Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Thân Vương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 475 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:18:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 150: Đứng Lên
rên bàn thí sinh xuất hiện một tờ giấy viết chữ cái, cái này ở phòng thi rất dễ dàng khiến cho giáo viên giám thị chú ý, đây có khả năng là đáp án của năm câu thi trước của đề thi.
- Làm sao vậy? Em còn muốn chống chế sao!
Nắm tờ giấy trong tay, tiếng của nữ giáo viên ngay lập tức tức giận, vừa mới còn có chút sợ hãi cô hiện tại là yên tâm có chỗ dựa vững chắc rồi, cái này tương đương với nắm được một hiện hình của Tiêu Thần, Tiêu Thần muốn cãi cũng cãi không xong.
- Cô, cô muốn hãm hại tôi!
Tiêu Thần trong lòng mắng, tờ giấy hắn vừa mới nhìn thấy còn nằm úp sấp trên bàn, hơn nữa trong lúc nhàm chán đã xé một góc từ bản nháp, phía trên một chữ cũng không viết, nhưng bây giờ đang ở trong tay bà giáo viên này lại viết mấy chữ cái tiếng Anh, việc này khẳng định có sự dối trá.
- Viết vài chữ cái tiếng Anh đã nói tôi gian lận hả? Thật sự là nực cười!
Tiêu Thần ổn định lại tâm tình của mình, tiếp theo cười nói
- Nếu tôi nói là tôi trong lúc nhàm chán chính mình viết đấy, a đại diện 'a. Mảnh”, B đại diện đồ chơi của phụ nữ, c đại diện 'Cây cỏ “ d đại diện 'Đỉnh'! Cô tin hay không?
- Ha ha ha.
- Mẹ nó chứ, hay thật!
- Tiêu bá vương thật tài tình!
Tiêu Thần giải thích như vậy, ngay lập tức hấp dẫn toàn trường thi, nhiều thí sinh vừa rồi còn chịu sự đè ép của vị giáo viên, lúc này rốt cuộc nhịn không nổi, mỗi người đều ôm bụng phá lên cười, nghe toàn trường cười vang, nữ giáo viên sắc mặt ngay lập tức biến thành màu gan lợn, xanh mét, tức giận giống như bị ăn một cái tát, có thể tưởng tượng người này cao to cường tráng như vậy, chính mình lại bị hắn đánh như đánh gia súc.
- Được, người vô lại giở trò lưu manh ư! Bây giờ tôi mời em đi ra ngoài! Lần thi này em bị đánh dấu gian lận! Mặt khác tôi sẽ công khai toàn bộ lời nói của em hôm nay ở phòng cho cả trường biết, chờ trường học đuổi em!
Nữ giáo viên lấy ra pháp bảo uy hiếp lớn nhất, đó chính là điều lệ chế độ trường học.
- Thôi đi, bà cô như cô lại lấy lông gà ra dọa tôi! Cô khẩn trương tránh ra, lão gia còn phải hoàn thành bài viết văn, cô tìm chỗ nào mát mẻ ngồi một chút đi!
Tiêu Thần không muốn đùa với nữ giáo viên nữa, hắn ghét nhất là loại chuyện bé xé ra to, hơn nữa ỷ vào thân phận giao viên của mình, ỷ vào chính mình hiện tại đến kỳ lại trút giận lên đầu học sinh, một chút đạo lý cũng không nói.
- Em, em, tôi, tôi, tôi tìm giám thị tuần tra!
Nữ giáo viên bị Tiêu Thần trực tiếp khinh thường như vậy, trong lòng rất không thích, đỏ mặt tía tai, muốn tiến lên cùng Tiêu Thần đánh nhau, nhưng lại sợ không làm được, đành phải nhịn xuống. Cô đã chạy ra khỏi Tiêu Thần.
Nữ giáo viên vừa đi, trong phòng thi trong thời gian ngắn không có giám thị, đám gia súc này liền khẩn trương nhân cơ hội bài, chỉ có Vương Khải phía trước quay đầu nhìn Tiêu Thần, có chút lo lắng hỏi:
- Hic, tôi nói Tiêu bá vương này, ngang nhiên đắc tội giáo viên giám thị như vậy, chỉ sợ rất phiền toái nha!
Tiêu Thần căn bản không đem chuyện xảy ra vừa rồi để ở trong lòng, lúc này hắn đang chuyên tâm hoàn thành ở bài viết văn của mình
“Chuyện tình của tôi và các chị”, đã sắp viết đến đoạn cuối, Tiêu Thần khoát tay, ra hiệu không nên quấy rầy hắn, tiếp tục sáng tác.
- HAZZ
Vương Khải thở dài, có chút nhàm chán ghé vào trên bàn, y cũng không giống như Tiêu Thần, viết văn không phải là điểm mạnh, tâm tư cũng đã sớm không đặt ở việc học tập, viết mấy trăm chữ lung tung lộn xộn ở phía trên coi như xong chuyện, rốt cuộc viết cái gì, phỏng chừng chính y cũng không biết.
