Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Thân Vương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 475 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:18:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 354: Lớp 12
iểu ma nữ Hồ Tư Doanh chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, ra vẻ vô tội hướng về phía Tiêu Thần:
- Tiêu Thần à, đề nghị bạn chú ý tới hình tượng của bản thân một chút đi, sau này chúng ta là bạn học rồi. Bạn như thế này không thấy quá đáng đối với một nữ sinh xinh đẹp như ta sao?
Tiêu Thần sớm đã biết bộ mặt thật của cô ta, đá lại một câu:
- Thôi đi! Tôi đâu có muốn làm bạn học với một tiểu ma nữ như cô. Cô đi đường dương quan của cô, Tiêu Gia đây đi cầu độc mộc.
Tiêu Thần dứt lời chẳng đếm xỉa đến tiểu ma nữ, đi thẳng đến dãy lớp học
Hồ Tư Doanh hô lớn từ phía sau Tiêu Thần:
- Cậu yên tâm đi, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau.
Mấy phút sau, Tiêu Thần đã tới dãy phòng học chính, dừng lại trước cửa lớp 11/7. Đứng ngoài hành lang hắn lại cảm thấy nhiều thứ thật kỳ lạ.
Trong phòng đang là giờ hóa học, nhưng giáo viên lại không phải là vị thầy giáo già của Tiêu Thần năm ngoái, mà là một thầy giáo trẻ khác. Chẳng lẽ lão đã nghỉ hưu? Sĩ số trong lớp cũng không đúng, Tiêu Thần nhớ lớp cũ chỉ có ba mươi mấy người, sao ở đây lại có bốn mươi lăm người, hơn nữa đứa nào cũng chăm chú nghe giảng, thỉnh thoảng có học sinh lại hỏi thầy giáo. Lớp 11/7thay đổi tâm tính hết rồi ư? Chúng nó bỗng thích học cả thể này? Cứ cho là như vậy, thì không hiểu trong lớp lại xuất hiện nhiều học sinh thế? Chỉ nghe nói học sinh trốn tiết tiết ít đi chứ chẳng bao giờ nhiều thêm người cả. Điều quái lạ hơn là Tiêu Thần chẳng thấy đứa nào quen, Cao Thi Nhu, Ôn Thông, Lương Yến Yến mấy người này chạy đâu hết... Chẳng lẽ Tiêu Thần vào nhầm lớp? Hắn đứng trước cửa nhìn đi nhìn lại số phòng học. Đây chính xác là lớp 11/7.
Tiêu Thần đứng trước cửa lấy hết can đảm, lễ phép gõ cửa phòng học, rồi mỉm cười hỏi vị thầy giáo trẻ đứng trên bục giảng:
- Chào thầy, phiền thầy cho hỏi đây có phải là lớp 11/7 không ạ?
Vị thầy giáo trẻ cũng mỉm vười đáp:
- Vâng, đúng rồi! Anh có việc gì à?
Tiêu Thần cao một mét tám, trông rất chững chạc. Dù trên vai khoác ba lô, nhưng vẫn được thầy giáo xưng là “Anh”.
Tiêu Thần bán tính bán nghi hỏi:
- Ồ, đúng rồi, em chào thầy ạ. Em cũng là học sinh lớp này.
- Ây! Đây là Tiểu Bá Vương đây mà?
Mấy đứa học sinh xì xầm:
- Đúng rồi! Hắn làm sao lại ở lớp chúng ta được?
- Không biết có phải đúp lớp không?
- Yeah, hay quá, anh ấy chuyển vào lớp bọn mình, lần này tớ có cơ hội rồi. Trời anh ấy đẹp trai quá...
Tiêu Thần đứng trước cửa lớp có một lúc mà học sinh trong lớp đã lập tức ồn ào, đua nhau tiếng to tiếng nhỏ bàn luận.
Tiêu Thần nghe thấy trong đám học sinh bàn luận gì đó “đúp lớp?”Bỗng đầu óc hắn mới bừng tỉnh ngộ. Hóa ra mình đã lên lớp 12 rồi!
Hắn nghĩ:
- Quay lại lớp 11/7 làm sao tìm được bạn bè thầy cô giáo cũ được chứ? Ngốc quá! Ngốc quá! Xấu hổ chết đi mất!
Nghĩ đến đây, Tiêu Thần ngại ngùng cười xòa, nói với vị thầy giáo trẻ đó:
- Xin lỗi thầy, em nhầm ạ. Kỳ trước em học lớp 11/7. Thưa thầy cho em hỏi lớp 11/7cũ chuyển đi đâu rồi ạ?
Xấu hổ chết đi được. Đến lớp mình cũng không biết ở đâu. Đây có lẽ sẽ trở thành một kỷ lục của trường Trung học số 6 Lĩnh Hải.
