Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Thân Vương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 475 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:18:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 405: Cô Hạ
ữa cơm trưa thịnh soạn này, Tiêu Thần ăn uống rất vui vẻ, Chu Tử Y biết rõ việc Tiêu Thần có bạn gái là Cao Thi Nhu, nên đồng ý vài ngày sau, sẽ cùng Tiêu Thần ra ngoài giải quyết vấn đề trọng đại của cuộc đời mình. Đối với Tiêu Thần mà nói, đây là phút giây kỉ niệm có ý nghĩa nhất, là một bước tiến lớn đến đại hậu cung của hắn, hơn nữa đây là bước tiến lớn đầu tiên.
Đã có bước đầu tiên, không sợ không có bước thứ hai, hơn nữa trước hết thu phục được Chu Tử Y, về sau có thể dùng Chu Tử Y làm mũi nhọn tấn công, mà không chừng còn có thể cho cô ấy đứng đầu hậu cung luôn không phải sao.
Sau khi ăn xong Tiêu Thần kiểm tra lại thân thể Chu Tử Y một chút. Thể trạng, sức khỏe của cô hồi phục cũng kha khá rồi, chỉ có điều cơ thể vẫn chưa thể vận động mạnh được, vẫn còn phải tịnh dưỡng thêm một thời gian.
Do vụ án cướp lần trước Chu Tử Y bị trúng đạn, trong cục báo cáo lên cục cảnh sát thành phố tình trạng của Chu Tử Y, cuối cùng được thăng lên cấp bậc hạng ba. Vì chuyện này, Chu Tử Y cùng Tiêu Thần phấn khởi hàn huyên hết nửa ngày, Tiêu Thần cũng thản nhiên cười, chúc mừng cô vài câu.
Đối với chuyện cấp bậc này, Tiêu Thần vốn không lấy làm trọng, nói dễ nghe một chút, nước Cộng Hòa là một quốc gia bảo thủ, nói khó nghe một chút, nước Cộng Hòa là một quốc gia vô cùng cứng nhắc.
Trong đa số các tình huống, nếu như anh không mất tay lìa chân, thì việc muốn thăng cấp bậc hạng nhất hạng hai cơ bản là chuyện không thể.
Nước Cộng Hòa từ thời cổ đại đã có truyền thống như vậy, người ta sau khi chết đi thì mới được phong hầu phong vương gì đó, cho đến hiện tại đã là thế kỉ hai mươi mốt thì có sửa đổi lại, nếu như vị đồng chí là hi sinh vì tổ quốc, sẽ biểu dương khen ngợi bằng cách phong tặng người đó cấp bậc hạng nhất.
Hôm nay là thứ sáu, ngày 7, trường trung học số sáu Lĩnh Hải đến ngày mười mới nhập học.
Ăn xong cơm trưa, Tiêu Thần và Chu Tử Y hai người dẫn Mễ Kỳ Á đến cổng một trường tư thục.
Vốn định là ngày ba sẽ đến ghi danh, thế nhưng chủ nhiệm phòng ghi danh hình như gặp chuyện gì đó, vừa lúc sắp tới dịp nghỉ lễ Quốc khánh, nên việc ghi danh của Mễ Kỳ Á đành dời lại ngày bảy.
Trường học tên là Trung học thực nghiệm số năm thành phố Lĩnh Hải, vị trí ở phía tây chỗ cư xá mà Tiêu Thần ở, cách chừng ba cây số, giao thông thuận tiện, có năm tuyến xe buýt đi thẳng đến chỗ này. Trường học cũng không lớn, chỉ cần dựa vào cánh cổng nhỏ rộng chừng ba mét là có thể đoán được, do vẫn còn trong dịp nghỉ lễ Quốc khánh, nên trong trường không có học sinh, chỉ có một bác bảo vệ tuổi trung niên gác ở cổng.
Một lần nữa được đứng trước cổng trường, Mễ Kỳ Á vừa căng thẳng vừa phấn khởi, mấy năm nay cô nghỉ học, cũng không học cấp hai, một tháng nay ở nhà tự học, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thiếu tự tin.
- Mễ Kỳ Á này, em đừng lo lắng, nhất định em sẽ theo kịp trình độ với các bạn mà.
Chu Tử Y vừa kéo bàn tay nhỏ bé của Mễ Kỳ Á, tay kia nắm lấy cánh tay Tiêu Thần, trước mặt Mể Kỳ Á tỏ ra thái độ của một người chị cả lẫn chị dâu.
Mễ Kỳ Á cười cười, nói:
- Cảm ơn chị Tử Y.
Cô hướng vào trong trường thăm dò, hiện giờ bên trong không có người, có chút lo lắng hỏi:
- Chỉ là hiện giờ giống như đang nghỉ lễ, nếu lỡ bên trong không có ai thì làm sao?
- Anh liên lạc với cô Hạ chủ nhiệm của em rồi, cô ấy là bạn của anh, không có vấn đề gì đâu, cô ấy đã ở trong chờ chúng ta rồi.
Tiêu Thần khẽ cười nói, trường này là do Khỉ ốm liên hệ giúp, chắc là không sai đi đâu được.
Nhưng vị giáo viên Khỉ ốm liên hệ không đứng đón trước cổng, khiến Tiêu Thần có hơi khó chịu.
