No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Tác giả: Thân Vương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 475 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:18:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 145: Con Có Mẹ Rồi.
ho dù không biết, thì tôi cũng có cách tìm được một cao nhân chữa bệnh cho mẹ anh.
Lời này của Tiêu Thần không phải là khoác lác, gọi một cuộc điện thoại cho Hồ Trường Nghĩa, để sắp xếp cho mình một bác sĩ giỏi nhất, hắn chỉ vào con tôm to trong đĩa của Nhị Oa Tử, cười nói:
- Nhưng anh ăn con tôm kia trước đi đã.
- Được, tôi ăn.
Nhị Oa Tử hạ quyết tâm, đội chiếc mũ mỏng lên đầu, mạnh mẽ vặn đứt cái càng tôm, loại tôm này chuyên dùng nước ngọt nuôi, cũng rất sạch sẽ, hơn nữa thịt tôm lại nhiều, vặn đứt cái càng kêu “Bặt” một tiếng, nước xì dầu trong con tôm cũng ứa ra, âm thanh giòn vang, Nhị Oa Tử há to miệng gặm, nuốt miếng thịt tôm vào trong miệng, tốc độ bóc tôm và ăn cũng là hạng nhất.
- Không ngờ tiểu tử này lại là một tay bóc tôm giỏi nhỉ!
Tiêu Thần lấy một con trong đĩa, nhưng trên người con tôm này vẫn còn một chút vảy sừng, bẻ vặn rất khó khăn, nếu là người có chút khí lực kinh người cũng phải tốn chút sức lực.
- Vậy là đương nhiên rồi, hồi nhỏ tôi lớn lên bên bờ biển mà, loại tôm này ở quê tôi có rất nhiều, chỉ có điều bao năm nay rồi chưa được ăn con tôm nào lớn như này.
Giọng điệu của Nhị Oa Tử đã hòa nhã hơn rất nhiều, có lẽ do con tôm to này, trong chốc lát đã quen thân với Tiêu Thần.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, chỉ trong chốc lát đã uống hết mấy chai bia lạnh, lời nói của Nhị Oa Tử cũng đã ngà ngà hơn.
- Anh Tiêu, anh là một người tốt, là một trong những người tốt đếm trên đầu ngón tay mà tôi đã gặp.
Uống thêm vài chai bia nữa, Nhị Oa Tử đã tiến đến ngồi bên cạnh Tiêu Thần, rất chủ động khoác vai Tiêu Thần, sức ăn của anh ta rất kinh khủng, vừa nãy mới ăn vài bát cơm to, mà bây giờ cũng đã ăn hết vài con tôm to, vài bát cơm, lại còn nửa đĩa móng heo nữa.
- Người tốt hay người xấu, tôi cũng phân biệt không rõ lắm, đôi tay này của tôi đã xử lý biết bao nhiêu người, gây ra cũng không ít chuyện, lại càng đắc tội với nhiều người, bản thân tôi là tốt hay xấu tôi cũng không phân biệt rõ nữa!
Tiêu Thần thở dài, gắp một con tôm to trong đĩa, mạnh tay bẻ, lúc này cũng đã rất nhanh nhẹn.
- Nhưng tôi tin anh Tiêu cũng đã giúp không ít người!
Nhị Oa Tử rất tin tưởng Tiêu Thần, từ lúc nói chuyện với Tiêu Thần, biết được Tiêu Thần là một nhân vật lớn, có thể làm cho thím của anh ta (bà chủ quán ăn) tán thưởng như vậy, hắn tuyệt đối không phải là một người xấu.
Tiêu Thần bằng lòng ngồi uống rượu, ăn tôm với một người có thân phận như mình, nó đã chứng minh nhân phẩm của con người Tiêu Thần!
- Haizz, không ngờ lời nói của tên tiểu tử này lại khéo như vậy! Một câu nói đó đã lách tôi trở lại rồi!
Tiêu Thần nghe xong liền phá lên cười:
- Đúng vậy, Tiêu Thần tôi đã giúp biết bao nhiêu người, tôi cũng được người ta xưng danh là người của Hoa Hạ Môn Thần đấy, tôi bảo vệ cả Hoa Hạ này, vì Hoa Hạ mà cống hiến, số ít người bị liên lụy mà chết, họn họ cũng là gián tiếp bảo vệ tổ quốc, tôi và bọn họ đều là anh hùng!
- Nào, người anh em tốt! Làm một chai nữa nhé!
- Người anh tốt! Kể từ hôm nay trở đi anh chính là đại ca của em.
Hai người uống đến hai giờ chiều, tửu lượng của Nhị Oa Tử cũng không phải là cao, bốn năm chai bia đã vào bụng, cả người choáng váng úp mặt xuống mặt bàn ngủ. Tiêu Thần thì lại như cái thùng không đáy, số bia nồng độ thấp này đối với hắn cũng chỉ như nước sôi mà thôi, có quá lắm cũng chỉ là no căng bụng, đi nhà vệ sinh một lát là lại bình thường ngay.
Hôm nay bầu trời thành phố Lĩnh Hải đen kịt, mặc dù hai giờ chiều rồi, nhưng mấy căng tin trước cửa quán ăn cũng không còn ai, trong số bọn họ phần lớn là dân công gần đây, đều ngồi trong lều tám chuyện phiếm.
- Haizz, người quả phụ trong phòng Ngõa Long thành Tây kia đúng thật là đã! Mẹ cha cái mụ ấy! Tối qua làm lão mày mệt đừ!
