Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 10 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 556 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:31:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ở đầu
Bùi Dạ Tĩnh vừa đi ra khỏi nhà liền nghe được trong túi truyền tới tiếng chuông điện thoại di động. Cô không cần nghĩ cũng biết người gọi tới chính là người bạn tốt kiêm đồng nghiệp của mình – Tô Hà.
“Tô Hà mình không đi có được không?”
Mấy ngày này, thật sự là Bùi Dạ Tĩnh bị Tô Hà cố ý hoặc vô ý dọa cho sợ, cũng không biết có phải là Tô Hà đang bị cuốn vào một tình yêu cuồng nhiệt hay không, cho nên không quen nhìn Bùi Dạ Tĩnh – người phụ nữ độc thân lúc ẩn lúc hiện trước mặt cô.
“Không được.” Tô Hà không hề suy nghĩ liền lập tức cự tuyệt. “Mình đã gửi địa chỉ qua nhắn tin cho cậu rồi, lập tức đến ngay đi!”.
Trời ạ, cứ tiếp tục như vậy nữa, Bùi Dạ Tĩnh cảm thấy mình sắp bị ép đến điên rồi.
Bùi Dạ Tĩnh nhìn điện thoại truyền đến âm thanh đô đô, bó tay mà thở dài một hơi, thật là không còn cách nào.
Gần một tiếng sau, Bùi Dạ Tĩnh rốt cuộc cùng tìm được quán cafe theo lời Tô Hà.
Cô vừa đi vào liền nhìn thấy một cô gái đang vẫy tay về phía mình. “Dạ Tĩnh, mình ở đây!”
Tivi trong quán café đang phát ra một khúc Piano tao nhã thì đột nhiên vang lên tiếng gọi lớn quá mức của người phụ nữ, không khỏi khiến mọi người nhao nhao quay đầu nhìn với ánh mắt khinh bỉ.
Bùi Dạ Tĩnh lúng túng cúi đầu, từ từ di chuyển đến chỗ ngồi của bạn tốt.
“Tô Hà, cậu không cần lớn tiếng như vậy chứ”. Trời ạ, thật là mất mặt muốn chết.
“Mình sợ cậu nhìn không thấy, cho nên mới lớn tiếng kêu cậu nha.” Tô Hà cho đó là chuyện đương nhiên, một phát bắt lấy tay của cô, kéo cô ngồi xuống.
“Tô Hà cậu đừng kéo mình như vậy.” Bị cô đột nhiên lôi kéo, Bùi Dạ Tĩnh cảm thấy tất cả mọi người trong đại sảnh đều đang nhìn cô, làm cho cô hận không thể tìm được cái lỗ để chui vào.
“Nếu không làm như vậy mình chắc chắn cậu sẽ bỏ chạy.” Cô hiểu rõ bạn tốt của mình da mặt mỏng. Tô Hà không dùng chiêu này, thì Bùi Dạ Tĩnh làm sao mà có thể ngoan ngoãn đến gặp mình.
“Cậu……….” Không thể làm gì khác, Bùi Dạ Tĩnh chỉ có thể ngoan ngoãn cam chịu mà ngồi xuống. Nhưng cô lại không để ý đối tượng hẹn hò.
“Giới thiệu với cậu, người này là Lô tiên sinh, anh ấy là một bác sĩ.” Gần đây Tô Hà có một sở thích mới là giúp người ta làm mai mối.
Tô Hà hướng đến người đàn ông kia giới thiệu: “Lô tiên sinh, đây chính là bạn đồng nghiệp cũng chính là chị em tốt của tôi, Bùi Dạ Tĩnh.”
“Xin chào, Bùi tiểu thư.” Người đàn ông lịch sự nhìn cô chào hỏi.
“Lô tiên sinh, xin chào, thật xin lỗi đã để cho anh uổng công một chuyến, trước mắt tôi không có dự định tìm bạn trai hoặc là kết hôn.”
Nói xong, Bùi Dạ Tĩnh đứng lên cúi chào anh ta một cái “Xin lỗi, tôi xin phép đi trước”. Sau đó, cô cầm lên túi xách đi ra cửa.
Tô Hà vừa nhìn thấy liền nóng nảy, vội vàng nói xin lỗi với người đối diện, sau đó đuổi theo ngay sau cô chạy ra khỏi quán.
“Bùi Dạ Tĩnh cậu đứng lại đó cho mình.” Tô Hà thực sự tức giận, cô ở phía sau gào to.
Bùi Dạ Tĩnh dừng bước lại đợi cô đuổi theo.
