Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Tiểu Bất
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 480 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:37:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 68: Té Xuống Hồ
áng hôm sau, Cốc Vũ còn cuộn trong chăn chưa muốn dậy, thì nghe Jude gõ cửa và gọi.
“Sweety, em dậy chưa? Buổi sáng ở đây rất đẹp, anh định rủ em đi tham quan một chút.” Jude đứng trước cửa nói.
“Uhm, a, chờ… Chờ một chút, Jude, em ra ngay.”
Jude nghe thấy giọng nói mềm mại mang theo chút khàn khàn khi vừa tỉnh dậy của Cốc Vũ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khóa cửa trở nên sâu hút như đáy hồ, bàn tay trái nhét trong túi quần siết chặt lại thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt, phải dùng sự đau đớn đế áp chế khát vọng muốn đẩy cửa vào trong.
Cốc Vũ dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào trong toilet làm vệ sinh cá nhân, ăn mặc chỉnh tề ra mở cửa, nhìn thấy Jude còn đứng bên ngoài đợi mình, mắc cỡ mỉm cười: “Jude, để anh phải đợi lâu rồi. Chúng ta đi thôi.”
“Cũng không lâu lắm.” Vừa nói, Jude quay người thong thả đi trước dẫn đường: “Buổi sáng ở đây rất đẹp, không khí rất trong lành, sương mù bao phủ khắp rừng Ngân hạnh cùng mặt hồ, đẹp như cảnh tiên. Hôm nay khí trời rất tốt, anh định để Sweety tận hưởng cảnh vật này một chút.”
“Vậy chờ một chút, em lấy máy chụp hình.”
Jude nhanh tay kéo Cốc Vũ lại, nói: “Sau này vẫn còn cơ hội mà, hôm nay chỉ nhìn thôi.”
“Cũng đúng.”
Cốc Vũ bị Jude kéo đi ra tận bên ngoài mới phát hiện tay mình vẫn còn bị Jude nắm, vội vàng định rút ra, nhưng thử hai lần, hình như Jude không để ý đến hành động của cậu, kéo cậu đi thẳng ra cái hồ đằng sau trường đua ngựa trên đồi.
Cốc Vũ nhìn cánh tay bị Jude nắm một chút, lại nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt Jude.
Một bên khuôn mặt của Jude có vẻ tâm tình rất tốt, bên dưới sống mũi cao thẳng là một nụ cười nhẹ hiền lành.
Có thể là vì ánh mắt Cốc Vũ quá tường tận, Jude hơi quay đầu, liếc mắt nhìn vào trong đôi mắt trong veo có chút mơ hồ của Cốc Vũ, hỏi: “Sao vậy? Trên mặt anh dính gì à?”
“Dạ không.” Cốc Vũ hơi quay đầu đi, cảm giác bị phát hiện làm cho cậu mắc cỡ cúi gằm mặt, cậu chậm chạp nên tạm thời cũng quên khuấy chuyện phải rút tay mình ra khỏi tay Jude, cho nên, cũng không có nhìn thấy một tia vui mừng len lén chợt lóe lên rồi vụt tắt trong mắt Jude, cùng đấu tranh.
Trên cửa sổ lầu ba có hai người đang đứng, có thể nhìn thấy bóng dáng, đó là Ryan cùng Dickens đều đứng sau khung cửa sổ nhìn Jude vừa nói vừa cười kéo Cốc Vũ đi trên bãi cỏ càng lúc càng xa.
Khuôn mặt của hai người cũng rất trầm tư, ánh mắt phức tạp, hoặc phải nói là ngay cả bản thân hai người, cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.
Trong màn sương mờ ảo, bóng dáng của Jude cùng Cốc Vũ cũng trở nên mông lung, tiếng kêu ngạc nhiên cùng tiếng cười trong trẻo của Cốc Vũ vang lên lanh lảnh, giống như là hình ảnh của tinh linh đang vui đùa trong rừng.
“Woa! Đẹp quá.” Cốc Vũ dang rộng hai tay chạy về phía bờ hồ, cậu không tìm được từ nào để có thể diễn tả lại được cảnh đẹp đang hiện ra trước mắt, giống như tất cả từ ngữ giờ đây đều tự động biến thành “Đẹp quá.”
Giống như thiếu nữ thẹn thùng ẩn hiện trong rừng Ngân hạnh, vừa tỉnh dậy trong tiếng chim hót véo von, lại còn phủ thêm một lớp voan mỏng, làm cho người ta muốn tiến lại gần cô, khám phá sự huyền bí của cô.
Làn gió như có như không mang theo hơi sương lướt qua gương mặt, khiến cho tóc mai lẫn khóe mắt đều trở nên ướt át.
Cỏ non xanh biếc dưới chân, những ngọn cỏ vươn cao, sương đêm đọng lại trong veo lấp lánh tựa ngọc trai.
Bên bờ hồ được phủ đầy hoa dại không rõ tên, màu hồng, màu trắng, màu vàng, màu đỏ… Trong sương mù mờ ảo từ từ hé nở.
Những tia nắng vàng óng xuyên qua rừng Ngân hạnh rơi xuống đất, phủ xuống mặt hồ, một chú chim lao vút trong ánh sáng vàng, mỏ chim cắm thẳng vào trong mặt hồ, rồi lại nhanh chóng bay vút lên, trong mỏ nó đã ngậm theo một con cá.
Trong nháy mắt, càng lúc càng nhiều tia nắng phủ xuống mặt hồ; trong rừng Ngân Hạnh, có thêm rất nhiều chim chóc tỉnh giấc, vang lên âm thanh sôi động.
Bầu không khí thơm hương cỏ xanh, ẩm ướt, lành lạnh, Cốc Vũ cảm giác buồng phổi giống như được gột rửa, vô cùng dễ chịu.
Đứng trên cầu phao được làm bằng gỗ trắng trên hồ, Cốc Vũ chỉ vào con thuyền nhỏ được cột gần đó: “Jude, cái thuyền này còn dùng được không? Nó dùng để làm gì vậy?”
Jude lộ ra một ánh mắt hoài niệm, cười nói: “Khi còn nhỏ, anh cùng Ryan, Dickens và Lăng rất thích đến đây chèo thuyền ra giữa hồ câu cá, nhưng đa phần đều giành nhau chèo thuyền đến mức vật lộn với nhau, cuối cùng thì làm thuyền bị lật luôn. Thật ra thuyền này là Thomas thường dù, chủ yếu là để câu động vật trong hồ.
“Thật à? Tình bạn của các anh tốt thật, em thật là hâm mộ.”
“Bây giờ em cũng là một thành viên của mọi người mà.”
“Dạ, được quen các anh em rất vui. Ắt —– xì!” Vừa nói, Cốc Vũ vừa ôm tay rùng mình một cái, ngay lúc đó, cánh mũi tự nhiên cũng rất ngứa, liền hắt xi hơi.
“Xin lỗi, anh quên nói em mặc thêm áo khoác, tuy nói bây giờ là mùa hè, nhưng ở đây buổi sáng cũng vẫn lạnh, bởi vì trong sương mù mang theo rất nhiều hơi nước.” Thật ra Jude biết mình vốn là cố ý không nói cái này, nếu không, làm sao có cớ cởi áo khoác mặc cho Cốc Vũ chứ?
Hai tay Cốc Vũ kéo lại vạt áo khoác vẫn còn mang theo hơi ấm của Jude vừa mới khoác lên người cậu, quay đầu nhìn Jude chỉ còn mặc áo sơ mi, hỏi: “Anh đưa áo cho em rồi, anh không lạnh sao? Hay em trả lại cho anh rồi mình đi về.”
Jude cười nhẹ nhàng rồi hơi đè vai Cốc Vũ lại, ngăn cản hành động muốn cởi áo khoác ra của cậu, “Sweety, là lỗi của anh mà, hơn nữa người em cũng chưa khỏe hẳn, nếu em bị cảm lạnh, Lăng đến, anh còn không bị cậu ta mắng cho chết sao?”
