Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6827 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 -
ường như điều ấy chỉ có ý nghĩa với những gì đang diễn ra bên ngoài cánh cổng trường đại học.
– Phù Dung ạ! Tôi có thể thuyết phục bạn chui ra khỏi cái vỏ ốc của mình trong đêm nay được không?
Phù Dung mỉm cười:
– Tôi e rằng ông già Noel sẽ không tìm thấy tôi.
– Nhưng biết đâu một vị hoàng tử khôi ngô sẽ tìm thấy bạn.
Nụ cười trên môi Phù Dung biến mất.
– Đó là điều tôi sợ xảy ra nhất.
– Cô bạn ạ! Cô bạn cứ làm như thể tất cả đàn ông trên đời này đều không đáng tin cậy. Tất nhiên, tôi muốn bạn sống cuộc đời của bạn dẫu bạn muốn sống như thế nào. Tôi chỉ không muốn nhìn thấy bạn buồn.
Xảo Vân đến gần Phù Dung:
– Tôi có cảm giác trong đôi mắt bạn đang chứa đựng một điều gì đó rất u uất.
Có thể bạn đã bị quá khứ trong gia đình của bạn để lại một vết thương khó hàn gắn, nhưng cách chữa vết thương duy nhất là phải mở rộng con tim của bạn, để cho bạn được yêu, bạn mới khám phá được tình yêu là tuyệt diệu như thế nào.
– Cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình tôi...
– Đâu phải bao giờ cũng thế. Có những người đàn ông rất tuyệt vời, nhưng mối tình như tôi đã có...
– Tôi không muốn có những kinh nghiệm giống như thế.
– Đó là lý do tôi muốn thuyết phục bạn thoát khỏi cái vỏ ốc. Tôi sẽ cho bạn thấy một nửa số người ưa sống như thế nào, bạn hãy để tôi dẫn bạn đến một lễ hội Giáng sinh. Tôi cam đoan chúng ta sẽ rất vui.
– Thôi được rồi, nhưng bây giờ là nửa đêm chúng ta làm sao “bốc hơi” khỏi ngôi trường này?
– Dễ ợt, leo dàn hoa phía sau trường.
– Trời ơi! Bạn đúng là mụ phù thủý.
– Thôi, hãy đi thay quần áo đi. Này, nhớ đừng mặc bộ đồng phục đấy.
Phù Dung chọn bộ váy lụa màu trắng.
– Trông mình thế nào?
– Trinh bạch lắm. Nào, nhanh chân lên, đúng giờ cô nàng Lọ Lem rời khỏi nhà rồi đấy.
Hai cô bạn cười vang. Phù Dung nói thêm vào lời khôi hài của Xảo Vân.
– Chỉ tiếc rằng không có cỗ xe ngựa và chàng bạch mã hoàng tử nào chờ chúng ta trước cổng.
Ra đến bên ngoài, Phù Dung bắt đầu thấy run rẩy.
Sương đêm làm mặt hè phố ướt át và thỉnh thoảng lại có một vũng nước lấp loáng ánh sáng từ những quả châu trên các cây thông tỏa xuống. Hàng tỷ đốm sáng rung rinh trên dòng chảy lững lờ của con sông uốn quanh thành phố.
Nơi Xảo Vân đưa Phù Dung đến là một kiểu như câu lạc bộ nằm trên một dải đất nhô ra biển, thuộc ngoại ô thành phố. Trong ánh sáng mờ ảo, Phù Dung lầm lũi đi theo Xảo Vân như một kẻ đi dự nghi lễ nhập môn ngoại đạo. Ngay giờ phút này muốn rút lui đã là quá muộn.
Cô đưa mắt nhìn quanh và cảm thấy mình lạc lõng như bước vào một thế giới khác.
Xảo Vân kéo tay Phù Dung đến một quầy rượu.
Đây là những thức uống không hiền lành đâu nó khiến người ta có cảm giác như sống trên một hành tinh khác, ở đó không có tình yêu, song cũng không có hận thù và đau khổ. Đêm nay trong cuộc viếng thăm đầu tiên, bạn có muốn thử một chút không?
– Không?
Thức ăn đã được bưng lên và bày ra trên những dãy bàn trải, khăn đỏ thắm, nhưng Phù Dung bắt đầu lo ngại khi thấy Xảo Vân không hề ăn mà chỉ uống hết cốc rượu này đến cốc rượu khác.
– Nè, về thôi, Xảo Vân. Ngày mai chúng ta có giờ học.
– Cuộc vui đã bắt đầu đâu. Bạn hãy hòa lẫn vào họ trong một lúc đi mình đi tìm xem vị hoàng tử của mình đang tàng hình ở đâu, rồi sẽ trở lại bên bạn.