“Tô Hà mình cảm thấy mình như bây giờ cũng rất tốt, không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm.”
“Không nghĩ đến chuyện tình cảm, vậy cậu nghĩ đến chuyện gì? Cậu đã sắp 30 tuổi rồi còn không có sốt ruột?”
Cô vốn là đồng nghiệp kiêm bạn tốt của Tô Hà, tình cảm cũng quá rõ ràng, quen biết nhau năm năm, không thấy cô giao thiệp với một người bạn trai nào, thậm chí đi ra ngoài ăn cơm cùng với đồng nghiệp nam còn ít hơn. Trời ạ, cô cảm thấy không lẽ mình lại gặp phải một người thanh tâm quả dục, tiên nữ không chạm đến nhân gian khói lửa sao?
“Trước kia cũng không thấy cậu quan tâm đến chuyện tình cảm của mình như vậy, yêu đương với Chu Vĩnh mới có mấy tháng mà đã thay đổi rồi sao?” Bùi Dạ Tĩnh cười trêu nói: “Mới mấy tháng, mà cậu cho là mình đã có thể làm chuyên gia tình cảm được rồi sao?”
“Hừ, dù sao cũng hơn cậu, một mối tình cũng không có.” Tô Hà hầm hừ nói: “Đây gọi là có phúc cùng hưởng! Muốn chia sẽ tình yêu ngọt ngào cho cậu, muốn cho cậu nếm thử một chút tư vị tuyệt vời của tình yêu.”
“Sao cậu lại biết mình chưa yêu ai bao giờ?” Trong mắt Bùi Dạ Tĩnh vụt qua chút cảm xúc khác thường, nhưng rất nhanh lại bị cô giấu đi “Cái thứ ngọt ngào ấy cứ để lại cho một mình cậu hưởng thụ đi, mình không có phúc phận để hưởng.”
“Cậu có từng yêu chưa? Phụ nữ từng yêu rồi thì lòng không thể lặng như nước giống cậu được.” Tô Hà tức giận trợn mắt nhìn cô với vẻ nghiêm túc. “Ai, cậu thật là làm tức chết mình rồi, chắc lẽ cậu muốn sống cô độc cả đời sao?”
“Chuyện tình cảm tốt nhất là để thuận theo tự nhiên đi.” Bùi Dạ Tĩnh qua loa nói: “Cậu không cần phải lo lắng cho mình, hãy lo mà chuyên tâm yêu đương với anh Chu đẹp trai, đừng phí sức trông nom chuyện của mình.”
“Được rồi, được rồi, chuyện trọng đại của cậu mình không quản nữa!” Tô Hà cảm thấy mình đã bị cô đánh bại, giới thiệu cho cô mười lần cũng không có lần nào thành công. “Dù sao người mà mình có thể giới thiệu, đều đã giới thiệu cho cậu rồi.”
“Cám ơn cậu, Tô Hà, mình biết cậu là người tốt nhất!” Bùi Dạ Tĩnh ôm cô, hưng phấn kêu lên.
“Xin cậu, cậu muốn cả đời làm bà cô già vậy mà vẫn vui mừng như thế?” Tô Hà nhìn cô lắc đầu.
“Nói tóm lại, mình không có hứng thú với những bữa gặp mặt như thế này, cậu biết không, để nuốt xuống được thì mình khổ sở biết bao nhiêu.” Bùi Dạ Tĩnh vỗ trán than vãn: “Cám ơn cậu đã giải thoát mình từ trong địa ngục đi ra.”
“Không cần khoa trương thế chứ!” Mí mắt Tô Hà khẽ nhíu lại.
“Ai nha, không nói những điều này nữa, mình mời cậu ăn cơm.” Dứt lời, Bùi Dạ Tĩnh lôi kéo cô ra đi từ trong đám người.
“Hừ!” Tô Hà tạm tha cho cô, không truy cứu nữa.
“Đi thôi.”
Bóng dáng của hai người càng lúc càng xa, cuối cùng mất hút trong biển người.
1.1
Buổi tối, một mình Bùi Dạ Tĩnh trở lại phòng trọ nhỏ của chính mình.Một ngày ngụy trang mới dỡ xuống, suy nghĩ không khỏi bay tới câu nói trước đó của Tô Hà………. Phụ nữ từng yêu rồi thì lòng không thể lặng như nước giống cậu được.
A, lòng cô thực sự có thể lặng như nước sao?
Chỉ sợ là không có khả năng thôi, ít ra, trong lòng cô vẫn còn có bóng dáng của người cũ, còn có chút áy náy, muốn gặp nhất………..