“Ắt — xì! Vậy em không khách sáo nữa.” Cốc Vũ móc khăn tay ra lau lau mũi, xấu hổ nói, quay người đi xuống cầu phao bằng gỗ trắng, “Mình đi ra ngoài cũng lâu rồi, Dickens với Ryan còn có bà ngoại có thể đang tìm đấy, từ từ quay về thôi.”
“Ừ.” Khi Jude thấy Cốc Vũ đi đến bậc cầu thang thì đưa một tay ra, mang theo tâm tư riêng nói: “Đi chậm một chút, bậc thang này rất ẩm ướt, đừng đi giống như hồi nãy đi xuống, thiếu chút nữa thì bị trợt, cẩn thận té…”
Đáng thương cho Jude còn đang nói, Cốc Vũ đã bị trượt chân, cả người nghiêng qua một bên, mà bên cạnh chính là mặt hồ.
Cánh tay đang dìu Cốc Vũ của Jude cảm thấy bị giật mạnh, cũng ngã xuống hồ cùng với Cốc Vũ.
“Ầm ầm” hai tiếng, phá tan mặt hồ yên tĩnh, cũng phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi sớm mai, hình như cũng khiến cho chim muông hoảng hốt.
Bên này Ryan cùng Dickens đi tìm Cốc Vũ cùng Jude về ăn sáng, vừa mới đi qua ngọn đồi chỗ trường đua ngựa liền nhìn thấy ở bờ hồ bên kia đồi, trong sương mù nhàn nhạt, Jude đang đè Cốc Vũ xuống đất mà hôn.
Trong đầu hai người nổ một cái đùng, phẫn nộ lao nhanh qua.
“Jude, cậu đang làm gì vậy!?” Ryan rít lên.
“Chết tiệt, Jude, cậu sao có thể làm như vậy hả?!” Dickens cũng rống lên.
Sau khi hai người chạy lại gần nhìn xuyên qua được lớp sương mù thấy được tình hình thực tế, phẫn nộ trong mắt liền tăng thêm một tầng cùng khủng hoảng lo lắng.
“Khụ khụ —” Cốc Vũ ho lên, nôn ra mấy ngụm nước.
Cả người Jude run rẩy, không biết là do bị lạnh hay bị dọa, nhìn thấy Cốc Vũ rốt cuộc cũng đã tỉnh lại được, liền chụp lấy Cốc Vũ ôm chặt vào lòng, nước lạnh trên tóc mai nhỏ xuống khóe mắt, nhìn qua giống như là nước mắt: “Tốt quá rồi, Sweety! Em không sao là tốt rồi. Anh bị em dọa đến đứng tim rồi.”
Cốc Vũ cũng đang rất sợ, cậu không biết bơi, trong khoảnh khắc bị rơi vào trong hồ, trong đầu đều trống rỗng, khi làn nước lạnh ngắt tràn vào miệng mũi làm cho cậu không biết phải làm gì cả, đến khi nhớ ra phải vùng vẫy thì không khí ở trong phổi cũng đã bị nước ộc vào mũi ép hết.
Cốc Vũ yếu ớt nâng cánh tay, chậm chạp ôm Jude lại, giọng nói khàn khàn: “Xin lỗi, Jude, làm anh sợ rồi. Em không sao. Khụ khụ —”
Dickens cùng Ryan vừa vội vàng chạy đến vừa cởi áo, một người chạy đến bên cạnh Jude một người đến bên cạnh Cốc Vũ, vội vàng đem áo sơ mi không được dày lắm phủ lên hai người.
Nhìn Cốc Vũ mặt mũi tái nhợt, cánh môi tím tái, hàm răng cũng run rẩy liền đành đem những gì muốn hỏi đều đợi trở về lại trang viên rồi tính tiếp.
“Jude, cậu có thể đi không? Mau thả Sweety ra, để tôi bế em ấy đi.” Ryan nói.
Jude rất muốn để tự mình bế Cốc Vũ, nhưng mà cả hai người đều ướt nhẹp, cái này sẽ càng khiến cho Cốc Vũ không thoải mái, cho nên, thả Cốc Vũ ra, để cho Ryan bế, còn mình thì để Dickens kéo đứng dậy.
Bế Cốc Vũ nhẹ đến không thể tin được lên, Ryan đi nhanh như gió, vừa vào cổng liền gọi người chuẩn bị canh nóng.
Iris đang đi trên lầu xuống nhìn thấy Cốc Vũ ướt sũng được Ryan bế vào, trên mặt cũng đầy hốt hoảng, kéo váy bước nhanh xuống lầu, “A, lạy Chúa, xảy ra chuyện gì vậy?”
Sau đó Jude đi vào mặt mũi cũng rất khó coi, chỉ biết cười khổ nói: “Iris, con với Sweety nhìn thấy một mĩ nhân ngư, cho nên muốn bắt về cho mọi người xe, nhưng mà bọn con lại bị cô ấy bắt ngược lại, thiếu chút nữa thì không có đường về luôn.”
“Nói gì vậy hả. Mau đi tắm đi, ở đây buổi sáng rất lạnh, nước trong hồ càng lạnh hơn.” Iris nói, sau đó quay đầu lại dặn dò Thomas, “Thomas, gọi điện thoại kêu Hawker qua đây, người Cốc Vũ vốn yếu, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
“Sweety rất lạnh, con bế em ấy về phòng trước.” Ryan nói xong, bế Cốc Vũ đang cuộn chặt người trong lòng mình bước nhanh lên lầu.”
“Uh, đi nhanh đi, Jude, con cũng đi nhanh đi. Gừng nóng này nọ bà sẽ để cho người giúp việc chuẩn bị ngay.” Iris hối thúc.
Ryan đem Cốc Vũ đặt ngồi tạm xuống toilet, dịu dàng nói: “Sweety, ngồi xuống, có nước nóng ngay đây.”
Cốc Vũ cảm thấy rất lạnh, lạnh đến mức hàm răng cậu cũng va vào nhau thành tiếng, nghe thấy Ryan nói, ngẩng đầu đang choáng váng cùng đôi mắt có chút mờ mịt, nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Dạ, lạnh, lạnh,… lạnh quá.”
Sau khi nước đã nóng, xả đầy vào trong bồn tắm, Ryan quay người nhìn Cốc Vũ, nhìn quần áo ướt đẫm bám chặt trên người Cốc Vũ, trong đôi mắt tối mịt thoáng xuất hiện một tia khó nghĩ.
“Sweety, em có thể tự mình cởi đồ không?”
Cốc Vũ mờ mịt nhìn Ryan, đầu óc hỗn loạn một lúc sau mới hiểu được lời Ryan nói, gật đầu: “Dạ, em… em… có thể, ắt — xì, ắt — xì, ắt — xì!” Một tràn hắt xì lại ùa đến, Cốc Vũ hắt xì liên tục đến ba cái.
“Anh ra ngoài lấy đồ cho em.” Ngoài miệng nói vậy, nhưng chân Ryan lại không có chuyển động, anh ta nghi ngờ, nếu như anh ta thật sự đi ra ngoài, Cốc Vũ có thể sẽ ngã vào trong bồn tắm, gây ra vụ án so với lần té vào trong hồ lúc sáng còn kinh khủng hơn.
Cốc Vũ dùng ngón trỏ dụi dụi mũi, tưởng Ryan đã đi ra ngoài lấy đồ cho cậu, liền nâng đôi tay đã nặng nề chẳng còn sức lên, dựa theo bản năng, chậm chạp cởi nút áo… Rồi vịn vào thùng đựng nước của Toilet đứng dậy, lơ ngơ cởi quần, lúc đó thì bàn chân trái bị kẹt trong ống quần, cả người hơi lảo đảo…
Trước khi cởi quần lót, Cốc Vũ không chịu được cơn lạnh đang thấm vào trong người, liền vội vàng chui vào trong bồn tắm đang chứa đầy nước nóng, ngồi hụp xuống bên trong chỉ còn chừa lại cái đầu, phát ra tiếng kêu dễ chịu.