Nhưng thay vì hòa lẫn vào họ, Phù Dung lại rút vào một góc khuất trong đám cây cảnh cuối phòng, cảm thấy xa lạ với tất cả...
Bỗng một giọng nói cất lên phía sau cô:
– Cô bé bị lạc cha mẹ phải không?
Phù Dung quay lại và thấy một người đàn ông trong trang phục ông già Noel.
Câu hỏi lạ lùng, nhưng lại rơi đúng vào tâm trạng của Phù Dung. Cô nhìn vào đôi mắt thấu suốt của ông ta.
– Tại sao ông biết?
Một giọng nói đầm ấm cất lên sau chiếc mặt nạ có khuôn mặt ông già Noel.
– Vì ta là ông già Noel của huyền thoại mà.
Phù Dung mỉm cười, cảm thấy có sự ấm cúng giữa căn phòng giá lạnh của đêm đông.
– Thế ông có quà cho tôi không?
Ông già Noel trao cho cô một chiếc hộp hình chữ nhật có gói giấy hoa màu hồng thắt một chiếc nơ nhỏ xinh xắn. Ông dịu dàng nói:
– Hãy xem ta mang đến cho cô bé thứ gì? Một con chim nhỏ đã nói với ta món này rất thích hợp với cô bé.
– Ôi! Thật tuyệt vời. Còn tôi thì tặng cho ông lời cảm ơn chân thành vì những bởi ông đã làm cho đêm Giáng sinh ý nghĩa hơn.
Ông già Noel lại thốt lên một câu nói lạ lùng:
– Nếu ta ở địa vị của bé, ta sẽ bỏ đi khỏi đây và không bao giờ trở lại.
– Nhưng ông không phải là tôi...
Ông già Noel lặng lẽ ra đi, cũng lặng lẽ như lúc đến. Giống như một giấc mơ, nhưng gí quà trên tay cô chính là sự thật.
Phù Dung mở thật chậm giữa một lớp vải lót bằng nhung là một con búp bê thiên thần thật đẹp. Cô đứng ngây người không thể hình dung một món quà lại xinh đẹp và ý nghĩa đến như thế. Một lễ Giáng sinh như những giấc mơ thời thơ ấu...
Ánh sáng trong căn phòng giảm bớt một mức nữa, và tiếng nhạc du bắt đầu trỗi lên. Từng đôi trai gái như những chiếc bóng mờ di chuyển theo nhịp điệu của tiếng nhạc như đi vào một thế giới mê hoặc.
Một ngọn đèn pha chiếu lên sân khấu, nơi một màn hình lớn đang phát ra những hình ảnh chỉ có. ở phòng the.
Rồi Phù Dung nhìn thấy bạn, giữa những đôi quay cuồng theo tiếng nhạc.
Xảo Vân và một người đàn ông đang áp sát vào nhau trong điệu nhảy. Cặp mắt và cái miệng của Xảo Vân lúc này thật điên dại khiến Phù Dung rùng mình.
Cô cúi đầu, không dám nhìn lên, rồi theo bản năng cô quay người bỏ chạy.
Xấu hổ, giận dữ, cô muốn chạy khỏi chốn này thật xa, càng xa càng tốt.
Bỗng một bàn tay cứng như gọng kìm giữa chặt lấy đôi vai cô và một giọng khàn đặc mùi rượu cất lên:
– Có phải đây là lúc “cô bé Lọ Lem” chạy khỏi hoàng cung và đánh rơi một chiếc hài.
Phù Dung vùng ra để tránh bàn tay ấy, tránh không gây ra chuyện. Nhưng ắt hẳn người đàn ông quá say nên không biết mình đang làm gì.
– Cô bạn Xảo Vân của cô nói cô cần thư giãn. Cô hãy thư giãn, cứ việc thư giãn. tôi sẽ làm cho cô cảm thấy không muốn rời khỏi chốn này.
Rồi thì Phù Dung khiếp đảm khi đôi tay to bè ấy lại chụp lấy vai cô, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả nóng khuôn mặt cô.
– Xin ông buông tôi ra... Tôi muốn nói, tôi không làm chuyện đó. Tôi không phải... Có lẽ ông đã nhầm.
Phù Dung kháng cự, nhưng càng vùng vẫy càng gã đàn ông kia càng thích.
– Tôi thích cô, cô em ạ. Tôi thấy thích cô thật sự. Tôi thích tất cả những cô gái đẹp trên đời.