Ngã xuống giường, những hình ảnh kia hiện về lại giống như một thước phim tua chậm, từng màn hiện lên trước mặt, phảng phất cứ như là chuyện mới hôm qua………….
“Cút ra ngoài! Nếu cô muốn gả cho người đàn ông kia thì không cần quay trở lại Bùi gia!” Cha Bùi đem Bùi Dạ Tĩnh đang quỳ dưới đất lôi ra cửa, chỉ vào người đàn ông anh tuấn rống lớn: “Cô cùng hắn đi đi, Bùi gia chúng ta không có đứa con bất hiếu như cô!”
“Tĩnh nhi.” Thiệu Sâm tiến lên đem vợ mới cưới kéo dậy, thấy đầu gối của cô sưng đỏ, đau lòng không dứt, quay đầu nói với cha Bùi: “Cha vợ, chúng con kết hôn không báo với người một tiếng đây là lỗi của con, xin người không cần trách cứ Tĩnh nhi!”
“Ai là cha vợ của anh, tôi không nhận nổi!” Cha Bùi bởi vì tức giận sắc mặt trở nên sung huyết đỏ bừng. “Đi, lập tức cút ra khỏi nhà tôi!”
“Cha, thật xin lỗi, xin cha tha thứ cho con…….” Bùi Dạ Tĩnh lặng lẽ chảy nước mắt, cầu xin cha tha thứ.
“Muốn tôi tha thứ cho cô thì lập tức cùng tên tiểu tử này ly hôn, về nhà!” Cha Bùi không thể chấp nhận đứa con gái mình thương yêu, lại ngay lúc đang du học ở Nhật Bản, lại có thể tùy tiện đăng ký kết hôn cùng người khác.
Từ nhỏ cô là một bảo bối được nâng niu trong lòng bàn tay, vì tương lai của cô, bọn họ tuy là gia đình bình thường nhưng vẫn cố gắng kiếm tiền đưa cô đi du học. Nhưng nay việc học của Bùi Dạ Tĩnh còn chưa thành đã qua loa mà kết hôn, điều này không làm cho ông lo lắng sao?
“Ôngg à, có gì thì từ từ nói, không nên như vậy.” Mẹ Bùi giữ chặt chồng đang phẫn nộ lên tiếng giúp đỡ khuyên can.
“Còn có cái gì để nói.” Phẫn nộ của cha Bùi không hề thuyên giảm. “Cũng đã kết hôn rồi, thậm chí trong bụng còn có cả đứa trẻ!”
“Cha, chúng thật là thật lòng yêu nhau……cha hãy tác thành cho chúng con đi……….” Bùi Dạ Tĩnh nghẹn ngào khẩn cầu cha.
“Được, tôi có thể tác thành cho các người, trừ khi cô không phải là con gái của tôi!” Cha Bùi lạnh lùng nói: “Tôi nếm trải đau khổ cay đắng để kiếm tiền cho cô ra nước ngoài học, không phải kiếm tiền để cô đi yêu đương, rồi tự mình kết hôn. Tôi hi vọng con của mình có thể thành đạt, làm rạng rỡ tổ tông Bùi gia chúng ta. Hôm nay, cô lại làm cho hàng xóm xung quanh cười nhạo không có học thành, ngược lại còn làm lớn bụng mang theo người đàn ông trở về.”
cha Bùi nói xong lời cuối cùng, giận đến mức không nói nên lời.
“Cha vợ, chúng con thật sự yêu nhau, việc này không có lỗi.” Thiệu Sâm không chịu nổi người khác chỉ trích tình yêu của bọn họ, phản bác lại lời nói của cha Bùi: “Chẳng lẽ Tĩnh nhi chỉ là công cụ để người khoe khoang, không phải là con gái của người sao? Cô ấy có hạnh phúc hay không, vui vẻ hay không, người đều không để ý đến sao?”
“Tên khốn kia, ngươi có tư cách gì nói ta!” Cha Bùi tức giận quát.
“Sâm, đừng nói nữ!.” Bùi Dạ Tĩnh không muốn chọc cha mình tức giận, ai ngờ Thiệu Sâm lại thêm dầu vào lửa.
“Cha vợ, rất xin lỗi, không phải là con muốn chống đối người, chỉ hy vọng là người có thể tiếp nhận con…con sẽ yêu thương Tĩnh nhi cả đời này, xin người hãy chấp nhận!” Thiệu Sâm cầu xin cha Bùi.
