My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 68 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 983 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:46:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49: Đêm Giáng Sinh
huyển ngữ: Nhã Lam
Cô mở cửa ra, Kỷ Vĩ xuất hiện trước mặt cô, quần áo chỉnh tề, hô hấp đều đặn, không có lấy một chút dấu vết say rượu.
Hôm nay là đêm giáng sinh, hắn từ trên trời rơi xuống làm cô hết sức bất ngờ, ngẫm nghĩ một chút, cô vẫn cho hắn vào nhà.
Sau khi vào nhà, hắn đứng cạnh cửa đổi giày, nói với cô: “Anh hơi đói, em còn cơm không?”
Kiều Mạt có chút châm chọc nói: “Hôm nay chính là đêm giáng sinh, nghe nói tối nay anh có dự tiệc rượu, là ăn không no? Hay là muốn đến chỗ tôi thay đổi khẩu vị?”
Hắn im lặng đổi giày xong, lại ngồi xuống cạnh cô.
Kiều Mat làm lơ hắn, ngồi trên ghế sô pha tiếp tục chuyển kênh ti vi.
Hắn chạm nhẹ vào cô, hệt như đứa trẻ đang nài nỉ cô: “Em nấu chút cơm cho anh ăn đi mà, được không? Anh thật sự rất đói.”
Kiều Mạt quay đầu lại liếc hắn một cái, từ trước đến nay hắn chẳng cầu xin ai bao giờ, cô vốn đã quen với những hành động khác thường của hắn, nhưng trong lòng cô vẫn có chút nghi ngờ, đêm giáng sinh, vốn là ngày sum họp gia đình, sao hắn lại xuất hiện trong căn nhà đơn sơ của cô chứ.
Cô nhàn nhạt nói: “Ăn cơm thì có thể, không có gì miễn phí cả.”
Kỷ Vĩ lại giật mình.
Kiều Mạt sống một mình, đồ trong tủ lạnh đa phần là thức ăn nhanh, lục lọi cả nửa ngày, cô mới lôi ra một gói mì ống, hai trái ớt xanh, một quả dưa chuột, một củ cà rốt, một ít thịt bò, sau khi luộc qua mì sợi, cô bắt đầu thái rau, chuẩn bị nấu mì.
Kỷ Vĩ ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt theo sát từng cử động của cô. Năm năm trước, cô cũng giống như vậy, khẽ ngâm nga đứng trong bếp nấu cơm cho hắn, khi đó, cô dịu dàng, đáng yêu, điềm tĩnh, xinh xắn, tầm mắt hắn cũng khóa chặt lấy từng động tác của cô hệt như lúc này, ví như trong “Cuốn theo chiều gió” ngay khi Rhett gặp Scarlett đã rất muốn trêu tức và chiếm đoạt, rồi ánh mắt bất cần đời, lại như trong “Pride and Prejudice”, loại tình cảm nồng nàn, nhẹ nhàng, đầy cảm xúc sâu sắc và tinh tế khi Darcy gặp Elizabeth.
Kiều Mạt nấu mì xong, cô dặt lên trên bàn, lại lấy một bát canh cải từ tủ lạnh. Chờ Kỷ Vĩ ngồi xuống xong, lúc này cô mới nhàn nhạt nói: “Ăn tạm cái này đi, nhà tôi chỉ có những thứ này thôi.”
Kỷ Vĩ im lặng ăn mì, dùng đũa xoắn mì lại rồi đưa vào miệng, tâm tình Kiều Mạt phức tạp nhìn hắn ăn, mới nhìn một lúc, hắn ngẩng đầu, nhìn cô, trên miệng còn dính gia vị.
Kiều Mạt khẽ hỏi: “Mùi vị được không?”
“Ngon lắm, vẫn giống vị trước kia.”
Kiều Mạt không nói nữa.
Ăn uống xong, cô lặng lẽ đi dọn bát đũa, hắn vẫn tựa trên ghế sô pha như cũ, nhìn theo bóng lưng của cô.
Kiều Mạt đang rửa bát, đột nhiên, hắn ôm lấy cô từ phía sau, cô hơi giật mình, tay ướt vẫn chưa kịp lau khô.
Kỷ Vĩ khẽ hỏi cô: “Kiều Mạt, em có nhớ anh không?”
Kiều Mạt chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, giọng hắn trầm thấp, dịu dàng, cô lắng nghe, như thể lần đầu tiên nghe Celine Dion hát “My Heart Will Go On” trong một căn phòng trống, toàn thân bị cuốn hút đến mức tóc gáy dựng đứng.
Kiều Mạt không nói gì, chỉ nghe hắn thì thầm bên tai: “Anh rất nhớ em, anh rất nhớ cảm giác được em yêu thương.”
Hắn đúng là một kẻ hai mặt phức tạp, năm năm trước, hắn bướng bỉnh, phong lưu, đẹp trai, sau vài năm hắn như thay da đổi thịt, trầm tĩnh hơn, sự nghiệp ngày càng phát triển, trước mặt người đời thì ăn mặc chỉnh chu, được người ta đặt cho biệt danh công tử thanh đảo, nhưng sau lưng họ hắn lại chịu nép vế cô, trước mặt cô lại biểu hiện như một đứa trẻ tủi thân?
Đột nhiên Kỷ Vĩ ghé sát lại, bàn tay nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô.
Một lúc sau, hắn bế cô lên, đên phòng ăn, đặt cô trên bàn ăn, bắt đầu cởi khuy áo của cô.
Kiều Mạt biết hắn muốn gì, ngay sau đó, hắn cúi đầu, nhiệt tình hôn lên cổ của cô, nhẹ nhàng chạm vào môi cô, cũng không quên mút mát vành tai cô.
Trong lòng cô tuyệt vọng tựa như một người lướt ván bị cơn gió đột ngột kéo đến cùng với con sóng lớn đang dồn dập tập kích, cô chán ghét loại quan hệ vụng trộm này, nhưng cô giãy không thoát, nếu bỏ chạy, hắn sẽ lại kéo cô về, thật giống như một trò chơi, trừ phi hắn mệt mỏi, mệt mỏi rồi, hắn sẽ buông tay, cô mới có thể được tự do.
Hắn đang dịu dàng hôn cô, cô lại chẳng hề đáp lại, nghiêng đầu tránh né, tay trái cô đặt trên tấm khăn trải bàn mặt trên có in hình hoa bách hợp rất đẹp, ngón tay cô lần lượt vẽ theo đường viền của bông hoa, như muốn lấy ra một bông hoa thật.
Kỷ Vĩ vẫn lưu luyến hôn trước ngực cô, sau đó quay đầu lại, hắn nhìn thấy ánh mắt cô, cũng nhìn thấy ngón tay cô.
Tay phải hắn ghì lấy tay cô, Kiều Mạt chỉ nghe thấy hắn hỏi: “Nói cho anh biết, vì sao hai chúng ta lại có kết cục như hôm nay?”
Kiều Mạt nhàn nhạt đáp: “Không có duyên phận thì chia tay, đây là chuyện hết sức bình thường, trên đời này những đôi yêu nhau rồi chia tay đâu phải chỉ có chúng ta.”
“Nếu ba năm trước em không bỏ đi, liệu bây giờ chúng ta có phải là một đôi vợ chồng rất ân ái?”
Kiều Mạt thoáng cười, cô nói: “Kỷ Vĩ, anh thật đáng yêu.”
Hắn ngơ ngác nhìn cô: “Em không tin anh? Cho đến giờ em vẫn cho rằng lúc trước anh nói muốn cưới em là giả sao?”
“Không, tôi tin anh, xin hỏi anh hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình không?”
“Trừ việc em không ở bên cạnh anh ra, những chuyện khác anh đều rất hài lòng.”
Kiều Mạt cười: “Kỷ Vĩ, nếu tôi ở bên cạnh anh, có lẽ anh sẽ không có tất cả những thứ này, như vậy anh còn có thể hài lòng sao? Thật ra nếu có quay ngược trở lại ba năm về trước, anh cũng vẫn sẽ lựa chọn như vậy, tôi chỉ là một thoáng nông nổi, một người không nên xuất hiện mà thôi.”
Hai người nhìn nhau.
Đúng lúc này, đột nhiên một hồi tiếng chuông ngân vang giữa bầu trời đầy tuyết.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường, kim đồng hồ vừa điểm mười hai giờ.
Lại một đêm giáng sinh nữa qua đi.
————————
Năm năm trước.
Sắp đến giáng sinh.
Trong bếp, Kiều Mạt đang cùng dì Thái đầu bếp của nhà Kỷ Vĩ muối củ cải.
Vì Âu Dương Mai nói với cô: “Kiều Mạt, lần trước cháu muối củ cải ăn cũng ngon, năm mới cũng không có món ăn gì đặc biệt, chi bằng làm bữa sáng nhẹ nhàng một chút để thay đổi khẩu vị.”
Cô gật đầu đồng ý.
