Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 - Đội Thợ Săn
ha, mẹ." Đằng Thanh Sơn đi nhanh vào sân nhà.
Đằng Vĩnh Phàm đang ở trong phòng cười nói "Thanh Sơn, chỉ còn chờ một mình ngươi thôi đó. Kì thực mỗi ngày ngươi luyện thương đến ba bốn canh giờ như vậy là đủ rồi" Giờ phút này, Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan cùng nữ nhi Đằng Thanh Vũ đang ngồi quanh bàn gỗ. Đằng Thanh Sơn đem thương dựa vào tường, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
"Con biết rồi." Đằng Thanh Sơn vừa mới ăn được hai miếng, liền ngẩng đầu lên nói: "Cha mẹ, Con nghĩ con sẽ gia nhập đội thợ săn."
"Đội thợ săn?" Viên Lan có chút chần chừ nhìn về phía Đằng Vĩnh Phàm chồng nàng.
Đằng Vĩnh Phàm nhướng mày "Thanh Sơn, ngươi mới chín tuổi đã muốn gia nhập đội thợ săn?"
Đội thợ săn là đội ngũ do những nam nhân dũng mãnh nhất trong tộc lập ra do Đằng Vĩnh Lôi cầm đầu, thường xuyên tiến vào Đại Duyên sơn tìm giết con mồi, giúp cho các gia đình trong Đằng gia trang tốt xấu gì cũng có thịt ăn. Hơn nữa da dã thú cũng có thể bán lấy tiền.
"Khí lực của con, trong trang có thể xếp trong mười người đứng đầu." Đằng Thanh Sơn cười nói.
Nhắc tới đây, trên mặt Đằng Vĩnh Phàm không khỏi mỉm cười.
Lễ niên tế lúc chín tuổi, Đằng Thanh Sơn đã có thể nâng lên cự thạch sáu trăm cân, hơn nữa rõ ràng đó không phải là cực hạn của Đằng Thanh Sơn. Nếu chỉ luận về sức mạnh, Đằng Thanh Sơn đích xác có thể xếp trong mười người đứng đầu ở Đằng gia trang.
"Ha ha... Thiên phú của ngươi tốt, đích xác cũng nên trui luyện" Sinh hoạt trong cái thế giới tàn khốc này, Đằng Vĩnh Phàm cũng nhìn ra, cười nói "Từ ngày mai trở đi, ngươi sẽ gia nhập đội thợ săn! Chiều ta sẽ nói với ngoại công ngươi một tiếng, để sáng sớm ngày mai, ngươi trực tiếp tới Luyện võ trường, hội họp với đội thợ săn trong tộc"
"Cảm ơn cha!" Đằng Thanh Sơn mừng rỡ.
Viên Lan ở bên cạnh trừng mắt liếc nhìn Đằng Vĩnh Phàm một cái, tựa hồ trách Đằng Vĩnh Phàm lại đồng ý cho con.
"Ca, ca có thể mang về cho ta một con thỏ hoang nhỏ không?" Thanh Vũ giương cặp mắt to không pha chút hỗn tạp, nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn.
"Không vấn đề!" Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Ca đối với ta là tốt nhất." Thanh Vũ cười hì hì nói.
"Thanh Sơn à" Đằng Vĩnh Phàm đột nhiên nói "Ta thấy ngươi thường xuyên mang theo mấy thanh phi đao, ngươi thường xuyên luyện phi đao ở trong rừng cây phía tây đó à?"
"Cũng tùy tiện luyện một chút" Đằng Thanh Sơn cười, phụ thân mình là thợ rèn, chính mình tới lò rèn lấy mười thanh phi đao là chuyện rất đơn giản. Ở kiếp trước, bản thân đối với phi đao đã hao phí rất nhiều tâm huyết. Hiện tại vào những lúc nghỉ ngơi khi luyện thương, nghịch phi đao một chút, bảo trì cảm giác.
Dù sao phi đao cũng có thể công kích phạm vi xa, hoàn toàn có thể phối hợp với trường thương của mình.