“Nếu như mà anh yêu nó cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới tiền đồ của nó, chúng tôi thật vất vả đưa nó ra nước ngoài du học, nhưng bây giờ vì anh mà phải tạm nghỉ học, còn kết hôn!” Cha Bùi càng nói càng tức, người đàn ông này đã hại con gái của ông. “Hôm nay anh còn mặt mũi muốn tôi tha thứ cho anh? Nằm mơ đi!”
“Cha, chờ con sinh xong đứa bé, con sẽ tiếp tục hoàn thành việc học.” Bùi Dạ Tĩnh sốt ruột giải thích. “Con sẽ không phụ sự kì vọng của cha, sẽ cố gắng để trở thành niềm kiêu hãnh của người!”
Cha Bùi trong nháy mắt lộ ra một chút thương yêu, xoay mặt đi không nhìn cô, vô cùng tàn nhẫn nói: “Hôm nay, nếu cô không cắt đứt qua lại cùng với người đàn ông này, thì ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con, tự cô lựa chọn đi.”
“Ông!” Mẹ Bùi đứng một bên kêu lên, không dám tin nhìn chồng.
“Cha, tại sao nhất định người phải bắt con chọn lựa?” Bùi Dạ Tĩnh nước mắt tuôn trào, đau lòng không thôi.
“Tĩnh nhi……….” Thiệu Sâm đau lòng đỡ vai Bùi Dạ Tĩnh, an ủi cô: “Ngoan, đừng khóc!”
“Cha, thật xin lỗi!” Bùi Dạ Tĩnh đẩy Thiệu Sâm ra, chậm rãi hướng về phía cha mà quỳ xuống, dung lực cuối đầu một cái, “Con gái cám ơn cha những năm qua đã có công nuôi dạy dưỡng dục con, là con gái bất hiếu đã phụ sự kì vọng của người, nhưng con yêu Thiệu Sâm, nếu không có anh ấy, con sẽ tiếc nuối cả đời, cho nên xin người hãy tha thứ cho con!”
Sau đó, cô lại chuyển hướng về phía mẹ Bùi, “Mẹ, con xin lỗi!” Sau khi cuối đầu với mẹ, cô liền đứng lên, cầm tay Thiệu Sâm, cùng nhìn nhau.
“Được, coi như tôi chưa từng có đứa con gái này, cút đi cho tôi!” Nói xong, cha Bùi kéo vợ mình vào nhà, sau đó “Phanh” một tiếng vang thật lớn, đóng cửa lại.
“Ô………” Bùi Dạ Tĩnh nhào vào lòng Thiệu Sâm khóc lớn.
Thiệu Sâm ôm cô lặng lẽ đứng trước cửa lớn đang đóng chặt, chờ đợi hồi lâu………..
1.2
Tokyo, Nhật bản
Thiệu gia khắp nơi tràn ngập không khí vui mừng, tối hôm qua rốt cuộc tiểu thiếu gia của bọn họ được bình an sinh ra, bọn họ có thể không vui mừng sao?
“Tĩnh nhi, đã cực khổ cho em rồi.” Thiệu Sâm đứng bên giường khẽ nói với Bùi Dạ Tĩnh: “Con của chúng ta là một đức trẻ ngoan, tương lai nhất định là một người tài giỏi.”
Bùi Dạ Tĩnh nắm tay chồng, khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt, “Em muốn nhìn con một chút.”
“Vợ à, em vừa mới sinh con xong, đợi một lát nữa anh sẽ ôm con tới gặp em, được không?” Thiệu Sâm dịu dàng trấn an vợ mình, “Ngoan, em trước hết hãy nghỉ ngơi thật tốt, mệt mỏi cả đêm rồi.”
“Ừ.” Cô gật đầu thuận theo chồng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thiệu Sâm đứng dậy ngồi ở bên giường, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn vợ mình.
Thời gian qua, bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, vì anh, cô đã phải chịu nhiều uất ức, bị cha mình kiên quyết xua đuổi, cũng không thể hoàn thành việc học. Tất cả điều khiến cho anh cảm thấy đau lòng.
“Tĩnh nhi, cám ơn em.” Anh cúi đầu khẽ hôn trên mi mắt đã khép lại của cô.
Từ nay về sau, thế giới của anh sẽ hoàn chỉnh, mẹ con bọn họ chính là tất cả của anh, anh sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ, che chở bọn họ, không để bọn họ phải chịu một chút tổn thương nào.
Những ngày kế tiếp, Bùi Dạ Tĩnh cũng giống như những người phụ nữ được làm mẹ lần đầu, không ngừng vây quanh con trai của mình, đến nổi khiến cho cái người thân là chồng - Thiệu Sâm cũng không nhịn được ăn dấm của con trai.
