In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thân Vương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 475 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:18:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 143: Phi Châm Thần Kỳ
8 cây châm ngắn nhất này, vì ngắn và kích thước nhỏ, khi bay trong không trung, gặp lực cản nhỏ nhất, âm thanh phát ra rất nhỏ, tốc độ cũng nhanh. 18 cây châm dài nhất, lại giống như lang nha bổng thu nhỏ, thoáng nhìn thì rất khó phát hiện ra, nhưng khi Tiêu Thần dùng tay chạm vào, lại bị đâm chảy máu, hóa ra ở mặt bên ngoài có rất nhiều mũi kim nhỏ li ti nổi lên, đầu châm cũng to hơn những cây khác trong bộ kim châm này chút, mỗi đầu kim châm đều có một lỗ thủng tương đối nhỏ.
- Trời! Người thợ làm lên cây châm này cũng khéo quá!
Tiêu Thần chửi lớn một câu, lấy một cái kính lúp từ trong ngăn kéo ra, lúc này mới nhìn kỹ, trên bề mặt châm nhỏ có vô số mũi kim vô cùng sắc bén, hơn nữa những đầu kim này còn xếp hình xoắn ốc ngay ngắn, chỉ cần tay hơi sờ nhẹ lên lập tức bị chảy máu.
Trên bề mặt một cây kim châm không đến 2mm còn có nhiều đầu kim như vậy, hơn nữa lại còn xếp hàng có quy luật, độ khó lại càng cao, hơn nữa bộ phi châm này lại còn được phát hiện trong một ngôi mộ cổ hàng nghìn năm trước, không thể tưởng tượng được! Cho dù trong thời đại ngày nay muốn chế tác ra thứ như này, cũng tương đối khó khăn, trên sự giám định của tổ chuyên gia, lại càng dùng hàng loạt những thuật ngữ chuyên môn để hình dung miêu tả ra nguyên liệu làm ra bộ kim châm này, đừng nói đến việc Tiêu Thần nhìn không hiểu, chỉ nhìn hiểu một câu nói.
- Loại nguyên liệu đặc biệt như này, đã đi ngược lại với những tính chất đặc thù của kim loại hiện thời, không ngờ cũng có độ cứng và tính kiên cường dẻo dai đến vậy!
Đối với những người bạn có chút nghiên cứu đều biết, trong kiến thức phổ thông hiện tại, độ cứng và tỉnh dẻo dai cũng giống như cá và tay gấu, không thể gom đủ được, mà những cây kim châm này, không những độ cứng tuyệt hảo, mà tính dẻo dai lại càng khiến người khác kinh ngạc, Tiêu Thần dùng sức bẻ cong cây kim châm trong tay thành chín mươi độ, không ngờ nó lại có thể tự động khôi phục lại hình dáng ban đầu, không có chút biển đổi gì về hình dạng.
- Đúng là bảo bối! Ha ha!
Tiêu Thần ôm lấy bộ phi châm, nhìn trái ngắm phải, lại càng ngày càng thích thú, cái cốc thủy tinh đáng thương kia bị hắn bắn cho có mấy chục lỗ nhỏ rồi, nhưng thật kinh ngạc là cái cốc đó lại không bị vỡ, có thể thấy được bộ phi châm này thật thần kỳ.
Mười tám triệu tám trăm nghìn, mua được trang bị cao cấp như này, lại còn lấy được một bản chứng nhận công dân ưu tú của Nước cộng hòa, Tiêu Thần sung sướng cười toe toét miệng, ngắm nghía hơn một tiếng đồng hồ mới buông bộ phi châm ra rồi lấy túi tơ vàng bọc lại, lúc này mới chú ý đến cuốn sách cổ không tên kia.
- Đừng lại là một quyển bí kíp cấp bậc “Cầm long quyết” đấy nhé! Ha ha, vậy thì nhân phẩm của anh đây sẽ phát nổ mất!
Tiêu Thần hít vài cái thật sâu, trấn tĩnh lại tinh thần của mình, trong lòng thầm nghĩ, bộ phi châm này cao cấp như vậy, cuốn sách này chắc cũng không phải là quá thấp kém nhỉ.
Mở trang đầu tiên của cuốn sách cổ vô danh, một luồng khí thư hương lập tức đập vào mặt, trang đầu tiên chỉ viết vài chữ, nét bút rất phức tạp, Tiêu Thần nhìn một hồi lâu cũng không hiểu được đây là loại chữ gì.
- Đây là loại chữ gì?
Tiêu Thần thất vọng, nhanh chóng lại lật vài trang nữa, đằng sau cũng thế này, trong sách còn xen kẽ một số phác họa, phác họa thì Tiêu Thần nhìn hiểu được, không phải là bản đồ xuân cung mà hắn mong chờ, cũng không phải là hình vẽ tu luyện bí kíp võ lâm nào cả, mà là một số bản đồ thợ thủ công cổ đại gấp rút thi công.
Giở ra nhìn một hồi lâu, Tiêu Thần cũng không tìm ra được nội dung gì, không còn cách nào, đành phải để quyển sách sang một bên, chờ đến một ngày nào đó đưa cho Khỉ Ốm (Sấu Hầu) tìm một chuyên gia văn tự để phiên dịch nó.