Ryan cảm thấy lỗ mũi có chút ngứa, nhưng tuyệt đối không phải là muốn hắt xì giống như Cốc Vũ, mà là do nhìn thấy cơ thể trắng trẻo mảnh dẻ của Cốc Vũ mà cảm thấy máu cả người nóng lên, trên người Cốc Vũ, còn có thể nhìn thấy những dấu hôn nhàn nhạt, ngay cả những nơi kín đáo như ở đùi non cũng có, có thể thấy được sự điên cuồng cùa Lăng Sóc đối với cậu.
Ryan còn nhìn thấy dưới rốn Cốc Vũ một chút có một vết sẹo nhàn nhạt, anh ta nghĩ, đó có phải là vết mổ sau khi sinh Lăng Bảo Bảo còn sót lại phải không.
Ryan biết lúc này đáng lẽ phải tranh thủ khi Cốc Vũ chưa phát hiện mà đi ra ngoài, nhưng chết tiệt chính là chân của anh ta giống như bị dính chặt, đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm vào cơ thể thuần khiết nhưng đầy mị hoặc đến không dứt ra được.
Trái tim trong ***g ngực bị thân thể của Cốc Vũ thấm ướt cũng đập liên hồi.
Ryan thậm chí còn cảm thấy máu trong người không chỉ chảy nhanh về mũi mà còn dồn dập chảy xuống thân dưới, sau đó, anh ta cảm thấy hô hấp của mình cũng trở nên hỗn loạn, nặng nề cùng nóng rực.
“Ryan, Sweety sao rồi?:
Bên ngoài phòng tắm vang lên tiếng của Dickens, giống như một chùy giáng vào đầu, trong nháy mắt khiến cho Ryan tỉnh táo trở lại.
Ryan vội vàng ngồi xổm xuống khóa nước trong vòi, đem Cốc Vũ ngồi trong nước nóng sắp ngủ gục tới nơi vớt lên, nói với Dickens ở ngoài phòng tắm đang định đẩy cửa vào: “Dickens, cậu đem đồ của Sweety vào với, em ấy ngủ thiếp đi rồi.”
Bóng người cạnh cửa phòng tắm dao động, rồi đi khuất.
Không lâu sau, lại nghe thấy tiếng bước chân, cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Trong hơi nước ấm áp, Dickens không nhìn thấy được vẻ mặt của Ryan, bởi vì sau khi nhìn thấy đôi mắt nhắm lại ngủ mơ màng của Cốc Vũ, anh ta không nhìn thấy được bất kì điều gì khác.
Cốc Vũ ngâm trong nước nóng đến cả người đỏ hồng được Ryan cùng Dickens bọc kín, cẩn thận đặt xuống giường, mở máy sưởi ở trong phòng.
“Sweety, em đỡ chưa? Còn lạnh lắm không?” Ryan cúi sát người Cốc Vũ hỏi.
Đôi mắt to vẫn còn mờ mịt của Cốc Vũ mở ra, cổ họng có chút đau, chậm chạp trả lời: “Dạ tốt rồi.”
Lúc này Thomas bưng nước gừng nóng qua, nói: “Để cho cậu Vũ uống chút canh gừng nóng trước, bác sĩ Hawker sẽ đến ngay đây.”
Ryan dìu Cốc Vũ ngồi dậy, để cho cậu dựa vào trong lòng mình, nhận lấy chén nước gừng nóng cẩn thận kề lên môi Cốc Vũ.
Cốc Vũ bị mùi cay nồng của gừng xộc vào mũi khiến cho mũi ngưa ngứa, vội vàng bảo Ryan lấy ra, đưa tay bụm mũi rồi hắt xì liên tục.
May mà Dickens nhanh mắt, vội vàng bưng lấy chén nước gừng trong tay Ryan, nếu không, Ryan lỡ làm đổ ra, thì đúng là rất phiền phức.
Nước gừng nóng mặc dù rất khó uống, nhưng sau khi uống xong, Cốc Vũ cảm thấy cả người như được sưởi ấm, khi cầm chén trả lại cho Thomas, mỉm cười nói: “Cảm ơn bác Thomas, con cảm thấy ấm hơn rất nhiều.”
Thomas nhận lấy cái chén không, nói: “Bác ra xem thử bác sĩ Hawker đến chưa.”
Cưỡng Đoạt Cưỡng Đoạt - Lê Tiểu Bất