“Vợ à, đã khuya lắm rồi, nên nghỉ ngơi thôi.” Thật vất vả mới dụ dỗ cho con trai ngủ, cô ruốt cuộc có thể nghỉ ngơi, ai ngờ người phụ nữ này lại vẫn đang nhìn về đứa trẻ mới sinh. Thiệu Sâm không nhịn được rút đi quyển sách trên tay của cô “Không cho coi nữa, ngủ!”
“Ai nha, chỉ một chút nữa là xem xong rồi.” Bùi Dạ Tĩnh lo lắng muốn đoạt lại, đáng tiếc tay lại không đủ dài.
“Tĩnh nhi, mấy ngày này, em điều chỉ quan tâm đến con, còn anh thì sao?” Thiệu Sâm bày ra một vẻ mặt buồn bã, đáng thương, “Em là của anh!”
“Ha ha, anh lại ở đây ăn dấm với con trai sao?” Lúc này, Bùi Dạ Tĩnh mới chuyển hướng tầm mắt đến chồng mình, cười nói, “Nó là con trai của anh!”
“Con trai cũng không được!” Anh tức giận bá đạo nói.
Từ khi cô mang thai đến giờ, đã hơn nữa năm anh không được chạm qua cô. Đến nay, con cũng đã hơn ba tháng rồi, điều này làm cho anh cảm thấy bất mãn nghiêm trọng.
Hôm nay, bất luận thế nào anh đều phải nhắc lại sức mạnh của chồng, để cho cô biết người nào mới là người cô nên quan tâm.
“Anh……” Bùi Dạ Tĩnh không thể làm gì, buồn cười nhìn nhìn chồng bày ra bộ mặt nghiêm túc, nói không ra lời.
“Hừ, không cho phép nhìn!” Nói xong, đem sánh ném đến bên ghế sa lon bên cạnh, đưa tay kéo cô vào lòng, “Em tối nay là của anh, đời đời kiếp kiếp đều là của anh!”
Anh tuyên bố bá đạo giống như là đóng dấu, mỗi cây mỗi chữ đều khắc trong đầu cô. Điều này khiến cho cô cảm thấy trong cuộc đời mình, sẽ không còn có thể có một người đàn ông nào giống như anh có thể bước vào lòng cô.
“Anh……..” Cô bị lời nói của anh làm cho kinh hãi, một cỗ trong ngực bắt đầu khởi động kiêu gào, dường như bắt đầu từ chổ yếu nhất, nhiệt huyết sôi trào.
Thiệu Sâm vội vàng ôm ngang cô, đi về phòng ngủ.
1.3 (H)
Đặt cô nhẹ nhàng trên chiếc giường mềm mại, từ từ cuối người hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi ấm áp cũng không khách khí mút cái lưỡi ngọt ngào của cô.
Gò má Bùi Dạ Tĩnh trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, da thịt mê người trắng như tuyết cũng ửng hồng, đôi mắt long lanh như được tầng sương mờ che phủ, thâm tình nhìn anh.
Hô hấp của anh đột nhiên cứng lại, sững sờ mà nhìn chằm chằm vào cô, chạm vào cái trán của cô, khẽ mở cánh môi nỉ non: “Tĩnh nhi, em thật đẹp.”
Cô đã sinh một đứa con, nhưng dáng người vẫn giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy, như báu vật rơi xuống nhân gian.
Bàn tay vuốt ve gương mặt mềm mại của cô, da thịt trắng nõn trơn nhẵn, giống như có thể chảy ra nước, làm cho anh yêu thích không buông tay.
Đôi môi nóng bỏng lần nữa đặt lên cánh môi mềm mại của cô, ngậm nhẹ môi mềm, từ từ mút vào, gặm cắn.
Bùi Dạ Tĩnh kìm lòng không được mở ra cánh môi đỏ mọng, mặc cho đầu lưỡi của anh nhanh chóng tiến vào, môi lưỡi không ngừng quấn quít, bị động để anh xâm nhập chiếm đoạt cái miệng nhỏ nhắn, hút hết mật ngọt.
Từng đợt dục vọng nóng bỏng hướng xuống phía bụng dưới của cô, cô cảm giác từ trong cơ thể mình truyền đến một khát vọng khó hiểu, cánh tay của cô gắt gao bám víu lấy cổ anh, toàn thân giống như bị lửa thiêu cháy.
“Ưmh………….Ừ………” Cô ưm một tiếng, kiều mị phát ra tiếng thở dốc: “Sâm………….”