Người thầy giáo trẻ đứng ngẩn ra mấy giây, mặt tái xanh, cười đau khổ nói:
- Hóa ra là lớp 11/7cũ, giờ đã là lớp 12/7rồi. Lớp 12 ở tầng ba tòa nhà, em có thể qua đó xem sao.
Tiêu Thần vội lui ra, tránh khỏi cái chỗ làm mình mất mắt này:
- Em cảm ơn, làm phiền thầy rồi. Em chào thầy ạ!
Mấy phút sau, Tiêu Thần đã đến trước cửa lớp 12/7, Cuối cùng hắn cùng hắn cũng tìm thấy lớp mình, học sinh trong lớp vẫn thế, hàng ghế cũng không thay đổi. Chỉ còn thừa ra hai chỗ trống, một của Tiêu Thần, một là của ai thì hắn chưa nhớ ra. Bây giờ đang là tiết vật lý, đứng trên bục giảng vẫn là bà cô trong độ tuổi mãn kinh, phía dưới hơn mười mấy đứa súc vật đang nghiêm túc nghe giảng chép bài, không khỏi khiến Tiêu Thần có chút bất ngờ.
Còn bà xã Cao Thi Nhu mệt mỏi nằm bò ra bàn, tay phải cầm bút máy gạch đi gạch lại bâng quơ lên tờ giấy trắng, không hiểu cô đang nghĩ gì nữa.
Tên Ôn Thông thì phá lệ không ngủ trong lớp, mắt lại còn chăm chú nhìn lên bảng, nhưng cậu ta có hiểu không lại là một chuyện khác. Còn Lương Yến Yến thì là điển hình của sự chăm chỉ. Mấy tháng không gặp, thân hình đẹp hơn, đẫy đà một chút. Cõ lẽ mấy tháng vừa rồi, gia đình không xảy ra chuyện gì khiến cô phải đau đầu. Còn cô bé bự đọc “Kim lân khởi thị trì trung vật” thì vẫn đang nằm ra bàn đọc tiểu thuyết, chỉ có điều cuốn đang xem là “Cuồng dã diễm tiêu diêu”.
Tiêu Thần đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng học, hô to:
- Em chào cô ạ!
Ánh mắt Ôn Thông sáng lên:
- A! Tiêu Lão Đại quay về rồi! Tôi có nằm mơ không đây?
Cao Thi Nhu dụi dụi mắt không dám tin vào mắt mình, nhìn đi nhìn lại mấy lần. Đứng ngoài cửa đích thực là Tiêu Thần, cô bỗng nước mắt lưng tròng, vội bò dạy lấy góc áo nhè nhẹ lau nước mắt.
- Tiêu Lão Đại, cậu quay về rồi đấy à! Hơn hai tháng biến đi đâu đấy hả?
- Đúng rồi, không phải đi tán em nào rồi quên mấy đứa bạn cấp ba này à?
- Ha ha, tôi nhìn cậu ta là biết chuẩn rồi!
Quan hệ giữa Tiêu Thần với mấy đứa bạn học trong lớp khá thân thiết. Dù trong ngoài trường có không ít tiếng xấu, nhưng trên lớp hắn vẫn là một người hòa đồng với mọi người. Mấy đứa quỷ đó vẫn hay đùa Tiêu Thần, thấy Tiêu Thần cuối cùng cũng quay lại lớp, khiến bọn chúng không không khỏi vui mừng.
Bà cô giáo dạy vật lý vẫy tay, lớn tiếng:
- Trật tự!
Nhìn Tiểu Thần hỏi:
- Sao thế! Nghe nói cậu nghỉ học hai mươi ngày rồi. Tôi thấy tốt nhất cậu nên đi tìm giáo viên chủ nhiệm đi.
Tiêu Thần giải thích:
- Dạ, em đã gặp giáo viên Đường thông báo, cô ấy biết rồi ạ.
Lúc trước Tiêu Thần đã báo cho cô Đường Diệm Vân? Tất nhiên là đâu có! Nếu không thì hắn cũng đâu đến nỗi vào nhầm lớp. Nhưng vị giáo viên này đâu có biết, chỉ cần gật đầu để Tiêu Thần có thể sớm trở về chỗ ngồi của mình.
Tiết học tiếp tục, Tiêu Thần không biết Cao Thi Nhu đã bao lần quay lại nhìn, nhưng hắn biết tình yêu của mình đang khóc. Nhưng bây giờ đang trên lớp, lại không thể bay tới an ủi nàng. Cảm giác lo lắng khiến Tiêu Thần thấy có một nỗi đau đớn khó tả thành lời.
May thay, khi Tiêu Thần bước vào lớp, tiết học vật lý cũng trôi qua được ba mươi phút. Mười phút sau, tiếng chuông báo hết tiết vang lên, Tiêu Thần mặc cho ánh mắt khác thường của giáo viên và bạn học kéo Cao Thi Nhu ra ngoài. Hai người tới một bãi cỏ xanh biếc.