"Ta cũng phải nhắc nhở ngươi, luyện bất cứ thứ gì đều cần phải chuyên tâm." Đằng Vĩnh Phàm tùy ý nói một tiếng.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng.
Muội muội Thanh Vũ còn đang ngủ say, mà Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan, Đằng Thanh Sơn, ba người đã có mặt ở trong sân.
"Thanh Sơn, tuy ngươi có thiên phú, thương pháp cũng không tồi, nhưng trên Đại Duyên sơn mãnh thú, độc xà rất nhiều, ngươi phải thật cẩn thận. Nếu chính thức phải cùng mãnh thú chém giết thì ngàn vạn lần không được có một chút sợ hãi" Đằng Vĩnh Phàm vẫn phải trịnh trọng nhắc nhở. Hắn rất rõ ràng, nhiều người sức khỏe tốt, thương pháp giỏi nhưng gặp chém giết sinh tử, nhìn thấy máu là sợ đến nỗi chân nhũn cả ra, vậy làm sao có thể chiến đấu?
Nếu mà chân đã nhũn rồi, có thực lực cũng không thể phát huy!
"Thanh Sơn." Mẫu thân Viên Lan cũng nhắc nhở "Đừng thể hiện quá, ở cùng một chỗ với những người khác. Đến đây, mặc cái áo da thú này vào"
Chân đi giày da thú, trên người khoác một chiếc áo da thú bên ngoài. Chiếc áo da thú này là lột từ dã thú có lớp da dày, sau khi xử Lý chế tạo ra. Mặc chiếc áo da thú này, tương đương với mặc một tấm áo giáp nhỏ, có tác dụng phòng hộ.
"Yên tâm, cha, mẹ! Con đi trước đây!"
Đằng Thanh Sơn cầm theo một cây Thanh Nam trường thương, bước nhanh ra khỏi sân.
Trên Luyện võ đường, bởi vì bây giờ còn rất sớm, trời mới tờ mờ sáng, buổi luyện tập buổi sáng còn chưa bắt đầu, người trên Luyện võ trường cũng không nhiều. Bất quá những thành viên của đội thợ săn đã bắt đầu tụ tập lại, không ít người vừa nghị luận vừa cười ha hả, mọi người hào sảng, tiêu sái vô cùng.
"Ha ha... Đệ nhất hảo hán trong tương lai của Đằng gia trang chúng ta đến đây!" Đằng Thanh Sơn vừa mới tiến vào Luyện võ trường, chợt nghe âm thanh từ xa xa, không khỏi tươi cười bước đến đó.
"Thanh Sơn!" Đằng Vĩnh Lôi bước đến, cười vang, vỗ một cái thật mạnh vào bả vai Đằng Thanh Sơn "Hảo tiểu tử, chín tuổi đã gia nhập vào đội thợ săn. Trong lịch sử của Đằng gia trang ta thì ngươi chính là người đầu tiên!"
"Ta mười ba tuổi mới vào, Thanh Sơn đúng là lợi hại." Một gã thanh niên cường tráng cao hơn bảy xích, cũng mặc một chiếc áo ngoài da thú cười nói.
"Biểu ca!" Đằng Thanh Sơn cười chào hỏi, người kia chính là Đằng Thanh Hổ.
Trên Luyện võ trường lúc này còn có một số tộc nhân khác đang cố gắng tập luyện, trong ánh mắt của những tộc nhân này nhìn về phía những thành viên của đội thợ săn, đều ẩn chứa một tia hâm mộ. Có thể trở thành thành viên của đội thợ sắn, tuyệt đối đều là những hán tử có chút danh khí trong tộc, một người đều có thực lực không thể xem thường.
Đội thợ săn, tính cả Đằng Thanh Sơn hôm nay vừa mới gia nhập có ba mươi hai người.
"Tốt, đủ người rồi, xuất phát"
Ba mươi hai người thợ săn của Đằng gia trang, tay mang trường thương, lưng đeo cung dài, mặc áo bào da thú, rời khỏi Đằng gia trang.
