The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Thân Vương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 475 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:18:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 300: Heo ĐựC Chạy Trốn
ạn học Triệu không biết cậu thích Tiểu Kỳ ở điểm nào nhất?
Tiêu Thần tựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn Triệu Húc, đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Mặc dù trên mặt mỉm cười, nhưng ba nữ nghe thấy trong giọng nói của Tiêu Thần có chút bất mãn, nếu Triệu Húc nói quá một tí, chỉ sợ Tiêu Thần sẽ gây khó dễ ngay tại chỗ.
Tuy nhiên ba nữ cũng muốn nghe xem Triệu Húc sẽ trả lời thế nào, còn Tiêu Thần lại sẽ ứng đối như thế nào, đây là cuộc chiến giữa hai người đàn ông bọn họ.
- Tiểu Kỳ? Cậu ấy gọi Uông Tiểu Kỳ là Tiểu Kỳ, vậy hẳn là bạn tốt của Tiểu Kỳ rồi, ừ, mình phải suy nghĩ kỹ lại.
Triệu Húc nhìn hai mắt của Tiêu Thần, thầm đưa ra một kết luận hoang đường như vậy.
Gã này rất đẹp trai, xem ra thân mật với Lâm Vũ Đình như vậy, không chừng là bạn trai của Lâm Vũ Đình.
Nhất định phải ngoan ngoãn trả lời vấn đề của hắn, nhất định phải thân sĩ, thân sĩ.
Triệu Húc bày ra vẻ mặt khá ngây ngất, chân thành nói, kỳ thật cũng chưa nói tới điểm nào, chỉ cần là đồ gì Tiểu Kỳ thích, mọi thứ của cô ấy tôi đều thích, đó là một loại cảm giác, một loại cảm giác không thể giải thích.
- Cảm giác sao có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt ra?
Chân mày của Tiêu Thần cau lại, nghiêm trang nói.
- Thứ cảm giác này rất huyền diệu, có đôi khi cũng không đáng tin đấy.
Ngụ ý, tiểu tử cậu đừng có quấy nhiễu người tôi thích, muốn xảy ra vấn đề lớn à.
Nghe thấy Tiêu Thần trả lời như vậy, ba nữ bị nghẹn, muốn cười, nhưng lại không dám cười.
Triệu Húc ngược lại không cảm thấy gì, chẳng qua là cảm thấy vấn đề của các anh có chiều sâu giống nhau. Không tệ, đây nhất định là Uông Tiểu Kỳ cố ý gọi hắn hỏi mình đấy, nói không chừng Uông Tiểu Kỳ trốn tại nơi nào thẹn thùng ngượng ngùng không ra gặp mình, kỳ thật đã sớm để ý mình rồi.
- Vậy cũng không nhất định, trực giác của phụ nữ rất linh, cảm giác của đàn ông cũng rất trọng yếu. Lần đầu tiên tôi thấy Tiểu Kỳ, tôi liền có một loại cảm giác thật kỳ diệu, cảm giác cô ấy nhất định là nữ thần của tôi, ôi chúa ơi.
Công lực của bạn học Triệu Húc ngược lại có mấy tay, cao to đẹp trai lại thêm vẻ mặt ngây ngất nồng nàn của y, đủ để trong nháy mắt giết rất nhiều em mê trai.
Chỉ có điều đáng tiếc chính là, đối mặt y là một gã trâu bò, đồ súc sinh vô sỉ, thích tự sướng, Tiêu Đại Pháo.
- Ách, cậu đã có cảm giác tin tưởng như vậy, tốt lắm, vậy thì tôi sẽ tiến hành một khảo nghiệm với cậu.
Tiêu Thần đứng lên, mỉm cười đi tới trước mặt bạn học Triệu Húc, Triệu Húc theo bản năng lui về sau hai bước, dựa sát vào trước cửa chống trộm của ký túc xá.
Chẳng biết tại sao, y cảm thấy nụ cười của gã dường như là bạn trai của Lâm Vũ Đình có chút dâm đãng, có chút gian ác.
- Tiêu Thần, nhất định phải kiểm tra y.
Lâm Vũ Đình đứng phía sau hai người đàn ông, cười hì hì vì sự ra uy của Tiêu Thần.
Đã từng thấy Tiêu Thần đả kích Vũ Chiến Thiên người theo đuổi Uông Tiểu Kỳ, nhìn thấy hắn thay Dương Dao Dao trút giận đánh ông chủ Lý nằm bẹp dí, nhưng chưa thấy Tiêu Thần ứng phó qua tình địch tao nhã, chắc chắn rất đáng xem, kiểm tra này nhất định có ý nghĩa.
- Tiêu Thần, anh cũng không nên xằng bậy.