Mợ nó, dám không ra đón tiếp Tiêu đại gia đây, nghe Khỉ ốm nói cô ta hình như vẫn còn khá trẻ, chờ lát nữa phải chỉnh cô ta một trận mới được.
- Ồ, thôi chúng ta đi thôi.
Mễ Kỳ Á vui vẻ nói, cô chờ ngày này đã lâu rồi, có thể quay lại trường học là mơ ước của cô, và được cùng những bạn đồng trang lứa cùng ngồi học, cùng vui chơi giải trí trên sân cỏ, đó là một niềm hạnh phúc…
Vừa nãy lúc đứng ngoài cổng trường, Tiêu Thần còn tưởng là l trường học này rất nhỏ, nhưng vào đến mới phát hiện toàn bộ trường học chiếm diện tích rất lớn, hơn nữa bên trong còn có ba tòa lầu để dạy học, một tòa kí túc xá, căn tin, tòa lầu để thực hành thí nghiệm, tất cả đều khá xa hoa.
Cơ sở hạ tầng chỗ này còn tốt hơn bên trường trung học số sáu thành phố Lĩnh Hải của Tiêu Thần, phần lớn sân vận động lộ thiên đều trải nhựa, mấy loại đồ này đều khá là đắt đỏ.
Mười phút sau, ba người Tiêu Thần đến trụ sở làm việc của trường học, đây là một tòa nhà văn phòng năm tầng hiện đại, bên ngoài dán gạch hồng, xung quanh xây một bức tường hoa, chính giữa có một cánh cửa, bên cạnh cửa cò một văn phòng thường trực.
- Mọi người chờ một chút, anh gọi điện thoại báo cho cô Hạ.
Tiêu Thần nói xong lấy di động ra bấm số gọi cho vị giáo viên mà Khỉ ốm giới thiệu, điện thoại nhanh chóng được bắt máy.
- Alô, xin chào.
Đầu bên kia truyền đến giọng nữ dễ nghe.
Tuy nhiên Tiêu Thần vui vẻ không nổi, có chút chán ngán nói:
- Xin chào, là cô Hạ phải không? Tôi là bạn của Khỉ ốm, hiện tại tôi dẫn em gái đến trước cửa tòa nhà văn phòng của trường học, cô thuận tiện thì ra đây đón chúng tôi được không?
Mợ nó, Thằng nhóc Khỉ ốm này làm việc không tin cậy được, chẳng ngờ là ra đón ông đây thôi cũng không chịu ra.
Giọng nữ bên đầu dây kia nói:
- Ồ ra là anh à! Anh đợi tôi mười phút được không, tôi hiện tại đang dở chút việc, thật sự xin lỗi anh.
- Không sao đâu, vậy cô làm xong việc trước đi, tôi ngồi chờ trên bãi cỏ cũng được một lúc rồi.
Tiêu Thần khinh nhờn cười nói, hắn thật sự cũng mắng không thành lời được.
- Anh, cô Hạ không ở trên đó sao?
Mễ Kỳ Á nhỏ giọng hỏi, sợ cô Hạ không có ở trường, lại phải quay về trắng tay.
Tiêu Thần vỗ vỗ đầu cô bé, cười nói:
- Ngốc ạ, làm sao mà không ở đó được, anh của em không có mất mặt vậy đâu, ha ha, cô ấy đang dở dang chút việc, kêu chúng ta ngồi đây mười phút, chờ chút cô ấy sẽ xuống tiếp chúng ta.
Tiêu Thần liếc nhìn văn phòng thường trực, trong đó hiện cũng không có người, vả lại cánh cửa dưới tòa nhà văn phòng cũng bị khóa lại.
Cái trường này cũng thật là lạ, phía dưới trụ sở làm việc còn lắp cửa sắt, hơn nữa còn khóa lại, nếu mà học sinh gặp vấn đề cần đến hỏi giáo viên thì tính sao?
Không lẽ học sinh cần tìm cô Hạ, còn phải báo với văn phòng thường trực báo lên trước?
Tuy trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng Tiêu Thần vẫn kéo hai cô gái đang ngồi trước tòa nhà văn phòng đến ngồi xuống bãi cỏ trước mặt, kiên nhẫn chờ đợi thêm một chút.
Mười phút đồng hồ rất nhanh đã trôi qua, cô Hạ vẫn chưa xuống.
Mười lăm phút trôi qua, Tiêu Thần ngó đồng hồ đeo tay, nhăn mặt lại.
Hai mươi phút trôi qua, cô Hạ vẫn chưa xuống, hơn nữa đến cả điện thoại cũng không gọi lại, Tiêu Thần có chút tức giận gọi lại cho cô ấy, không ngờ là cô đã tắt điện thoại!
- Khốn nạn! Dám giỡn mặt với ông à!
Tiêu Thần rốt cuộc không nhịn được mà phát hỏa, hắn chưa từng bị đối xử như vậy, cho tới bây giờ chỉ có mình cho người khác leo cây, chưa có người nào dám cho mình leo cây hết cả.
Cô giáo họ Hạ này, thực sự quá kiêu ngạo, không ngờ dám cho Tiêu Thần ta đây ngồi chờ, mà còn phải chờ dài cổ!
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu - Thân Vương