"Thanh Sơn, khi lên núi, ngươi ngàn vạn lần không được để lạc khỏi đội. Rất nhiều người lần đầu tiên lên núi đều bị mất phương hướng. Hơn nữa có một vài điểm nguy hiểm bọn họ cũng không biết. Ngươi lần đầu tiên đến, phải nhìn nhiều, nghe nhiều." Đằng Vĩnh Lôi trên đường chỉ điểm cho Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn lắng nghe kỹ lưỡng.
Kì thực ở thế giới trước, bản lĩnh sinh tồn ở trong hoang dã là điều mà sát thủ phải học tập.
Chỉ là núi rừng ở thế giới này và núi rừng ở thế giới trước đây có giống nhau hay không, Đằng Thanh Sơn cũng không xác định rõ nên cũng không dám khinh thường.
Sáng sớm, trên Đại Duyên Sơn hoàn toàn tĩnh lặng, một nhóm thợ săn tiến sâu vào trong núi.
"Phía ngoài núi không có mãnh thú, đa số là mấy con thỏ hoang, gà hoang. Mãnh thú chân chính ở sâu trong núi" Đằng Vĩnh Lôi vừa đi vừa nói. Ngay lúc này, trong bụi gai bên cạnh một con thỏ hoang bị mọi người dọa, "vù" muốn bỏ chạy.
Mắt Đằng Thanh Sơn lóe sáng, trường thương trong tay như độc xà đâm tới thỏ hoang cực nhanh.
"Bình" đầu thương đâm tới bên thân thỏ, sau đó đầu thương chấn động, đập nhẹ lên mình nó, bắn nó lăn ngửa ra. Đằng Thanh Sơn xông tới, vươn tay chụp lấy con thỏ.
"Hảo thương pháp" mọi người xung quanh thấy thế đều tán thưởng.
Bắt sống mà không làm nó bị thương cũng có khó khăn nhất định.
"Bắt sống làm gì?" Đằng Vĩnh Lôi cười nói.
"Đại bá, Thanh Vũ nhà ta kêu ta mang về một con thỏ để chơi" Đằng Thanh Sơn nói xong trói thỏ lại quăng vào trong bao.
Mọi người xung quanh không khỏi bật cười. Hiện tại chưa vào sâu trong núi, mọi người đều rất thoải mái, trên đường đi cũng đã bắn chết hai con gà hoang. Qua gần một canh giờ, đội thợ săn cuối cùng đã tiến vào khu vực nguy hiểm, cũng là nơi có nhiều thú để săn nhất.
"Xốc lại tinh thần!" Đằng Vĩnh Lôi thấp giọng nói.
Giữa trưa, sâu trong Đại Duyên Sơn, đám người đi săn của Đằng gia trang đang ở bên bờ suối (NV: thủy nguyên), nướng một con tông lang (sói có bờm??).
"Vận khí hôm nay bình bình, đến giờ mới săn được hai con gà hoang, một tông lang, một lợn lòi" Đằng Thanh Hổ lẩm bẩm. Đằng Thanh Sơn liếc nhìn con tông lang đã lột da đang nướng "Quả nhiên là do thiên địa linh khí khiến cho mãnh thú trong núi, cho dù là cùng một loài, đều lớn hơn dã thú ở tiền thế"
Ở tiền thế, một con tông lang khoảng năm sáu mươi cân, còn con tông lang này lại hơn trăm cân.
Ba mươi hai người ăn hết hơn phân nửa con tông lang đã nướng.
"Nghỉ một lát rồi tiếp tục xuất phát" Đằng Vĩnh Lôi sờ mũi "hừ, tối thiểu phải săn thêm hai ba con lợn rừng nữa để mang về mới tạm đủ" Đằng gia trang hơn hai ngàn người, hiện tại vài con thú săn được này căn bản không đủ chia. Một con lợn rừng nặng mấy trăm cân, kiếm thêm hai ba con nữa là đủ.
