Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 568
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7205 / 241
Cập nhật: 2014-11-20 20:30:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 - Phong Vũ Dục Lai.
hà ga Dương Châu.
Hoàng hôn khoảng năm giờ, hai gã người Ấn Độ bước ra khỏi cửa trạm xe, trong đó một người cao hơn 1m8, tươi cười ôn hòa, làm cho người ta như tắm tróng gió xuân. Quái dị là cổ cùng đầu của hắn thô như nhau, lại còn túm lại thành một cái bím. Mà phía khác là một gã Ấn Độ người cao gần 2m, đầu bóng lưỡng, mặt không chút biến hoá.
"Hai vị tiên sinh, đến Dương Châu du lịch sao?" Lúc này, một gã thanh niên tóc ngắn tới nghênh đón, dùng tiếng Anh nói: "Chúng ta chính là công ty du lịch Tả Thủ."
"Ân." Hai gã Ấn Độ liền gật đầu, đi theo thanh niên tóc ngắn tới bên đường cái cách đó không xa, nơi đang đầu một chiếc xe tựa như taxi phổ thông.
"Tung tích Cô lang mất hơn một tháng mới tra ra được, Hắc Ám Chi Thủ các ngươi hiệu suất đúng là thấp thật." Tên Ấn Độ cao gần 2m kia lạnh lùng hừ một tiếng, tuôn ra một tràng tiếng Anh lưu loát.
Thanh niên tóc ngắn kia chỉ có thể cười trừ: "Cái tên Phi Đao cô lang kia, phỏng chừng sau khi đánh một trận với "Thần Thương thủ" cùng "Toái Thể Ky" đã bị thướng, nên mới ẩn nặc không hiện thân. Hơn nữa bọn ta ở Trung Quốc bị hạn chế quá lớn, nhân thủ thì ít, cho nên đến ngày hôm qua mới vừa tra được tung tích của hắn."
"Đánh với hai tên tiểu tử Tôn Trạch, Dorgotrov mà bị thương, đại ca, xem ra giết Phi Đao cô lang này cũng không có lấy một điểm khiêu chiến, một mình ta là đã có thể giải quyết." Tên Ấn Độ cao lớn kia nói, ba ông trùm của tổ chức đệ nhất thế giới "Thần Quốc", danh hào phân biệt là Brahma, Vishnu cùng Shiva.
Ba người có địa vị tương đương, nhưng bàn về tuổi thì Vishnu lớn nhất, làm đại ca. Brahma cùng Shiva đều vô cùng hiếu chiến, còn Vishnu thì tương đối hoà khí.
"Ân, bất quá cũng không thể coi thường được." Nam tử Ấn Độ thắt bím kia tươi cười ôn hoà nói.
Hai ông trùm của tổ chức Thần Quốc cứ như vậy ngồi taxi đi vào nội thành.
Sau khi hai gã Ấn Độ rời đi được khoảng một giờ, khoảng sáu giờ chiều lại có một nhóm người xuất hiện ở nhà ga Dương Châu. Nhóm người này xuất phát tử Thiên Tân, ngồi tàu hoả một ngày, đến chiều mới tới Dương Châu.
"Trầm lão đại, mời lên xe." Hai chiếc Volkswagen Passat đến đón một nhóm bốn người đi.
Trong chiếc Passat đầu tiên, ngồi ở phía sau là một nam tử gầy gò đội mũ du lịch, ăn mặc hưu nhàn, ngồi một bên hắn là một gã trung niên nhân bụng phệ khuôn mặt dữ tợn.
"Lão đại các ngươi, còn có cái tên sát thủ hắn đã sử dụng, đều đã chết?" Nam tử gầy gò nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy, tên sát thủ kia chết không lâu, lão cũng chết. Lão đại chết trong mật thất ở thư phòng, sau khi chết có lẽ được hai ngày, người quét dọn thư phòng ngửi thấy mùi thối, mới phát hiện ra thi thể của lão đại." Trung niên nhân mặt dữ tợn kia lắc đầu thở dài nói, "Chúng ta cũng không biết rốt cuộc là người nào hạ thủ."
Gầy gò nam tử cau mày, trầm giọng nói: "Không có khả năng là Tần Hồng."
Tần Hồng chính là thành viên của đội đặc nhiệm cơ động, nếu phải giết người tuyệt đối sẽ không lưu lại xác mà sẽ đem hiện trường xử lý sạch sẽ.
"Trầm lão đại, chuyện lần này rất quỷ dị, lão đại hắn ở trong tầng bảo vệ lớp lớp nghiêm ngặt của chúng ta, vậy mà vô thanh vô tức bị giết. Việc giết Tần Hồng nhất thời cũng không vội, Trầm lão đại cần gì phải tự mình đến đây để gặp nguy hiểm chứ?" Trung niên nhân khuyên.
"Hừ, ngươi thì biết cái gì." Nam tử gầy gò mới hừ lạnh một tiếng, trung niên nhân kia đã sợ đến mức không dám lên tiếng nữa.
Dù sao đối phương cũng là một đại nhân vật nổi danh trên giang hồ - Đông Bắc Trầm Dương Minh.
"Đại ca, ta dù có chết cũng nhất định phải báo thù cho ngươi." Trầm Dương Minh trong lòng thầm nói, bình thường có thể hình thành một tổ hợp sát thủ, như vậy hai người lúc đó khẳng định có thể đem tính mạng mà giao cho đối phương, tình cảm cũng cực Kì thâm hậu. Như tổ hợp "Lang Miêu" năm đó, Đằng Thanh Sơn cùng thê tử của hắn căn bản chính là một đôi. Miêu chết, làm cho Đằng Thanh Sơn nổi giận, thậm chí còn giết đến cả trụ sở của tổ chức. Còn có "Thần Thương Thủ" cùng "Toái Thể Ky", Tôn Trạch vừa chết, Dorgotrov đã phẫn nộ giống như người điên, điên cuồng công kích Đằng Thanh Sơn.
Đã có thể hình thành tổ hợp sát thủ, tình cảm khẳng định không giống như bình thường.
Vương Khánh trong Đông Bắc Nhị Hổ năm đó chính là lọt vào công kích của đội đặc nhiệm cơ động, cũng bị giết dưới tay Tần Hồng. Vương Khánh sở dĩ chết, kì thật cũng là vì trợ giúp đệ đệ Trầm Dương Minh, cuối cùng Trầm Dương Minh tránh được một kiếp, bảo trụ được tính mạng, nhưng Vương Khánh lại bị đánh gục.
Đánh gục Vương Khanh, chính là Tần Hồng!
Cả đời Trầm Dương Minh, sợ ràng cũng không có khả năng quên cừu nhân "Tần Hồng".
Hắn vôn định mượn đao người khác mà giết Tần Hồng, bất quá xem bộ dáng cũng không có dễ dàng như vậy. Vì đại ca, Trầm Dương Minh không tiếc hết thảy, tự mình đến Dương Châu giết người.
"Tần Hồng, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ." Trầm Dương Minh trong lòng thầm nghĩ, lập tức phân phó: "Đến cửa tiểu điếm phía trước, các ngươi dừng lại, cũng không có chuyện của các ngươi." Về phần giám thị hành tung Tần Hồng, Trầm Dương Minh tự nhiên không có khả năng khiến cho lưu manh ở đó làm, lần này hắn cũng đem một khoảng tiền lớn mời tổ chức "Hắc Ám Chi Thủ" hỗ trợ.
Để giết Tần Hồng, Trầm Dương Minh không tiếc hết thảy.
Hơn bảy giờ tối, Đằng Thanh Sơn đang ăn cơm chiều trong một quán cơm nhỏ của một nhà nông.
Điện thoại di động reo vang.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn có chút kinh ngạc, hẳn là không có ai gọi điện cho hắn mới đúng.
"Uy." Đằng Thanh Sơn ấn nhút tiếp nhận.
"Đằng Thanh Sơn, ta là Lâm Thanh." Điện thoại truyền đến âm thanh kích động của Lâm Thanh, "Ngươi bây giờ có thời gian không, ta có việc gấp tìm ngươi."
Hôm nay Đằng Thanh Sơn cũng không có chuyện gì khác, chỉ một lòng chìm đắm trong võ đạo.
"Việc gấp?" Đằng Thanh Sơn có chút nghi hoặc.
"Ân, chuyện phi thường khẩn cấp, huynh có thể lại đây một chút không? Đến chỗ Minh Nguyệt hồ ở khu Tây thành." Lâm Thanh liền nói.
Đằng Thanh Sơn thoáng suy nghĩ rồi gật đầu: "Hảo, ta lập tức tới ngay."
Đằng Thanh Sơn trực tiếp ngăn một chiếc taxi rồi lập tức đi đến Minh Nguyệt hồ ở khu Tây thành. Đằng Thanh Sơn trong bụng đầy nghi hoặc: "Cùng Lâm Thanh tiếp xúc qua vài lần, nàng tựa hồ là một người rất tỉnh táo, chưa từng quá vội vàng như vậy. Bất quá nghe thanh âm cũng không giống như gặp phải chuyện nguy hiểm."
Không nghĩ ra Lâm Thanh có chuyện gì, nhưng dù sao cũng từng tiếp xúc không ít lần, Đằng Thanh Sơn vẫn lựa chọn đi tới.
Bây giờ đã là buổi tối, Minh Nguyệt hồ ở khu Tây thành chỉ có ánh đèn đường hôn ám, qua đường cũng không có mấy người. Một chiếc Audi A4 màu bạc đang lẳng lặng dừng bên Minh Nguyệt hồ, ngồi bên trong là một nữ tử, đúng là Lâm Thanh.
"Xuy" Xe taxi dừng lại, Đằng Thanh Sơn xuống xe thanh toán tiền rồi trực tiếp đi tới bên hồ.
"Đằng Thanh Sơn." Lâm Thanh lập tức bước ra, kích động quơ tay liên tục.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn quan sát cẩn thận, chung quanh trừ Lâm Thanh ra cũng không có ai khác, nghi hoặc trong lòng cũng qua đi.
"Đằng Thanh Sơn." Lâm Thanh lập tức chạy tới.
"Vội vã tìm ta như vậy có việc gì?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
"Ha ha..." Lâm Thanh không nhịn được nở nụ cười, "Ta rất vui vẻ, phi thường vui vẻ, cho nên mới tìm huynh a." Lâm Thanh nụ cười vô cũng sáng lạn, ngay cả hai tròng mắt cũng cười đến mức híp lại, đó là nụ cười phát ra từ đáy lòng, cực kì thuần túy, cực kì phóng tứ.
Gió hồ phất qua làm sợi tóc xẹt qua trên khuôn mặt Lâm Thanh, giờ phút này nục cười tuỳ ý của Lâm Thanh lại co một loại mị lực rất đặc biệt.
"Vui vẻ vậy ư?" Đằng Thanh Sơn cười nhẹ nói.
"Ân, ta nói cho huynh, Lý Minh Sơn kia đã chết!" Lâm Thanh kích động vạn phần, "Hắn đã chết, cái tên ác ma này rốt cuộc đã chết, ta quá hưng phấn, cho tới bây giờ ta còn chưa có vui vẻ như vậy. Ha ha..."
Đằng Thanh Sơn ngẩn ra.
Lý Minh Sơn?
Chẳng lẽ là cái tên Lý Minh Sơn mình đã giết sao?
"Ai là Lý Minh Sơn?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
"Chính là Lý Minh Sơn của Minh Sơn tập đoàn, ngươi không phải là người Dương Châu, phỏng chừng cũng không biết." Lâm Thanh nói.
Đằng Thanh Sơn lúc này mới xác định, chính là cái tên trung niên giảo hoạt mà mình đã giết.
Lâm Thanh hai nắm tay nắm chặt, thân thể đã có chút run rẩy, ánh mắt loé lên một tia hung ác.