Nhân viên nhà trường phản ứng vẫn là rất nhanh đấy, năm phút sau, thì có năm sáu giáo viên tràn vào phòng thi số bốn mươi hai, đi tới trước bàn Tiêu Thần.
Phó hiệu trưởng Lưu Trường Hà phụ trách kỷ luật, cao cao gầy teo, đầu hơi bạc, phỏng chừng khoảng sáu mươi tuổi rồi, nhưng sống lưng vẫn còn thẳng, trên cổ treo một tấm biển màu lục, ông là phụ trách giám thị tuần tra cuộc thi cuối kỳ lần này, phía sau còn có năm vị giáo viên với chiều cao không đồng đều, cũng bao gồm nam giáo viên giám thị phòng thi này.
- Phó hiệu trưởng Lưu, chính là em này, chính là học sinh này, sau khi bị tôi đánh dấu gian lận còn giở trò lưu manh!
Nữ giáo viên chỉ vào Tiêu Thần quát, Tiêu Thần đến bây giờ cũng không ngẩng đầu, đang viết nốt đoạn cuối của bài văn, hắn cũng không có lòng dạ nào quan tâm đến những người này, nhưng mỗi thí sinh phòng thi này đều mắt trợn tròn, chuẩn bị xem một hồi kịch hay, tuy nhiên đại bộ phận vẫn cho rằng Tiêu Thần lúc này sẽ bị tiêu diệt, dù sao những người này đều là khắc tinh của học sinh, nhất là vừa mới bị đánh dấu gian lận, bây giờ còn ngoan cố như vậy, khẳng định không có kết quả tốt.
- Vị bạn học này! Mời em đứng lên!
Lưu Trường Hà tuổi đã lớn, nhưng nói chuyện lại quá cứng rắn, thanh âm cũng rất to, ông ta trước kia là người trong quân đội, sau khi giải ngũ, đến trường trung học số 6 tại Lĩnh Hải làm phó hiệu trưởng, chủ quản kỷ luật các kỳ thi, an ninh tại trường học.
Lưu Trường Hà có thân thể cường tráng, bản thân ông ta cũng rất ghét học sinh gian lận, luôn luôn rất nghiêm với các kỳ thi ở trường học.
Ở thế kỷ hai mươi mốt, Nước cộng hoà đang có môi trường giáo dục tốt như vậy, điều kiện tốt như vậy, nhưng lại có rất nhiều thiếu niên không quý trọng thời gian tốt đẹp mà cố gắng, ngược lại mỗi ngày lêu lổng không muốn học hành, đến khi thi cử cũng chỉ biết dựa vào sao chép để lừa dối cho qua, loại học sinh như vậy khiến người luyện tập vác súng, bao cát chạy hai mươi km như ông cảm thấy rất đau lòng.
“Hừ hừ, xem mày còn kiêu ngạo như vậy! Lát nữa mày nhất định phải chết!”
Nữ giáo viên đứng ở bên người Lưu Trường Hà, trong lòng vô cùng thích thú, Tiêu Thần cũng dám bất kính đối với Lưu Trường Hà, Lưu Trường Hà gọi hắn bốn năm giây, hắn thậm chí ngay cả cái đầu cũng không ngẩng lên, hắn chết chắc rồi, hắn thật sự chết chắc rồi!
- Vị bạn học này! Đứng lên!
Lưu Trường Hà hét, ông ta chưa từng bị người ta xem thường như thế, chính mình đường đường là một phó hiệu trưởng, làm lính hai mươi năm rồi, không thể tưởng được khi về già, lại bị một đứa mới mười bảy mười tám tuổi tát vào mặt, cái này khiến ông ta không thể tha thứ được.
- Trời! Nói nhỏ chút sẽ chết ai! Bố sắp viết xong rồi!
Tiêu Thần đang nghĩ ngợi, tới đoạn cao trào mãnh liệt, lại bị Lưu Trường Hà rống lên, linh cảm lập tức bị giảm xuống bảy tám phần, không khỏi giận tím mặt.
- Ách, Tiêu bá vương điên rồi sao!
- Quá trâu bò đi chứ, lão Diêm La mặt sắt Lưu Trường Hà của trung học số 6 mà hắn cũng dám hét vào mặt.
- Người này nhất định là đêm qua xem quá nhiều phim quần chiến nam nữ, đang còn tức.
...
Các thí sinh trong lòng đều lấy làm kỳ lạ, mỗi người đều đem đầu hướng góc bên này thăm dò, muốn nhìn vẻ mặt lúc này của lão Diêm vương mặt sắt Lưu Trường Hà một chút, phỏng chừng rất khó coi.
Không cần đoán cũng biết, sắc mặt Lưu Trường Hà rất khó coi, tương đối xấu xí, vốn là một khuôn mặt khá đẹp trai và phong độ, hiện đã có nhiều nếp nhăn nhó, vừa dài vừa xanh.
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu - Thân Vương