Nghe được âm thanh mê người, cả người anh run lên, cảm giác tê dại khác thường không ngừng kích động qua lại trong cơ thể anh, giống như là chưa đủ.
Đầu lưỡi của anh trằn trọc cọ xát chiếc lưỡi thơm tho của cô, từng tiếng rên rỉ kiều mị từ trong cái miệng nhỏ nhắn bật ra: “Ừ……..Ừ….”
“Tĩnh nhi………..” Anh ở bên tai của cô không ngừng gọi tên cô, dường như muốn đem cô dung nạp vào trong sương tủy của mình.
“A……………” Thân thể cô khẽ run lên, Bùi Dạ Tĩnh không nhịn được nhỏ giọng yêu kiều.
Hai thân thể dán thật chặt lại với nhau, không một kẻ hở, ánh mắt Thiệu Sâm ngày càng trở nên thâm thúy, nhìn chằm chằm cánh môi sưng đỏ của cô, ánh mắt nóng bỏng như muốn xuyên thấu cô.
Bùi Dạ Tĩnh xấu hổ cúi đầu, “Anh không cần phải nhìn chằm chằm người ta như vậy.”
“Anh thích nhìn em.” Anh không nhịn được cúi đầu khẽ hôn lần nữa, từng chút từng chút rơi xuống gương mặt trắng nõn của cô.
Theo tiếng rên rĩ êm tai của cô, môi của anh từ từ đi xuống, mút vào cổ ngọc, đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm trên da thịt ước át.
Trong đôi mắt tối tăm của anh bừng lên nhiều ngọn lửa. dường như muốn cắn nuốt cô.
“Sâm………..” Bùi Dạ Tĩnh toàn thân nhẹ bẫng, giống như mình được đặt trên đám mây, loại cảm giác ấy khiến cô vừa hưng phấn vừa cảm thấy sợ hãi.
Toàn thân vô lực mềm nhũn ở trong ngực anh, bụng dưới không ngừng co quắp run rẩy, thân thể mềm mại không xương dán thật chặt vào anh, hai hay gắt gao ôm cổ anh, chỉ sợ theo đám mây mà ngã xuống.
“Ngoan, anh ở đây.” Đôi môi của anh lần nữa bao trùm lên cánh môi đỏ mọng, đầu lưỡi bú mút cái lưỡi thơm tho, không ngừng quấn quýt tách ra, rồi lại dây dưa, âm thanh mút chậc chậc phát ra vang vọng nơi này.
“Nha………Sâm………”
Một dòng nước ấm áp tích tụ ở bụng dưới, sau đó lại chạy thẳng đến giữ hai chân, dòng nước tuôn trào và cảm giác tê dại khó nói ở trong lòng cô, cô một bên rên rỉ, một bên lại nằm trong lòng anh mặc sức vặn vẹo thân thể.
Thiệu Sâm thay cô cởi hết quần áo, da thịt tuyết trắng trần trụi rọi vào mi mắt anh, khiến ánh mắt anh bổng trở nên tối tăm.
Bàn tay to lớn bao trọn bầu ngực sữa mềm mại của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đùa giỡn một loại trái cây, lúc kéo lúc thả.
“Ừ a……….Không cần…….” Thân thể nhạy cảm khác thường khiến Bùi Dạ Tĩnh không chịu nổi phải ưỡn người lên về phía anh.
“Tĩnh nhi, đợi một chút.” Mặt dù cô đã là mẹ của một đứa bé, nhưng biểu hiện vẫn ngây ngô như thế, khiến cho anh không thể nhịn được mà yêu mến.
Thân thể đã lâu chưa trãi qua hoan ái, khao khát được anh từ từ dẫn dắt, vốn là cơ thể người đang làm mẹ rất mẫn cảm, khi Thiệu Sâm sử dụng tất cả những kỷ xảo cao siêu, từng đợt, từng đợt, tiếng ngâm nga phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn yêu kiều của cô, vang vọng trong phòng.
“A………Ừ……” Ham muốn của Bùi Dạ Tĩnh bị anh khơi lên, môi đỏ mọng không ngừng bật ra tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt.
“Thoải mái sao?” Giống như là trừng phạt cô nhiều ngày này đã lạnh nhạt với anh, Thiệu Sâm cố nén dục vọng đang dâng trào, khẽ xoa chậm vân vê trêu đùa cô.
“A!” Luồng nhiệt nóng bỏng trong cơ thể mạnh mẽ truyền đi toàn thân, thân thể dâng lên một khát vọng mãnh liệt, cô muốn anh!
“Ô…….” Không thể thõa mãn được, cô ủy khuất khóc khẽ: “Sâm…..”