Gã ghì chặt lấy đôi vai cô, đẩy cô ra phía ánh sáng để quan sát, rồi gã thốt lên:
– Ôi? Một thiên thần! Đúng là một thiên thần!
Bàn tay thô kệch ấy lướt dần xuống áo Phù Dung, cô hét lên, giọng cô tan loãng giữa những âm thanh điên cuồng xung quanh mình.
– Buông tôi ra!
Gã đàn ông nheo mắt, rồi nổi giận đùng đùng, giọng gắt lên:
– Cô biết tôi là ai, tưởng mình là ai mà dám bác bỏ tôi? Mà dám cả gan làm bộ làm tịch như là đoan trang lắm. Căn cứ vào đâu cô cho mình là tốt khi để Tôn Xảo Vân mang cô đến đây? Cô làm tôi buồn cười...
Gã phá lên cười khả ố. phù Dung cảm thấy buồn nôn và đẩy mạnh một cái.
Cô không ngờ bản năng tự vệ sự trong trắng đã khiến cô trở nên mạnh mẽ như vậy. Gã say rượu ngã sóng soài, cơn đau làm cho gã nổi điên lên. Gã lồm cồm ngồi dậy, rồi bất ngờ chồm lên vồ lấy Phù Dung nhưng cô đã nhanh chân hơn.
Trong một khoảnh khắc và lao người bỏ chạy. Bên tai vẫn còn nghe văng vẳng những lời nguyền rủa xấu xa và độc ác của gã đàn ông.
Cô tức giận, rồi thề rằng sẽ nhớ mãi đêm nay và sẽ không bao giờ dể cho Tôn Xảo Vân tác động đến cuộc đời cô nữa.
Phù Dung dò dẫm trong làn sương dày đặc, không biết phải đi lối nào. Trong lúc tiếng bước chân phía sau cô càng lúc càng đến gần và dồn dập. Cô cứ chạy, dựa vào bản năng, vừa cố nhớ lại những chỗ rẽ phải hay rẽ trái, nhưng càng chạy càng lúng túng. Những con đường nhỏ với bờ biển, vực thẳm và vách núi.
Tiếng sóng biển gào thét át cả tiếng kêu cứu yếu ớt. Xung quanh cô sương mù như bịt lấy mắt. Cô vẫn lầm lũi trong bóng đêm với nỗi đau đớn và sợ hãi. Nghĩ đến bàn tay gã say rượu trên người mình, cô cảm thấy toàn thân bủn rủn, rồi cô hoảng hốt nhận thấy chân mình như bị chuột rút, cô quỵ xuống và trượt người trên một mỏm đá trơn, cô thấy mình rơi và chờ đợi điều sẽ đến.
Sau phút kinh hoàng, cô biết mình chưa chết, nhưng cơn đau làm cho trí óc cô như mụ đi. Cô nằm trên một mỏm đá, không còn đủ sức để rên rỉ. Máu ở những vết thương bắt đầu thấm qua làn áo lụa.
Cô lờ mờ mở mắt ra vì những âm thanh rào rào... Tảng đá bị cô đẩy rơi xuống cuốn theo một cơn mưa cát. Cô nhắm nghiền mắt lại vì đau đớn, và cố gào thét lần cuối cùng.
– Ai cứu tôi với...
Tiếng kêu của cô tắt nghẹn. Bên trên vẫn yên lặng kể cả tiếng bước chân của gã say rượu.
Đột nhiên có tiếng gọi văng vẳng từ đâu rất xa.
– Cô ở đâu?
Phù Dung dùng hết tàn lực gào lên:
– Tôi ở đây nè!
Trong mê man cô vẫn cảm nhận được tiếng gọi ấy rất dịu dàng, rất đầm ấm, rất thân quen.
Cô cố kêu cứu lần nữa, nhưng cổ họng tắt nghẹn, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ qua từng hơi thở...
Không gian rơi vào tĩnh lặng, không màu sắc, chẳng âm thanh...
Hình ảnh cuối cùng mà Phù Dung nhìn thấy là khuôn mặt của “ông già Noel” đang cúi xuống bên cô... Cô rơi vào cơn hoang tưởng, không còn biết gì về thế giới xung quanh mình, đôi tay vẫn ôm chặt búp bê thiên thần.
Trong ánh ban mai chiếu qua khung cửa sổ, cô gái đang ngủ đẹp như một thiên thần.
Anh ngắm cô gần như suốt đêm, sau mỗi giờ thức giấc, hơi thở cô nhẹ nhàng đều đặn, một đốm nắng trên đôi môi đẹp trông như đang mỉm cười. Thật khó tin rằng anh đã trông thấy cô thảm hại như thế nào trong đêm Giáng sinh...
