Hắc giáp quân, sáu nghìn quân sĩ đã đến thao trường. Mọi người cũng nhanh chóng đến đó thôi."
Nhất thời. Hơn ba trăm người rộn ràng nhốn nháo, tùy ý lau lau khóe miệng. Tất cả đều cầm lấy binh khí hướng phía thao trường đi nhanh đến. Ngay khi còn cách thao trường một khoảng khá xa, bọn Đằng Thanh Sơn đã nhìn thấy được, xa xa trong sân đông nghịt Hắc giáp quân!
Đông nghịt chia làm bốn khối lớn. Yên tĩnh, hoàn toàn không có một tiếng lộn xộn.
Sáu nghìn người tụ tập cùng một chỗ. Không một tia thanh âm. Tất cả đều mặc hắc sắc trọng giáp. Sát khí nồng đậm. Trong không khí tản ra phảng phất mùi máu tanh!
Chứng kiến một mảnh Hắc giáp quân yên tĩnh, đông nghịt này. Thật giống như đối mặt với vực sâu u ám và khôn cùng hắc sắc hải dương. Làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông! Hoảng sợ!
Ngay cả Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy trong lòng cứng lại. Các võ giả khác không ít người sắc mặt thoáng cái đều trắng nhợt, không còn chút máu.
"Sáu nghìn Hắc giáp quân!" Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi.
Khi nhìn thấy cả quân đội Hắc giáp quân,trong nháy mắt, Đằng Thanh Sơn hoàn toàn hiểu được, tông phái vì sao có thể cao cao tại thượng. Đối mặt với sáu nghìn hắc giáp quân như vậy, chỉ riêng luồng sát khí dày đặc truyền thừa từng đời này, cũng đủ làm cho dũng khí con người mất hết sự chống cự.
Chú thích
(*). Vũ Dương đại vận hà: Con kênh Vũ Dương
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký