Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 192 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 676 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:48:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 107: Chương 94
háng mười, khí trời thành phố L đã bắt đầu chuyển mát, còn có ba ngày, Tuyết Luân sẽ trở lại rồi, Hoắc Nhĩ Phi ngồi trong phòng làm việc, cầm lịch ngày trên bàn, vẽ các vòng tròn.
“Dì Phi Phi.” Lucus đẩy cửa chạy vào.
“Lucus, sao con lại đến đây?”
“Cha bảo hôm nay phải về Hương Cảng có việc, để cho con tới tìm dì Phi Phi chơi.”
Hoắc Nhĩ Phi cầm điện thoại lên gọi, chuông reo không tới hai lần, bên kia đã nhận.
“Alo! Anh trở về Hương Cảng cũng không lên tiếng chào hỏi sao! Anh làm vậy là không có trách nhiệm với Lucus, sao anh có thể để một mình thằng bé ở đây.” Hoắc Nhĩ Phi chỉ trích một loạt.
[Tôi có thể lý giải rằng em không nỡ để tôi đi không? Hơn nữa Lucus giao cho em, tôi rất yên tâm, tôi tin tưởng em sẽ chăm sóc tốt cho nó.]
“Quỷ mới có thể không nỡ xa anh, tôi ước gì anh vĩnh viễn sẽ không trở về, vậy buổi tối Lucus ở đâu?”
[Nếu như em không muốn giữ nó, có thể giao cho Lang, mặc dù cậu ta luôn chơi về muộn.]
Nghe xem! Rõ ràng chính là trong lời nói có hàm ý khác, Hoắc Nhĩ Phi tức giận thầm nghĩ.
Không đợi cô mở miệng nói chuyện, bên kia đã truyền đến giọng nói: [Không nghe em nói nữa, tôi lên máy bay rồi, nhờ em chiếu cố Lucus vài ngày.]
“Này!” Đầu bên kia chỉ truyền đến tiếng điện thoại kêu “Tút tút”, Hoắc Nhĩ Phi tức giận thở hổn hển ném điện thoại đi.
“Dì Phi Phi, dì không nỡ để cha con đi sao?”
Hoắc Nhĩ Phi rất không nhã nhặn ho khan, rất kiên định phủ nhân, “Không có, dì ước gì cha con vĩnh viễn đừng trở lại.”
“Con cảm thấy cha rất tốt mà, sao dì Phi Phi không thích cha con?” Lucus chu cái miệng nhỏ nhắn.
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy thảo luận vấn đề này với Lucus rất không thích hợp, sờ lên cái đầu nhỏ của bé, “Bởi vì đó là cha con, con đương nhiên thích cha con rồi, Lucus ngoan, bây giờ con ở đây chơi, chờ dì hết bận thì mang con đi chơi được không?”
“Vâng.” Lucus rất ngoan gật gật đầu, yên tĩnh ngồi trên ghế sa lon bên cạnh, ôm laptop chơi game.
Ban ngày ngược lại dễ giải quyết, chỉ có điều buổi tối, Hoắc Nhĩ Phi bắt đầu u sầu.
Có thể trông cậy vào tên Đoạn lưu manh kia sao? Cả ngày không thấy bóng dáng, từ sau khi nhìn thấy Coral, hoàn toàn đã bị mê hoặc mất đi lý trí rồi, cả ngày chạy đi hẹn hò, Lucus giao cho anh ta, mình cũng không yên lòng, người cha nuôi đó là như thế nào, cũng quá không có trách nhiệm!
Đợi sau mười giờ, Đoạn lưu manh còn chưa trở lại, điện thoại cũng không ai nhận, Hoắc Nhĩ Phi tức giận đến chân mày bắt đầu run lên.
“Dì Phi Phi, khi nào cha nuôi trở lại vậy, một mình con sợ hãi, nhưng mà con buồn ngủ quá rồi!” Lucus rất khổ sở trợn tròn mắt.
Hoắc Nhĩ Phi nhìn trên dưới đôi mắt bé bắt đầu đánh nhau, không khỏi đau lòng một trận, cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng quyết định mang bé về nhà, thời gian vài ngày chắc không thành vấn đề, hơn nữa lần trước cha mẹ còn từng gặp bé, cũng rất thích.
“Lucus, chúng ta không đợi cha nuôi của con nữa, dì dẫn con về nhà được không?”
“Có thật không? Con có thể đến nhà dì Phi Phi ở sao?” Lucus vì tin tức như vậy mà mở mắt ra lần nữa.
“Ừ, dĩ nhiên có thể đi, ngồi yên.” Hoắc Nhĩ Phi thắt chặt dây an toàn cho Lucus xong, cầm điện thoại di động lên gửi một tin nhắn cho Đoạn lưu manh, nói cho anh ta biết mấy ngày nay Lucus ở nhà mình, không cần anh ta quan tâm, rồi để điện thoại di động xuống cho xe chạy đi.
Đoạn Tử Lang thật ra nửa cố ý nửa vô ý, lúc ấy anh và Coral đang chơi trong quán bar, quả thật không nghe thấy chuông điện thoại reo, chờ lúc anh nhìn thấy thì không định trở về. Anh cũng chỉ có ý tốt thúc đẩy chuyện này mà thôi, cho hai mẹ con bọn họ thêm chút thời gian, bồi dưỡng tình cảm, thật tốt!
Sau khi thấy mèo nhỏ gửi tin nhắn tới, anh lập tức gọi một cú điện thoại cho Yến, nói cho cậu ấy biết tin tức tốt này, hai người ngầm hiểu lẫn nhau.
Hoắc Nhĩ Phi mang theo Lucus vào nhà thì cha Hoắc và mẹ Hoắc đang ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, thấy con gái dẫn theo một bé trai trở lại, rất kinh ngạc.
“Chào ông bà.” Lucus vừa vào cửa, đã ngọt ngào chào.
“Miệng đứa nhỏ này
Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng - Nam Quan Yêu Yêu