Anh gọi khẽ:
– Phù Dung!
... Dường như cô cảm nhận được, nhưng rất mơ hồ... Cô cựa mình và níu vào tà áo trắng của anh, thều thào qua hơi thở:
– Cha... Ôi! Con đã tìm được cha...
Giọng nói dịu dàng kéo cô trở về thực tại:
– Tôi không phải là cha cô, cô bé ạ? Tôi là bác sĩ và em đang ở chỗ của tôi.
Cô cố mở mắt để bám vào luồng ánh sáng, nhưng mọi màu đen quay cuồng vây phủ lấy cô. Tay cô run run khi đưa lên sờ vào đôi mắt, một lớp băng dày khiến cô không thể mở mắt ra được. Đau đớn... nhưng chính nỗi lo sợ đã vượt lên tất cả. Cô hoảng hốt kêu lên.
– Ôi? Đôi mắt của tôi...
Cô không thể nói hết lời, bắt đầu hồi tưởng lại chuyện gì đã xảy đến cho cô.
Lễ hội ma quái, gã đàn ông say rượu sương mù, dốc đá và cơn mưa cái... Trời ơi! Cô nghĩ mình đã chết. Nhưng cảm nhận đó ít đau đớn hơn là không nhìn thấy... không nhìn thấy những gì mình yêu thương.
Vị bác sĩ như đọc thấy nỗi đau khổ và tuyệt vọng của Phù Dung.
– Mắt cô bị tổn thương, nhưng cô hãy yên tâm, phẫu thuật đã rất thành công.
Tôi biết đôi mắt của cô xinh đẹp và quan trọng như thế nào đối với cô.
– Cám ơn bác sĩ.
– Tôi làm theo bản năng nghề nghiệp của mình. Thầy hiệu trưởng Tôn Hy Văn sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi, nếu tôi để xảy ra chuyện gì sơ xuất.
Phù Dung ngạc nhiên hỏi:
– Ông biết thầy hiệu trưởng?
– Biết rõ nữa kìa. Tôi là bạn của ông ấy.
Phù Dung lại sờ tay vào lớp bông băng trên đôi mắt.
– Ông tin rằng có thể làm cho đôi mắt tôi nhìn thấy trở lại?
– Cô cũng phải tin điều đó.
– Tôi mong có thể mở mắt ra ngay lúc này để được nhìn thấy ông.
– Tôi sợ những gì cô nhìn thấy sẽ làm cô sợ hãi.
Phù Dung bỗng nói một cách quả quyết:
– Ông đích thực là hóa thân của ông già Noel trong đêm lễ nội ấy rồi. Chỉ có những người xấu xí mới hóa trang thôi và tôi đã nhận ra giọng nói của ông. Khi đôi mắt không thể nhìn thấy, thì thính giác và sự cảm nhận của con người ta cũng trở nên nhạy bén. Có đúng thế không, thưa bác sĩ?
Một tiếng cười khẽ vang lên:
– Ông già Noel đã biến mất sau đêm Giáng sinh rồi, trước khi ông cứu sống một thiên tuần.
– Lẽ ra tôi nên nghe theo lời ông, rời khỏi lễ hội ấy.
– Nhưng lẽ ra tôi phải mang cô ra đi. Đó là nơi không phải dành cho chúng ta. Sự ra đi được ngụy trang là:
sinh hoạt của giới thượng lưu, không hiểu tại sao những con người ấy lại muốn bỏ phí cuộc đời mình.
– Thế còn ông?
– Tôi là ông già Noel của huyền thoại mà...
– Và là một hiệp sĩ...
Anh mỉm cười với ý nghĩ của Phù Dung. Nhớ lại hình ảnh anh đã nhìn thấy trong lễ hội đêm Giáng sinh... Trong bóng tối mờ ảo xung quanh anh, những chiếc bóng quay cuồng theo nhịp đi của âm thanh, như những xác chết đội mồ sống lại, nửa thức, nửa ngủ... Anh luôn chú ý đến một cô gái... Nàng đẹp, đẹp tuyệt trần, giống như một nàng công chúa trong truyện thần tiên đang bị phù phép... Anh đã muốn làm một hiệp sĩ...
Phù Dung hỏi tiếp:
– Thế ông có giải cứu cho Tôn Xả Vân không? Ông là bạn của thầy hiệu trưởng, không lý nào ông không biết con gái ông ấy.
– Tôi biết Xảo Vân, nhưng điều đó không quan trọng. Cô ấy tự tìm đến cảm giác đó với sự đam mê và không thích ai ngăn cản những việc mình đang làm.