Lợn rừng thịt nhiều lại ngon, nhưng giết nó cũng khó.
Dù sao lực công kích của lợn rừng không kém mãnh hổ chút nào.
"Hử?" tai Đằng Thanh Sơn khẽ động, không khỏi quay đầu nhìn, cách đó không xa một bóng trắng lóe lên rồi biến mất.
"Là Tuyết điêu (chồn tuyết)" có người kinh ngạc kêu lên.
"Mau đuổi theo" Đằng Vĩnh Lôi nhảy bật lên.
Ba mươi hai người liền phân tán ra đuổi theo bóng trắng, ngay cả lợn lòi vừa rồi săn được cũng quăng lại.
Dù sao đó cũng là Tuyết điêu!
Trong thành, một tấm da chồn thông thường giá 1.200 lượng bạc còn một tấm da Tuyết điêu hoàn hảo giá trị tối thiểu 3.000 lượng bạc. Nếu có thể giết được con Tuyết điêu này, coi như giết được 100 con lợn hoang. Trong núi gặp Tuyết điêu là khả ngộ bất khả cầu. Ba mươi hai tộc nhân tranh nhau đuổi theo.
"Chíu" "chíu" "chíu"
Mọi người vừa đuổi cũng vừa bắn tên. Con Tuyết điêu kia cực kì linh hoạt, dễ dàng né tránh, càng ngày càng xa mọi người.
"Bắt nó" Đằng Vĩnh Lôi vội vàng la lên.
"Đuổi không kịp rồi" trên mặt Đằng Thanh Hổ tràn đầy lo lắng, Tuyết điêu quá linh hoạt.
Giờ phút này, duy nhất có thể miễn cưỡng đuổi kịp Tuyết điêu chỉ còn Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn lúc này linh hoạt như linh hầu, cực nhanh trồi hụp phóng tới như thoi đưa, ánh mắt sắc bén, chăm chú nhìn bụi gai phía trước. Tuyết điêu không ngừng chạy loạn giữa các bụi cỏ. Vô luận trốn đến đâu, Đằng Thanh Sơn đều có thể theo sát.
"Chính lúc này" mắt Đằng Thanh Sơn lóe lên, hữu thủ vung ra.
"Chíu" trong nháy mắt một đạo hàn quang lướt qua.
Tuyết điêu như có linh tính kêu "Chi" một tiếng, tốc độ lại tăng thêm. Nhưng đã chậm, một thanh phi đao đã cắm thẳng vào đùi sau của nó.
"Làm hay lắm" cách đó không xa, bọn Đằng Vĩnh Lôi đang nhanh chóng đuổi tới hưng phấn hoan hô. Nên biết rằng, khoản tiền hằng năm Đằng gia trang phải nộp cho "Bạch Mã bang" mới chỉ 1.000 lượng bạc, mà con Tuyết điêu này tối thiểu trị giá 3.000 lượng bạc, hay là ba vạn quan tiền, hoặc là ba trăm vạn đồng tiền. Mỗi đồng tiền có thể mua một cái bánh bao.
Đó là một khoản tiền rất lớn!
"Còn muốn chạy?" Đằng Thanh Sơn một mình vọt lại, hữu thủ chụp tới.
"Xuy..." tuyết điêu đột ngột xoay lại, mở miệng cắn, hàm răng bén nhọn như cưa hoàn toàn có thể cắn đứt đao kiếm.
Đằng Thanh Sơn trở tay, dễ dàng tránh thoát cú đớp. Bàn tay đánh thẳng vào đầu Tuyết điêu.
Khóe miệng Tuyết điêu ứa ra tia máu, vô lực ngã xuống.
Đằng Thanh Sơn nắm lấy Tuyết điêu, rút phi đao cắm ở đùi nó ra, đứng thẳng dậy, không khỏi mỉm cười.
"Ha ha... Thanh Sơn, làm tốt lắm" những người khác đã chạy tới, nhìn chắm chằm Tuyết điêu xinh đẹp, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn.
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký