Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 68 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 983 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:46:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51: Tỉ Mỉ Đến Từng Chi Tiết
huyển ngữ: Nhã Lam
Kỷ Hiến Trung là trụ cột trong gia đình, tuy rằng không về nhà thường xuyên nhưng mỗi khi về nhà lại giống như một vị tướng nắm quyền chỉ huy, đối với những việc lớn ông đều hỏi han tỉ mỉ, cân nhắc từng việc một rồi lên kế hoạch kỹ càng.
Con trai ra ngoài ăn cơm, ông liền gọi Lí Bỉnh Hiền vào phòng sách nói chuyện.
Lí Bỉnh Hiền là một thương nhân, giỏi giang, khôn khéo, anh rể lại giúp đỡ ông bao nhiêu việc, nên việc kinh doanh của ông cũng thuận buồm xuôi gió, tương tự, ông chính là hậu thuẫn về mặt tài chính cho anh rể, vậy nên hai anh em đồng hao thân thiết như anh em ruột.
Trên người họ toát ra sự hòa hợp nhuần nhuyễn giữa tiền tài và quyền lực.
Kỷ Hiến Trung hỏi ông: “Anh rể Chu Chính Vinh của chú kinh doanh thép xây dựng?”
Anh rể cuả Lí Bỉnh Hiền chính là ba của Chu Thành Viện, Chu Chính Vinh của tập đoàn thép Đại Vương nổi tiếng, xí nghiệp có tiền vốn đứng thứ mười trong cả nước, nhưng ông chủ lớn này lại có một việc tiếc nuối nhất trên đời đó là ban đầu Chu Chính Vinh có hai đứa con trai, nhưng chẳng ngờ đều bị chết yểu, bây giờ chỉ còn hai đứa con gái.
Lí Bỉnh gật đầu: “Chính là anh ấy, nhưng tiếc là không có con trai nối nghiệp, chỉ có hai đứa con gái, con gái lớn là Thành Quyên đã kết hôn rồi, nhưng con rể cũng chẳng thua kém gì, còn con gái út là Thành Viện vừa mới từ nước ngoài trở về vẫn chưa kết hôn.”iHieefn gật đầu
Kỷ Hiến Trung có chút suy tư.
Lí Bỉnh Hiền vờ như vô tình mà lại cố ý nhắc nhở: “Gần bằng tuổi Kỷ Vĩ, về những mặt khác cũng rất môn đăng hộ đối.”
Vẻ mặt Kỷ Hiến Trung không biểu lộ cảm xúc gì, một lát sau ông nói với Lí Bỉnh Hiền: “Tối nay tôi sẽ gặp thầy Đàm.”
Người được gọi là thầy Đàm là một người bạn lâu năm của Kỷ Hiến Trung, người này biết thuật xem tướng, bình thường hay xem số mệnh, đường công danh ột vài quan chức cấp cao, rất nổi tiếng, ít tiếp khách, chỉ đoán tướng cho những người có thân phận, địa vị, mà không biết người này am hiểu thật hay là có khả năng tiên đoán, sau khi quen Kỷ Hiến Trung, đối với đường công danh thăng tiến của Kỷ Hiến Trung, từng việc một đều đoán rất chính xác, Kỷ Hiến Trung gặp được người này, như giành được vật báu, lúc trẻ ông vô cùng tự tin, cũng chẳng tin vào mấy lời bịp bợm của thầy tướng số như vậy, nhưng thời gian đương chức càng dài, con người lại càng do dự, mội khi gặp chuyện gì, đều có một chút băn khoăn, vậy nên sẽ đặt quá nhiều hy vọng vào những đoán định cảu thầy tướng số.
Cho nên tiền tài của thầy Đàm cứ như vậy mà kiếm được dễ dàng.
Buổi tối Lí Bỉnh Hiền đích thân đón tiếp thầy Đàm, ba người ở trong phòng sách đóng kín cửa bàn việc. Tại một phòng khác bên ngoài, bốn vị phu nhân vừa nhộn nhịp bàn tán về mấy tin đồn vừa xào quân mạt chược.
Kỷ Hiến Trung hỏi thẳng thầy Đàm vế sự nghiệp tương lai của mình, thầy Đàm đã chuẩn bị từ sớm, nên ông cũng thẳng thắn tiết lộ cho Kỷ Hiến Trung.
“Bí thư Kỷ, quẻ khảm này của ông, nhìn có vẻ tương đối khó khăn, nhưng qua ải này thì sự nghiệp ngày càng vững chắc.”
[*quẻ khảm (một trong tám quẻ Bát quái, tượng trưng cho nước) có nghĩa là nguy hiểm, sông chảy cuồn cuộn, vực thẳm, Mặt Trăng.]