Lâm Vi Nhã ngồi không yên, nếu Tiêu Thần động thủ vậy cũng có chút phiền toái, dù sao mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu, Uông Tiểu Kỳ xinh đẹp đáng yêu như vậy, không thể không có người theo đuổi.
Tiêu Thần thản nhiên cười, vỗ bả vai Triệu Húc nói:
- Yên tâm đi, tôi là một người rất hài hoà.
Vừa dứt lời khóe miệng của hắn giương lên một nụ cười quỷ dị, nhìn xem trong lòng Triệu Húc có tật giật mình không.
Ánh mắt của người này, rất là sắc bén, cơ hồ dường như muốn nhìn thấu mình, nhìn thấu tất cả sự ngụy trang của mình, tất cả sự cao nhã ở trước mặt hắn dường như cũng chỉ là phù vân.
- Xin hỏi, nếu ở trên đường xoay số hai tại BJ cậu thấy một con heo đực đứt đuôi liều mạng chạy hơn một tiếng, cảm giác đầu tiên của cậu là gì?
Tiêu Thần rốt cục đưa ra đề khảo nghiệm cho y, tuy nhiên nội dung đề tài kiểm tra thật sự không ăn nhập.
- Heo đực?
Triệu Húc thiếu chút nữa bật cười, tuy nhiên vì duy trì hình tượng thân sĩ tốt đẹp, y vẫn kìm chế được, sau khi suy nghĩ vài giây y nói.
- Nếu tôi thật sự thấy một con heo đực ở đó, cảm giác đầu tiên của tôi cho rằng con heo này bị xổng chuồng heo, hơn nữa trước tiên thông báo cho cảnh sát giao thông, để cho bọn họ tới xử lý chuyện này.
- Sai rồi, hoàn toàn sai. Anh thật không có lòng thông cảm.
Tiêu Thần đưa ngón giữa vẫy vẫy trước Triệu Húc, giọng điệu có chút khinh thường.
- Ách.. Vì sao.
Đối mặt hành động mà Tiêu Thần đưa ngón giữa vẫy y còn có giọng điệu coi thường không thèm để ý, bạn học Triệu Húc hơi giận.
Mẹ kiếp, bố mày chẳng qua là trả lời vấn đề của mày, hơn nữa coi như là trong quy củ. Nói vậy đa số người cũng sẽ cùng cảm giác và cách làm giống y, tên này không ngờ coi thường mình như vậy.
Chẳng lẽ hắn cường tráng hơn bố mày sao? Muốn đánh nhau xem ai sợ ai.
- Tiêu Thần đây là ý gì?
Ba cô gái đứng sau hai người đàn ông cũng không hiểu ra sao, các cô cũng không hiểu thâm ý vấn đề này của Tiêu Thần.
Theo lý mà nói, câu trả lời của Triệu Húc coi như lý trí, một con heo đực có thể chạy loạn trên đường BJ, rất có khả năng là trốn ra từ chuồng heo.
Tiêu Thần nghiêm trang khẽ nói:
- Cậu nghĩ đi, ngoài vòng xoay số bốn, số năm của BJ hiện tại đều chưa đặt trạm canh gác của cảnh sát giao thông, một con heo đực vì sao có thể chạy vào bên trong vòng xoay số hai.
- Đúng đấy, tại sao vậy?
Triệu Húc cũng nghĩ đến vấn đề này, không hiểu lắm.
- Hơn nữa con heo bị đứt đuôi, ắt đổ máu, nhưng vì sao nó vẫn còn chạy hơn một tiếng đồng hồ?
Tiêu Thần không có trực tiếp trả lời vấn đề vừa nãy.
- Ách, điều này có thể là dân thành phố không báo cảnh sát.
Sắc mặt của Triệu Húc có chút khó coi, tên này sao lại nghĩ ra một vấn đề khảo nghiệm như vậy, việc này và cảm giác tuyệt nhiên không một chút quan hệ nào.
- Heo đực đang yên đang lành tại sao bị chặt đứt đuôi? Điều này cậu có nghĩ tới không? Nó còn chạy hơn một tiếng, dân thành phố tại sao không báo cảnh sát chứ? Cảnh sát giao thông chẳng lẽ đều không nhìn thấy sao?
Tiêu Thần hỏi liên tiếp mấy vấn đề, Triệu Húc đều không trả lời được.
- Ách, tôi không biết.
Triệu Húc rối rắm rồi, vấn đề này vốn đều là ví dụ hư ảo đấy, gần một trăm năm cũng khó thấy được một con heo đực bị chặt đứt đuôi chảy máu chạy trong vòng xoay số hai của BJ.
Tiêu Thần thật bất đắc dĩ thở dài, cười nhạo nói:
- Tôi thấy cảm giác của anh không đáng tin cậy, đó rõ ràng cho thấy con heo đực vừa bị thiến.
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu - Thân Vương