"Ta nằm mơ cũng mong cho có người giết tên hỗn đản đó. Người muốn giết hắn rất nhiều, nhưng mà hắn vẫn không chết. Ta thậm chí đã tuyệt vọng, chỉ có thể chờ mong đến một ngày nào đó hắn mắc phải tuyệt chứng. Không nghĩ tới, hắn lại bị giết ở mật đạo trong thư phòng ở tư gia." Lâm Thanh cười sảng khoái, "Chết thật tốt, chết thật tốt quá."
"Hắn tựa hồ cùng cô có đại cừu." Đằng Thanh Sơn nói.
"Đại cừu?" Lâm Thanh cười lạnh, "Còn nói, hắn đối ta còn có ân nữa!"
Đằng Thanh Sơn nhướng mày, có ân?
Lâm Thanh tiếp tục nói: "Kì thật gia cảnh ta rất kém, ta lúc nhỏ mẫu thân đã mắc phải bệnh nặng mà chết, phụ thân làm công bên ngoài không ngờ bị ngã từ trên cao xuống, biến thành liệt nửa người. Ta chỉ có thể cố gắng chăm sóc đệ đệ, để cho đệ đệ đến trường. Huynh cũng biết đấy, ta chỉ là một cô gái học vấn bình thường, còn có thể có biện pháp nào?"
"Chính là để Lý Minh Sơn bao dưỡng ta." Lâm Thanh cười lạnh nói.
Đằng Thanh Sơn tâm cảnh không một tia ba động, thảm sự hắn gặp qua cũng nhiều lắm, như hắn năm đó bảy tuổi đã giãy dụa trong đống người chết, còn có cái thảm trạng gì chưa thấy qua. Đối với cái loại chuyện bao dưỡng này, Đằng Thanh Sơn cũng không có một tia kì thị. Cái này gọi là mỗi nhà đều có quyển kinh khó đọc, mỗi người ai cũng có nổi khổ riêng.
"Ta dùng tiền lấy được từ hắn, chiếu cố đệ đệ thật tốt, chiếu cố phụ thân đang nằm trên giường thật tốt. Bao dưỡng ước định hết một năm, ta nhờ vào bộ phận tiền đó, sinh ý buôn bán càng lúc càng lớn, ta căn bản không cần phải dựa vào hắn nữa. Nhưng ta lại không thể thoát khỏi hắn. Bởi vì, hắn quyền thế thông thiên, hắc đạo, bạch đạo đều có, muốn bóp chết ta, so với bóp chết con kiến cũng dễ dàng như thế. Ta còn có đệ đệ, còn có phụ thân... ta phải nhịn."
"Ở trước mặt hắn, ta giống như một nô đãi."
"Ta cố gắng vượt qua trong hoảng sợ, vượt qua trong sợ hãi, đừng xem ta bề ngoài vẻ vang, nhưng trên thực tế..."
Lâm Thanh nhìn Đằng Thanh Sơn: "Cho đến lần kia, Đằng Thanh Sơn, huynh cõng ta đi qua hai mươi dặm đường, ta ở trên lưng huynh nội tâm cảm thấy rất tĩnh lặng, lần đầu tiên ta cảm thấy an toàn."
Đằng Thanh Sơn trong lòng hiểu cái loại cảm giác này, bởi vì lúc đầu ở huyến luyện doanh Siberia, hắn cũng cũng bị vây bởi hoảng sợ, chưa lúc nào cảm thấy thư giãn, bởi vì tùy thời đều có thể tử vong. Chỉ có đến lúc làm môn hạ của sư phó "Đằng Bá Lôi", mới có được một cuộc sống tĩnh lặng.
"Bây giờ ta đã được giải thoát, không có Lý Minh Sơn, thủ hạ dưới tay hắn phần lớn đã tan rã." Lâm Thanh trước đó chưa từng có cảm giác giải thoát, tâm tình chất chứa quanh năm rốt cuộc cũng có thể buông lỏng, "Ta cùng không cần cái loại cuộc sống nầy nữa, không cần nữa. Ta rất vui vẻ, ta muốn tìm người nói ra, nói ra hết thảy, người thứ nhất ta nghĩ đến chính là huynh!"
Cửu Đỉnh Ký Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị Cửu Đỉnh Ký