Biết ham muốn của cô đã bị mình khơi lên, nhưng anh cảm thấy chưa đủ.
“A, Tĩnh nhi………!” Trời ạ! Bàn tay nhỏ bé của cô thế nhưng lại chủ động chui vào bên trong áo chạm tới lồng ngực của anh, đây quả thật là muốn lấy mạng anh a.
“Tĩnh nhi, em đây là muốn khiêu khích anh sao?” Tiểu yêu tinh này cứ cọ xát qua lại, muốn anh nói đầu hàng trước sao?
Anh cố gắng đè nén dục vọng của mình, nhưng cô cứ vô ý cử động làm hủy đi lý trí còn sót lại của anh, Thiệu Sâm bất chấp tất cả, bàn tay dung sức bóp một cái, khiến bầu sữa mềm nhũn trong tay anh trở nên biến dạng.
Đầu vú còn thoáng tràn ra một ít chất lỏng màu trắng, Thiệu Sâm khó kìm lòng nổi mà cúi thấp đầu liếm mút sữa đang chảy trên nụ hoa.
“Oh. Trời ạ, Tĩnh nhi em thật ngọt!” Thiệu Sâm không khỏi ghen tị với con trai mỗi ngày đều có thể nếm được hương vị ngọt ngào này, “Tĩnh nhi, nên dứt sữa cho con rồi.”
Anh không cho phép con trai sẽ tiếp tục hưởng thụ tất cả những thứ này, mọi thứ của cô đều là của anh, ngay cả con trai ruột cũng không thể cùng chia sẽ.
“Ách…..con mới được hơn ba tháng, a……..” Cô nói đứt quảng, thần trí cũng dần dần mơ hồ.
“Anh……….sao lại có thể ăn dấm với con trai?”
1.4 (H+)
Cô khép hờ đôi mắt, vẻ mặt cực kì mê người, cái miệng nhỏ nhắn hé mở nũng nịu, khiến Thiệu Sâm càng thêm ý loạn tình mê, động tác trên tay không khỏi tăng nhanh.
“Nha…………..” Cái miệng nhỏ nhắn của cô bật ra tiếng ngâm động lòng người, vẻ mặt hết sức quyến rũ.
Vốn là muốn đến từ từ, nhưng nét mặt của cô thực sự là quá mê người rồi, Thiệu Sâm buông cô ra, cởi hết quần áo của mình, thân thể rắn chắc đè lên thân thể mềm mại của cô, trong lượng của anh cơ hồ khiến cho cô thở không thông.
“Tĩnh nhi, em có thể không?” Mặc dù anh đã hỏi qua bác sĩ, nhưng vẫn phải để ý đến thể trạng của cô.
Mặc Bùi Dạ Tĩnh đỏ bừng không dám nhìn thẳng anh, chỉ hơi hơi khẽ gật đầu.
Được cô cho phép, Thiệu Sâm không còn cố kỵ gì nữa, bàn tay theo bụng dưới trượt xuống nụ hoa ướt át, ngón tay nhẹ nhàng thăm dò lên phía trước, bên trong rất chặt lại mềm mại khiến cho anh không khỏi rên rỉ thành tiếng: “Ách…….Tĩnh nhi…..”
Tiến vào lối mòn sâu thẳm ở bên trong, ngón trỏ nhẹ nhàng hoạt động, Bùi Dạ Tĩnh khẽ nâng mi mắt, cảm giác bị xâm nhập khác thường mãnh liệt, bụng dưới không ngừng tuôn ra mật dịch ướt át làm cho cô xấu hổ không thôi, trời ạ, tại sao cô lại có phản ứng như vậy!
Càng ngày càng nhiều chất dịch trong suốt, ngón tay Thiệu Sâm ra vào càng thuận lợi, giai nhân dưới thân đang bày ra vẻ mặt kiều mị lấy lòng anh, khiến cho anh càng thêm ra sức mà rút ra đưa vào.
“A……..” Bùi Dạ Tĩnh ưỡn người đón lấy anh, “Sâm…….Muốn…….em muốn…….”
“Được, cho em, tất cả đều cho em.”
Anh đột nhiên rút ngón tay ra, mở ra hai chân của cô, quấn ngang hông mình, đưa vật nam tính chống đỡ trước hoat huyệt, chợt thẳng tiến, thật sâu tiến vào nơi chật hẹp khiến hoa huyệt co rút nhanh, cô hét lên một tiếng, móng tay hung hăng đâm vào cánh tay anh.