Đêm đã khuya lắm rồi, cũng phải đi ngủ thôi…
Vì mấy ngày trước bạn học Tiêu Thần tạo ra một thảm án trong trung học số 6, lấy đi một cánh tay của người thanh niên mặt đen, khiến trong trung học số 6sóng to gió lớn, cho nên trường học đã thông báo với bạn học Tiêu Thần, trước kỳ thi cuối kỳ, Tiêu Thần đừng tới trường học.
Không còn cách nào, vừa mới sáng sớm tinh mơ, Tiêu Thần đành phải tự giam mình trong nhà tự mình ôn tập, vì ba ngày sau chính là thi cuối kỳ rồi.
Tiêu Thần nhanh chóng tập trung chú ý vào việc ôn tập, thực ra môn học cần hắn phải tăng cường ôn tập cũng không nhiều, hai môn Ngữ văn và Anh văn cũng không cần tốn quá nhiều thời gian, quản lý tổng hợp cũng không kém, vấn đề duy nhất chính là… toán học, tốn mất hơn ba tiếng đồng hồ, rất nhanh đã đến buổi trưa, Tiêu Thần cũng ôn được tương đối rồi, liền mặc quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm.
Ra khỏi tiểu khu, Tiêu Thần lại đi đến quán cơm quen thuộc. Đúng vào tầm trưa, mặt tiền trước quán ăn nổi lên ba cái cọc lớn, dựng lên một tấm giấy dầu màu lam thật lớn, bên dưới tấm giấy dầu có bốn năm cái bàn nhỏ, đúng vào giờ cao điểm cơm trưa, mấy chiếc bàn đã có người ngồi hết.
- Ơ, đây chẳng phải Tiêu Thần sao?
Bà chủ vừa thấy Tiêu Thần đến, khẩn trương chào đón, nhiệt tình kéo cánh tay của Tiêu Thần, nhưng bạn học Tiêu Thần vẻ mặt buồn bực, trời nóng bức như này, lòng bàn tay bà chủ đẫm mồ hôi, cứ như bàn tay dính đầy dầu mỡ, nắm lấy bàn tay của hắn cảm giác rất khó chịu, nhưng lại ngại không dám nói với bà ta.
- Uhm, chưa ăn cơm trưa, vừa lúc đến chỗ cô thì làm một bữa thôi.
Tiêu Thần cười cười rồi rút tay mình từ tay bà chủ ra.
- Tiểu Thần, cháu không phải là có nhiều bạn gái sao, sao không có ai làm cơm cho cháu ăn à?
Giọng nói bà chủ béo rất to, câu nói này vừa nói ra tất cả khách hàng ở đó hầu như đều nghe thấy hết, không ít người mồm còn đang ngậm một miếng cơm lớn, đều nhìn về phía Tiêu Thần, ánh mắt khác nhau, trong lòng nghĩ cũng không giống nhau.
- Trời, tên tiểu tử này mà cũng có nhiều bạn gái sao? Ông trời đúng là không công bằng! Ông đây không biết còn đẹp trai tài giỏi hơn nó bao nhiêu lần!
- Haizz, lại là một tên tiểu tử hư hỏng phá của của bố mẹ!
- Ồ, đẹp trai quá nhỉ, so với bạn của tôi còn tài hơn, không ngờ lại dám giẫm mấy thuyền.
Bị các loại ánh mắt nhìn chằm chằm ở trong quán ăn, Tiêu Thần cả người cũng không được tự nhiên, vôi vàng quay về phía bà chủ gọi to:
- Cháu nói này bà chủ, bữa cơm này có thể tùy ý ăn, giá thức ăn có thể viết bừa, nhưng lời nói thì không thể nói bừa được đâu! Người thuần khiết như cháu, đến bây giờ vẫn chưa yêu đương gì đâu đấy! Hay là cô giúp cháu giới thiệu vài cô cháu gái khuê nữ đi?
- Ha ha, Tiểu Thần cháu cũng biết trêu ghẹo bà lão này cơ đấy, cháu mồm mép như vậy mà còn cần cô giới thiệu sao, e rằng những người theo đuổi cháu phải xếp hàng từ thành Bắc đến thành Nam mất?
Bà chủ cho rằng bạn học Tiêu Thần đã quá khiêm tốn rồi, tên tiểu tử này mà không có bạn gái, có quỷ mới tin!
- Á, không nói đến chuyện này nữa, bằng không cháu tự ti mất!
Tiêu Thần buồn bực tìm một chỗ trống ngồi xuống, bàn này chỉ có một tên đang cắm đầu cắm cổ ăn, trước mặt chỉ có một mâm khoai tây chua cay, tên này đã ăn được hơn nửa bát cơmrồi, mới gắp mấy miếng khoai tây cho lên miệng, mức độ và cơm có thể nói là đệ nhất.
- Vẫn là cá hấp và móng heo kho tàu chứ?
Bà chủ thấy Tiêu Thần ngồi xuống, cười hỏi, đồng thời ánh mắt thông cảm nhìn về phía tên đang cắm đầu và cơm.
- Vâng, thêm cả tôm hấp dầu nữa nhé, với cả một bình rượu nữa!
Tiêu Thần cười nói, ánh mắt quan sát đánh giá người thanh niên đang và cơm.
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu - Thân Vương