– Nhưng Xảo Vân không hẳn là một con người xấu, phải không? Hoàn cảnh đã khiến cô ấy có cách sống kỳ lạ như vậy. Phải trốn vào một thứ nào đó.
– Tôi đã làm hết những gì có thể giúp Xảo Vân, nhưng cuộc đời là của chính cô ấy.
– À, ông có nhìn thấy anh chàng điển trai đã khiêu vũ với Xảo Vân trong đêm lễ hội không?
– Có, họ là một đôi rất tình tứ.
– Anh chàng ấy chắc là Mã Quốc Hào rồi.
– Cô nghĩ Mã Quốc Hào là người như thế ư?
– Phải. Có một người tình như huyền thoạí. Xảo Vân còn mơ ước gì hơn.
– Nhưng đôi khi người ta vẫn không bằng lòng với thực tại của mình.
– Xảo Vân đã nói với tôi, báo chí chỉ nói lên được một nửa sự thật mối tình thơ mộng của họ. Quả thật là vậy! Giờ đây tôi hiểu thêm được rằng báo chí chỉ nói lên được một nửa sự thật về con người của Mã Quốc Hào.
– Nhưng tôi nghĩ chúng ta không nên nhắc đến Xảo Vân nữa, được không?
Bây giờ cô thấy trong người thế nào?
– Như vừa đấu nhau với tay võ sĩ quyền anh hạng nặng 1BF Chris Byrd.
Vị bác sĩ cười vang:
– Có lẽ là do ảnh hưởng của sự va chạm, rất may là không có chấn động mạnh, nhưng biết nói đùa như thế là không sao rồi.
– Bây giờ nghĩ đến cái đói, tôi thấy thật khủng khiếp.
– Hãy nằm yên đấy, tôi sẽ mang bữa điểm tâm đến cho cô. Tôi đã chuẩn bị khi cô còn đang ngon giấc.
Phù Dung ngạc nhiên:
– Ông biết nấu bếp kia à?
– Tôi đã từng làm phục vụ bếp trưởng hồi học ở trường nội trú.
Phù Dung mỉm cười:
– Khéo thật, ông cũng khâu vá được đấy chứ.
– Chưa học, nhưng học thì làm được tất.
Phù Dung bật cười, cô bắt gặp mình vui hơn trước khi xảy ra tai nạn. Nỗi đau đớn giờ đây dường như đã tan biến.
Mười lăm phút sau, cô nghe tiến bước chân vị bác sĩ trở lại và mùi hương của xúp măng cua trứng rán và sữa cacao.
Trong khi thưởng thức hương vị thơm ngon của các món ăn, Phù Dung cảm động nói:
– Đây là lần thứ hai trong đời tôi được mớm thức ăn. Cách lần thứ nhất hai mươi năm.
Bác sĩ cười vang.
– Cô là bệnh nhân lạ lùng nhất của tôi.
Phù Dung biết vị bác sĩ đùa, nhưng vẫn nói:
– Tôi rất tiếc...
– Vì thế cô phải cố gắng ăn thật nhiều để mau chóng bình phục mà trở lại trường. Tôi đang cố gắng chịu đựng sự hiện diện của cô.
– Ông không cần tốt với tôi nhiều hơn nữa.
– Hừm! Tôi chỉ không có thói quen bỏ dở công việc của mình.
Phù Dung mỉm cười rồi nói:
– Tôi no rồi. Bác sĩ pha sữa ngon lắm.
– Và không phải mỗi thứ đó tôi làm ngon phải không?
– Phải, xúp và trứng cũng rất ngon.
– Thấy khỏe hơn không?
– Rất nhiều. Cám ơn.
Có tiếng cười khẽ:
– Tôi tin cô đã đấu nhau với võ Chris Byrd rồi đấy.
– Vậy tôi có thể đi lại được rồi chứ?
– Cô bé ơi, cô nghĩ rằng mình đã khỏe khoắn, nhưng thật ra cô chưa khỏe khoắn chút nào. Có lẽ do tác động của thuốc, cô sẽ lại ngủ một giấc nữa đấy.
– Ông sẽ có mặt khi tôi tỉnh lại chứ? Ông là đôi mắt của tôi.
Cô tin chắc vị bác sĩ đang mỉm cười.
– Tôi sẽ có mặt bên cạnh cô khi cô tỉnh giấc. Cũng như đang có mặt bên cô lúc này.
Với bóng đêm xung quanh mình, Phù Dung vẫn cảm nhận được nắng chan hòa bên ngoài ô cửa, hương thơm của khí trời và ngàn thông.
Cuối Trời Vẫn Nhớ Cuối Trời Vẫn Nhớ - Dạ Miên