“A!” Trong cơ thể bị bao lấp hoàn toàn khiến cho cô thõa mãn thét lên tiếng chói tai, cảm giác được một dòng nước ấm len ra, cực kỳ thoải mái.
“Oh, bảo bối, em thật giỏi!” Cố nén luận động, ngón tay nhẹ nhoàng xoa chổ hai người kết hợp, để cho cô thích ứng anh đâm vào.
Bàn tay nâng lên chiếc cằm xinh xắn của cô, nhìn hai mắt phủ tầng hơi nước long lanh, sau đó đem đôi môi bao trùm lên môi cô, đầu lưỡi của anh day dưa với chiếc lưỡi thơm tho, bú mút chất mật ngọt ngào trong miệng cô.
Được anh an ủi, Bùi Dạ Tĩnh cảm thấy một hồi tê dại, bàn tay to vuốt ve nhũ hoa mềm mại, mà vật to lớn vẫn dừng lại ở trong cơ thể cô, anh đang chậm rãi chờ cô quen với sự hiện hữu của anh, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào như sùng bái thân thể tuyết trắng của cô.
Thân thể của cô khẽ run lên, bởi vì anh hôn, chạm tới, mang đến một cỗ tê dại, khoái cảm không thể nói rõ, dòng nước tuôn trào đan xen trong cơ thể cô.
Một tay khá của anh đi xuống, lướt trên bụng bằng phẳng của cô vẻ vòng tròn, cô vội vàng hít thở, cảm thấy bụng nóng một chút, từ trong cơ thể cô tràn ra một luồng nhiệt ấm áp xuống phía bụng dưới, hoa huyệt một hồi co rút, đem vật thô to của anh bao bọc chặt hơn.
“A, Tĩnh nhi, em muốn giết anh sao!”
Gương mặt của cô trở nên thật đỏ, xấu hổ vô cùng, không dám cùng anh đối mặt nhìn nhau, móng tay cô đâm thật sâu vào da thịt anh.
Cô cảm thấy được nơi chổ hai người tiếp xúc có một luồng hơi nóng vọt ra, vách tường hoa huyệt thật chặt bao lấy anh, cô không tự chủ được rên rỉ, trong cơ thể truyền đến từng đợt khoái cảm.
Anh biết cô đã bắt đầu đạt đến cực khoái, phía dưới đã chậm rãi co rúm, bắt đầu giai điệu cổ xưa động lòng người.
“A………..” Bùi Dạ Tĩnh rên rỉ, thân thể theo tiết tấu của anh mà lay động, hai chân kẹp thật chặt cái éo cường tráng của anh, vật nam tính ra vào không biết bao nhiêu lần trong cơ thể mình.
Đôi mắt anh chuyển thành màu đen nhánh thâm trầm, chỉ chốc lát sau, vật to lớn trong hoa huyệt đã bị hoa dịch làm cho ước nhẹp.
“Sâm……….” Cái miệng nhỏ nhắn của cô không ngừng bật ra âm thanh yêu kiều, mê hoặc khiến anh không ngừng ra vào.
Dục vọng của anh ở trong hoa huyệt cô rung động, hai chân bị anh gác trên vai, bàn tay to của anh cầm lấy cái mông trắng mịn của cô, ra sức mà động đậy.
“Tĩnh nhi, a Tĩnh nhi………” Anh dùng lực đâm vào trong hoa huyệt chật khít va chạm liên hồi.
Khi dục vọng to lớn của anh rút ra mang, đã mang theo một lượng lớn dịch mật, tiếng va chạm vang dội của thân thể, người phụ nữ rên rỉ phối hợp cùng với hơi thở gấp gáp của người đàn ông, trở thành một giai điệu động lòng người.
Trong không khí tràn ngập hương vị hoan ái, cô bật ra tiếng rên rỉ khó có thể đè nén, vẻ mặt như là khổ sở cũng như là vui thích.
“A a……”
Trên cánh tay săn chắc của anh lưu lại vết cào cấu do móng tay cô để lại.
“Chờ thêm chút nữa.” Anh cắn răng, dùng sức nắm lấy mông trắng của cô, dùng lực tiến công, mỗi lần đâm vào đỉnh đầu chạm vào chổ sâu nhất của hoa huyệt.
“A!” Bùi Dạ Tĩnh rít rào lên một tiếng, vách hoa huyệt co bóp thật chặt vật to lớn của anh.
Cuối cùng, anh cũng phát ra tiếng gầm nhẹ, đem tất cả mầm móng rót vào trong cơ thể cô.
Cưới Vợ Trước Về Cưới Vợ Trước Về - Lương Hải Yến