The multitude of books is making us ignorant.

Voltaire

 
 
 
 
 
Tác giả: Thân Vương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 475 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:18:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 384: Quái Vật Rong Biển To Lớn
hết tiệt!
Tiêu Thần mới ôm lấy Cao Thi Nhu, mắt nhìn Đường Diệm Vân bị rơi xuống suối, thầm chửi một câu, hắn cũng không dám chần chừ, ôm lấy Cao Thi Nhu ở trên cao xoay mình một cái, liền đem cô ấy đặt bên cạnh dòng suối.
- Thi Nhu, em ở đây đợi trước, anh đi cứu cô giáo Đường.
Cao Thi Nhu còn chưa định thần lại, chỉ khựng người gật đầu, thì thấy bóng dáng của Tiêu Thần biến mất, tiếp đó nghe thấy “ầm” một tiếng, một luồng nước bắn lên, Tiêu Thần liền nhảy xuống nước.
Nhắc tới cũng thật sự là kì lạ, mới vừa rồi luồng nước này còn rất êm, đến sóng cũng không có, nhưng đột nhiên từ trong nước nhô lên một thứ giống đá ngầm, hơn nữa là Tiêu Thần vừa mới xuống nước mới phát hiện, chỗ này thì ra là một cái đầm sâu, lặn sâu xuống bốn năm mét mới thấy bóng dáng của Đường Diệm Vân, cô ấy đã ngất đi rồi, thân mình đang bị mấy dây rong biển quấn lấy.
Bên cạnh Tiêu Thần thả ra Cầm long chân khí, nước suối không thể đến gần hắn mấy mét, Tiêu Thần thấy Đường Diệm Vân như vậy vội bơi tới đó.
Nếu còn bị mấy dây rong biển quấn lấy thêm mấy phút nữa, Đường Diệm Vân sẽ mất mạng, nhưng khi Tiêu Thần tới gần mấy dây rong biển này phát hiện, mấy thứ này lại có linh tính, Tiêu Thần mới tới gần, mấy dây rong biển lập tức nổi lên, quấn lấy thân mình Đường Diệm Vân hướng về đầm bỏ chạy.
- Cái quái gì thế này?
Tiêu Thần ở trong đầm, thầm mắng vài câu.
Mấy dây rong biển trước mặt căn bản là giống nhau! Mấy dây rong biển lớn kia thực tế là mấy cọng rong rêu của cọng rong này thôi, khi nó hoàn toàn nổi lên, mười mấy cọng rong rêu dài bốn năm mét ở trong nước đưa qua đưa lại, một trong những dây rong biển quấn lấy cơ thể của Đường Diệm Vân, thẳng hướng về giữa đầm sâu bỏ chạy.
“- Daniel! Mau ra đây, dùng lưới lam ngọc của ngươi!
Tiêu Thần quá sợ hãi, tốc độ bỏ chạy của mấy thứ này thực sự quá nhanh, nếu ở trên đất liền thì Tiêu Thần trực tiếp bắt nó, nhưng ở đây là nước, sự cản trở làm tốc độ truy kích của Tiêu Thần giảm đi.
Mắt nhìn Đường Diệm Vân bị cuốn đi, ở đây lại là đáy nước, Đường Diệm Vân chỉ là một phụ nữ bình thường, cô căn bản không có cách nào hô hấp dưới tình hình như vậy, người bình thường sau khi mất đi hô hấp có thể sẽ chết trong vài phút, nhất là người phụ nữ thân thể yếu ớt như Đường Diệm Vân, Tiêu Thần sợ nếu trì hoãn thêm mấy phút, Đường Diệm Vân thật sự sẽ chết ở đây.
Daniel còn tu luyện trong đan điền của Tiêu Thần, đột nhiên nghe thấy hô lớn một tiếng, nhìn về phía trước, hô lớn:
- Hóa ra là quái vật rong biển! Mấy thứ quái vật này còn chưa tuyệt chủng sao!
Từ giọng nói của Daniel nghe ra, nghĩ đến thứ rong biển này không phải là thứ gì hay ho!
Daniel nghĩ là làm, tích tắt mở bung lưới ra trước mặt quái vật rong biển to lớn, tốc độ của lưới lam ngọc như âm thanh, chỉ cần chớp mắt đã đến phía sau con quái vật rong biển.
- Lớn!
Miệng Daniel đọc ra một câu lời nguyền kì lạ, tích tắt vừa thấy lưới lam ngọc to bằng bàn tay nháy mắt liền biến lớn gấp mấy chục lần, mấy lưới lớn rất nhanh từ phía sau bọc lấy con quái vật khổng lồ.
Rầm!
Quái vật rong biển bị vây, lập tức rống lên tiếng kêu kinh khủng, nước trong đầm lập tức hình thành một cột nước lớn, trực tiếp xông lên trên không.
- Wa, đây là cái gì! Không được mình phải mau đi tìm người đến!
Lúc này Cao Thi Nhu đang ở bờ suối lo lắng đợi, đột nhiên thấy một cái cột nước cao gần mười mấy mét phun lên không, sau khi nước đập xuống thiếu chút nữa dội cô ấy lên một tảng đá lớn.
Nghĩ đến lúc nảy Long Giang nói, mỗi cách 100m có một vệ sĩ tuần tra, cô vội hướng về hạ lưu chạy, chạy qua chỗ quẹo, thấy mấy người vệ sĩ áo đen toàn bộ hướng bên này chạy đến.
Cô vội la lớn:
- Các anh mau đến đây! Có người bị tai nạn!
Sau khi quái vật rong biển bị vây, Tiêu Thần lập tức đến phía sau của nó, chỉ thấy Đường Diệm Vân cũng bị tấm lưới lam ngọc này bao lấy bên trong, lỗ của lưới lam ngọc khá kín, như vậy Tiêu Thần không thể cứu cô ấy ra.
- Daniel, phóng to mấy cái lỗ này lên, ta phải cứu cô giáo Đường ra!
Tiêu Thần la lớn một tiếng, trong nước nhìn ra sắc mặt của Đường Diệm Vân trắng bệch, hắn nghĩ cũng không nghĩ, mở miệng hôn lấy miệng của cô ấy.
Cảm giác lạnh buốt, cũng không có suy nghĩ gì nhiều, Tiêu Thần thông qua bờ môi đem một tia cầm long chân khí truyền vào trong cơ thể của Đường Diệm Vân.
Bây giờ cơ thể Đường Diệm Vân lạnh lẽo, trong phổi đã hít vào rất nhiều nước suối, chỉ cần qua thêm vài giây nửa chỉ sợ sẽ phải đi gặp diêm vương rồi, Cầm long chân khí không thể khiến người chết sống lại, nhưng có thể bồi bổ cho nội tạng của Đường Diệm Vân, làm hồi phục chức năng tim phổi của cô, may là Đường Diệm Vân không bị bắt lâu lắm, khoảng một phút mấy, đối với loài người, còn có thể chịu đựng được.
Không đến một phút, cơ thể của Đường Diệm Vân trở nên ấm lên, dù sao cô ấy cũng là người bình thường, chịu không được nhiều Cầm long chân khí của Tiêu Thần, cho dù là một lượng chân khí nhỏ vào cơ thể, đã làm cho nước bên cạnh chảy ra, đặc biệt là mấy cọng rong biển vây lấy, bị Cầm long chân khí trên người Đường Diệm Vân dọa đến vội thả lỏng cô ra.
Cùng lúc đó, Daniel đã mở to mắc lưới Lam ngọc, Tiêu Thần xuyên qua từ trong ôm cô ra ngoài, bởi vì bên mình Tiêu Thần còn có tầng bảo vệ của Cầm long chân khí, cho nên Đường Diệm Vân vào đây lập tức có thể hít thở không khí của tầng chân khí này.
Không lâu sau, cô đã tỉnh lại, mở mắt ra nhìn khuôn mặt Tiêu Thần, mơ hồ hỏi:
- Tôi bị làm sao vậy? Chết rồi sao? Đây là đâu vậy Tiêu Thần?
Tiêu thần cười nhạt nói:
- Chị Diệm Vân, chúng ta đang ở dưới nước, chị không sao làm sao chết được, đừng suy nghĩ lung tung.
Đường Diệm Vân bây giờ đầu rất nặng, cảm giác đau nhức, nhưng mắt của cô vẫn tốt, cô nhìn xung quanh một chút, phát hiện mình và Tiêu Thần đang ở một chỗ rất kỳ diệu, bốn bề hình như đều là nước, nhưng mình và Tiêu Thần lại ở một chỗ khô ráo, không gian này còn có không khí, nước ở xung quanh cũng không thể lọt vào.
Trời ạ, đây là nơi gì vậy, làm sao lại có những nơi như vậy?
Chẳng lẽ trong nước còn có thứ không gian trống? Không phải chứ, những nơi như vậy nếu bị nhà khoa học phát hiện, vậy không phải điên rồi sao.
- Hắn làm sao vậy, tại sao ôm lấy mình? Chỗ kia của mình bị hắn đụng rồi, cái này…
Ý thức của Đường Diệm Vân khôi phục không ít, lại cảm giác cơ thể bị ai ôm chặt, thì ra Tiêu Thần đang ôm lấy mình, bởi vì quần áo trên cơ thể cô chưa khô hoàn toàn, cho nên những chỗ nhạy cảm đều bị Tiêu Thần chạm, đụng chạm thân thể trong thời gian ngắn, thì khiến cho cô có ý nghĩ lung tung, đây là học sinh của mình, phải nhanh thoát ra cái ôm của hắn.
Cô ra sức, muốn tránh cái ôm của Tiêu Thần, nhưng mới vừa gạt tay Tiêu Thần ra, chân cô mềm nhũn, lại ngã vào lòng Tiêu Thần.
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu - Thân Vương