Do vừa mới hết tiết, nên không có bóng học sinh qua lại. Giữa bãi cỏ chỉ có hai người đứng đó, Tiêu Thần và Cao Thi Nhu.
Cao Thi Nhu khóc đỏ cả hai con mắt, tay không ngừng đánh vào ngực Tiêu Thần, nhưng lại im lặng.
Tiêu Thần đỡ lấy khuôn mặt lau nước mặt, dịu dàng an ủi nàng:
- Vợ à, anh xin lỗi! Vì xảy ra một ít...
Lời chưa dứt, đôi môi nóng bỏng Cao Thi Nhu đã đưa lên khóa môi đối phương, vốn đã không cho Tiêu Thần cơ hội nói. Nàng ôm lấy cổ Tiêu Thần cả người như muốn lao vào lòng Tiêu Thần.
Tiêu Thần biết, lúc này nói gì cũng vô dụng. Đau lòng nhìn người đẹp, chi bằng thoải mái một chút.
Hai người đứng giữa bãi cỏ hôn nhau nồng cháy đến tận lúc tiếng chuông vào tiết học vang lên. Tiết học đã qua năm phút, họ vẫn hôn nhau.
Nghe nói, Tiêu Thần đã tới trường, giáo viên chủ nhiệm lớp 11/7cũ nay là giáo viên lớp 12/7 Đường Diệm Vân lập tức từ nhà tới trường. Trong lúc nghỉ giải lao gọi Tiêu Thần lên văn phòng của mình.
Khó tránh khỏi một trận giáo huấn, Tiêu Thần lại hy vọng sau khi giáo huấn xong, cũng sẽ được một nụ hôn gì đó giống Cao Thi Nhu vừa nãy. Đáng tiếc là không thể nào thế được.
Đường Diệm Vân nói với Tiêu Thần, nếu cậu ta đến muộn một tuần nữa sẽ bị đuổi ra khỏi trường, vì vô cớ trốn học đến một tháng, lại nói những lời chẳng ra đâu với Đường Diệm Vân. Biệt tăm hơn hai tháng trời rồi lại quay lại lớp học.
Tiêu Thần quay lại lớp học, lần này đã khiến hắn phải trợn tròn mắt, bỗng dưng ở đâu mà tiểu ma nữ Hồ Tư Doanh lại xuất hiện trong lớp, mà là ngồi ngay cạnh mình.
Cô nàng mặc c một trang phục đen rất tôn dáng, quần tất đen, giầy cao ghót hồng đầy vẻ thướt tha, đeo cặp kính râm to màu đỏ, nhìn như thế nào cũng không giống một học sinh.
Hồ Tư Doanh quả nhiên không nói dối, cô sẽ sớm gặp mặt Tiêu Thần! Nhưng điều khiến Tiêu Thần khó chịu hơn là tại sao cô ta lại trở thành bạn học hắn mà còn ngồi gần mình như thế.
Tiêu Thần bất giác phát hiện ra rất nhiều nam sinh trong lớp đang lén ngắm trộm cô nữ sinh mới này. Thực sự là quá kiêu, quá diễm lệ.
Bạn không thể không thừa nhận rằng thân hình ma quỷ với khuôn mặt thiên thần, lại thêm cách ăn mặc như vậy đã khiến bao nam sinh trong lớp giờ đều đang rất nứng. Đến cả thầy giáo trung niên trên bục giảng cũng phải thi thoảng lặng lẽ liếc cô nữ sinh có dáng người cao ngồi phía cuối lớp.
Tiêu Thần vừa mới hoàn hồn, Hồ Tư Doanh bên cạnh ra hiệu ngôn ngữ tay với Tiêu Thần:
- Thế nào hả? Chúng ta lại gặp mặt nhau nhé!
Cái thứ ngôn ngữ quân đội này, tự dưng Tiêu Thần cũng hiểu. Hắn tỏ vẻ chẳng vui vẻ gì, trả lời lại một câu:
- Chúng ta là bạn học rồi, tôi khuyên cô nên cẩn trọng một chút. Trong lớp này không thiếu mấy thằng súc vật, cô mặc như thế này đến lúc bị bọn nó xx hay oo thì đứng có trách tôi là không nhắc đấy.
Hồ Tư Doanh nhẹ cười trả lời lại một câu:
- Hừ! Bọn chúng mà dám ăn hiếp tôi thì tôi sẽ báo tên hắn cho cậu!
Tiêu Thần khó hiểu:
- Tại sao?
Hồ Tư Dung cười ha hả nói:
- Tôi sẽ nói Tiêu Thần chính là người yêu tôi. Đứa nào ăn hiếp bà thì đi tìm đánh bại hắn trước đi.
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu - Thân Vương