Một tên tiểu tử cởi trần đang khoác lác với mấy người xung quanh, nước miếng bay tứ tung.
- Xì, thôi đi ông ơi, người quả phụ ấy cũng hơn bốn mươi rồi, anh cũng chẳng được gì đâu!
Một người dân công khác lại khinh thường nói.
- Mẹ nó, bố mày dù sao cũng là một thằng đàn ông, tiểu tử như mày, chắc là cả đời cũng không biết được cái vị đấy khi trên giường đâu.
- Ê, tôi nói này người anh em, anh nói người quả phụ ấy sống ở đâu?
Lúc này một tiểu tử bên ngoài đám người ấy hỏi.
- Người anh em cũng cảm thấy hứng thú à?
Ánh mắt của người thanh niên này trong sáng, thấy người cao to đẹp trai trước mặt này cũng bảnh bao, ha ha, không ngờ bảnh bao như vậy mà cũng có nội tâm dã thú nhỉ!
- Đúng vậy, tôi muốn qua đó xem có thể có bộ nào dùng hết hay không! Tôi thích thu thập phế phẩm mà, gần đây lại đang đi nghiên cứu những phế phẩm vất đi!
Người nói chính là Tiêu Thần, nghe thấy những người dân công này nói chuyện, hắn cảm thấy rất có hứng, liền cùng tham gia vào, Tiêu Thần vừa nói xong, đám người cùng cười vang, tên tiểu tử cởi trần biết Tiêu Thần đang trêu trọc gã, nhưng cũng không tức giận, trong tiết trời mùa hè nóng nực như này, giữa đàn ông với nhau cũng không phải là chỉ trêu ghẹo nhau thôi! Bằng không, những người xa xứ đi kiếm ăn như bọn họ, còn có thú vui nào nữa, còn chuyện có phải gã đã lên giường với tiểu quả phụ kia hay không, ồ không, lão quả phụ, sớm đã không còn quan trọng nữa rồi.
Cuộc sống chính là như vậy, cuộc sống của những người dân công chỉ đơn giản và vụn vặt như vậy thôi, những chuyện lặt vặt của bọn họ, biên tập lại, cũng thành một bộ sử thi.
Nhị Oa Tử sau khi tỉnh lại, Tiêu Thần liền cùng anh ta đến chỗ ở thăm mẹ của anh ta, là một người đàn bà khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, cả người gầy dơ xương, nằm trên một tấm chiếu rách rưới, trong tiết trời mùa hè còn đắp một tấm chăn đầy rận rệp, ánh mắt cũng mơ màng không nhìn rõ người, nhưng chỉ cần hai người Tiêu Thần và Nhị Oa Tử bước vào trong phòng, là bà ấy đã biết rồi.
- Nhị Oa Tử, dẫn khách đến à.
Thị lực của mẹ Nhị Oa Tử không còn minh mẫn, nhưng khứu giác lại rất tốt, Tiêu Thần vừa vào phòng, bà liền ngửi thấy một mùi hương lạ.
- Mẹ à, con dẫn đại ca đến thăm mẹ.
Nhị Oa Tử thấy mẹ như vậy, đôi mắt mọng nước chảy nước mắt xà xuống mép giường, tha thiết nắm lấy tay mẹ.
- Đại ca của con?
Mẹ của Nhị Oa Tử nghi ngờ hỏi, bà muốn mở to mắt hơn nữa để nhìn thấy được rõ hơn, nhưng thế nào cũng không mở ra được, một đường hõm dài ngăn lại tầm nhìn của bà.
- Chào dì, con tên Tiêu Thần, hôm nay vừa mới kết nghĩa anh em với Nhị Oa Tử, con hơn em nó nửa tuổi, cho nên xưng là anh.
Tiêu Thần nhanh chóng tiến đến, ngồi xổm trước giường, nhà chỉ có bốn bức vách, đây là một căn phòng gạch đất, sớm đã nằm trong kế hoạch giải tỏa của thành phố Lĩnh Hải rồi, trên tường nứt ra mấy cái khe lớn, vô cùng nguy hiểm, trong phòng đến đèn điện cũng không có, chỉ có một ngọn đèn dầu kiểu cũ, cho dù là đèn dầu, nhưng cũng đã hết dầu, chắc là không có tiền mua.
Tiêu Thần nhìn mà chua xót, chua xót đến nỗi hắn cũng muốn khóc, bọn họ thật quá thảm thương.
- Được, được rồi, Nhị Oa Tử có người anh tốt như cháu, đó là phúc của nó rồi, có như vậy, dì cũng yên tâm yên nghỉ rồi.
Mẹ của Oa Tử nói xong liền cười mãn nguyện.
- Mẹ!
Nhị Oa Tử vừa nghe thấy vậy, kéo bàn tay của mẹ khóc ầm lên, lòng bàn chân khẽ giẫm xuống đất, anh ta hận bản thân không có bản lĩnh.
- Dì à, dì nói lung tung gì thế! Dì chỉ là có chút bệnh vặt thôi, đến chỗ bác sĩ chữa trị chút là khỏi liền.
Tiêu Thần cũng cố nén lấy nước mắt rồi nói tiếp:
- Dì là mẹ của Nhị Oa Tử, vậy thì dì chính là mẹ của con! Con từ nhỏ đã mồ côi, từ nay trở đi, con đã có mẹ rồi!
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu - Thân Vương