Những lời nói nước đôi thế này ai mà chẳng nói được, vậy nên mới nói thầy xem tướng đều là những kẻ học tâm lý học xong lại ra ngoài huênh hoang khoác lác, chúng ta cũng sẽ gặp, chẳng qua là chúng ta không để ý.
Kỷ Hiến Trung hỏi ông ta: “Vậy tôi có thể vượt những trở ngại này chứ.”
Thầy Đàm suy nghĩ một lát, nói với ông: “Sau tháng Tám, nhất định sẽ qua ải này, nhưng tạm thời bí thư Kỷ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, đề phòng kẻ xấu, lúc này tựa như đào mương ngăn nước, ông đã đào được già nửa rồi, nếu không có gì bất trắc, tám tháng sau, ông hãy giải quyết dứt điểm đi.”
Dường như Kỷ Hiến Trung được tiêm một mũi thuốc an thần.
Lí Bỉnh Hiền nhìn thầy Đàm: “Qua ải này rồi sau đó thì sao? Anh rể tôi thế nào?”
Thầy Đàm không nói nhiều, “Có những việc tôi một là không thể xem nhiều, hai là không thể nói nhiều.”
Xem tướng đều là như vậy, nếu điều gì tôi cũng nói hết với ông, liệu sau này ông có đến tìm tôi nữa không? Vậy há chẳng phải là tự tuyệt đường làm ăn sao?
Trái lại Kỷ Hiến Trung rất thoải mái, “Không sao, ai có thể đoán định được nhiều chuyện tương lai xa vậy chứ, *mưu sự tại nhân thành sự tại thiên.”
(*Không phải việc gì mình suy tính cũng đều thành công)
Thầy Đàm cười gật đầu.
Kỷ Hiến Trung lại nghĩ đến chuyện gì, “Ông xem cho con trai tôi một chút.”
Thầy Đàm bảo ông, “Tôi đã nói trước với bí thư Kỷ rồi đó thôi, thiếu gia không phải vật bị vây hãm trong ao, hoàn cảnh bây giờ của cậu ấy chẳng qua là bước đệm thôi, thiếu gia không có mệnh làm quan nhưng mà sự nghiệp vô cùng tốt, tương lai sẽ tung hoành ngang dọc, là rồng trong đám người.”
————
Kiều Mạt đã bọc kín củ cải muối, cô với dì Thái đứng trong bếp vừa làm vừa trò chuyện, dì Thái cũng khen cô: “Cháu với Kỷ Vĩ nhìn thật xứng đôi, trong cái nhà này, hai đứa cháu là khiêm tốn nhất.”
Kiều Mạt chỉ nhàn nhạt cười, cô còn chẳng dám coi mình là người nhà họ Kỷ, chẳng qua chỉ là khách thôi.
Bỗng nhiên Lí Bỉnh Hiền mở cửa phòng sách ra, ông gọi Kiều Mạt: “Kiều Mạt, pha ba tách trà bưng lên đây.”
Kiều Mạt đáp một tiếng.
Cô pha xong ba tách trà, sau đó đặt vào khay bưng lên, đứng ngoài của phòng sách gõ cửa.
Sau khi vào phòng, nhìn thấy ngoài Kỷ Hiến Trung đang ngồi trên ghế còn có một người khoảng hơn sáu mươi tuổi, ánh mắt tinh tường, tỉ mỉ, thầy Đàm mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Cô lễ phép cười với ba người kia, sau đó khẽ đặt trà lên bàn, theo thứ tự, mời thầy Đàm trước, sau đó đến Kỷ Hiến Trung rồi đến Lí Bỉnh Hiền.
Kỷ Hiến Trung ôn tồn nói với cô: “Kiều Mạt, đây là thầy Đàm, bạn của bác, các bác cũng quen nhau mười mấy năm rồi, thỉnh thoảng ông ấy thích xem tướng bàn tay, cháu đưa tay cho ông ấy nhìn một chút.”
Kiều Mạt đáp một tiếng, sau đó đi qua ghế sô pha ngồi xuống cạnh thầy Đàm, vươn tay phải ra, thầy Đàm nhẹ nhàng cầm lấy, hơi nhíu mày lại, ông ta xem xét kỹ càng, nhìn một lúc, lại lấy hai ngón tay khẽ vê một chút, sau đó ngẩng lên nhìn cô một cái, thoáng cười với cô.
Kiều Mạt đi ra ngoài, trong lòng cô thầm nghĩ, xem tay cô thì liên quan gì chứ, lẽ nào muốn xem xem, cô với Kỷ Vĩ có tướng vợ chồng không?
Sau khi cô đi ra ngoài đóng cửa xong, Kỷ Hiến Trung mới hỏi thầy Đàm, “Ông thấy cô gái này thế nào?”
Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu - Thủy tụ nhân gia