Sau khi cô làm hòa với Kỷ Vĩ được một tháng, Kỷ Vĩ liền dẫn cô về nhà với tư cách là bạn gái hắn. Bây giờ, gặp mặt mọi người cũng không còn xấu hổ như trước nữa, vẫn là những người trước đây, Kỷ Hiến Trung vẫn bận rộn việc công như trước nên không rảnh về nhà, những người khác cũng vẫn tỏ ra lãnh đạm khi gặp cô, nhưng thái độ tốt hơn so với trước kia một chút.
Âu Dương Mai đang bảo Kỷ Vĩ ăn nhiều vào, tạm thời bà cũng chấp nhận Kiều Mạt rồi, lần này Kiều Mạt đến, bà gượng cười một cái, Âu Dương Bình cùng liếc cô một cái ý tỏ ý chào cô.
Trong tất cả mọi người, kể ra Lí Thế Quân thì niềm nở hơn, hắn cười nói: “Em nói này anh họ, dạo này sao da anh lại sang bóng nhẵn mịn vậy chứ, hóa ra là mỗi ngày ddefu ddwwocj ăn uống đủ chất.”
Cô có chút xấu hổ vội cúi đầu.
Lần này, người nhà họ Kỷ đối với cô cũng được, xem ra cô đã qua cửa ải này rồi.
Chị em nhà Âu Dương cũng không coi trọng mối tình này của Kỷ Vĩ, có lẽ họ gần như đã dự đoán, nhiều nhất là sáu tháng, Kỷ Vĩ sẽ thay đổi thái độ, sẽ chán ghét cô gái này, nhưng nào ngờ bây giờ, tình cảm của hắn và cô còn ngày càng ân ái.
Mùa đông, ngoài trời những tuyết đang rơi, nặn xong đôi người tuyết, hắn nắm chặt hai tay của Kiều Mạt trong tay mình, hà hơi vào lòng bàn tay cô, những bông tuyết bay lả tả rơi xuống, Kiều Mạt ngẩng đầu, một bông tuyết rơi vừa vặn đậu trên cánh mi của cô, Kiều Mạt chớp mắt, bông tuyết liền tan ra hóa thành một giọt nước nhỏ đọng trên cánh mi. Lòng hắn tràn ngập dịu dàng.
Kiều Mạt cười: “Trời lạnh quá.”
Hắn cũng cười: “Đúng vậy, lạnh đến không dám hé miệng nữa.”
Hắn ôm cô vào lòng, hôn lên giọt nước đậu trên ánh mi cô, lại tìm kiếm đôi môi ngọt ngào, đầu lưỡi xâm chiếm trong miệng cô, vừa chạm đến đầu lưỡi của cô khiên toàn thân hắn bỗng chốc bị kích thích, sung sướng, nhắm mắt lại, hắn ôm chặt lấy cô mà hôn, đứng giữa trời tuyết nhiệt tình hấp thu ngọt ngào của đối phương.
Lí Thế Quân và Lí Thế Anh đứng trên cửa sổ lầu hai nhìn hai người đang ôm nhau trong tuyết, nhịn không được mà thở dài: “Hôn nhau lâu vậy mà không thấy lạnh à.”
Lí Thế Anh hâm mộ nói: “Nếu bạn trai em sau này có thể được như anh cả, em cũng rât hài lòng”
Bỗng nhiên Lí Thế Quân trêu chọc em gái: “Thế Anh, hẳn là em còn chưa từng được đàn ông hôn?”
Nhất thời Lí Thế Anh tức giận, cô lập tức bày ra vẻ mặt không hài lòng, “Anh dám xem thường em?”
Lí Thế Quân cười ầm lên, trái lại hắn như thể đang chứng kiến một chuyện vô cùng đắc sắc, “Thế Anh, em nói xem liệu họ có thể kết hôn không?”
Kết hôn, Kiều Mạt cũng rất mong chuyện này, có thể sao? Thoáng một cái, năm mới sắp đến, ba của Kỷ Vĩ cũng trở về, yêu nhau đã lâu rồi mà cô còn chưa có cơ hội gặp mặt ba của Kỷ Vĩ.
Ngoài mặt thì người nhà họ Kỷ đối xử với cô cũng không tệ lắm, chỉ trừ đôi lúc cũng sẽ ngấm ngầm xoi mói, bắt bẻ cô, ví dụ như mặc quần áo không có đẳng cấp cũng chẳng có thường thức gì cả, tính cách cô hòa nhã cũng đều nín nhịn mọi việc, nếu bạn yêu một người thì bạn sẽ yêu hết thảy những gì thuộc về người đó.
Mà ngay sau đó, Kỷ Hiến Trung, trụ cột của nhà họ Kỷ cuối cùng cũng trở về giữa lúc trong nhà bề bộn nhiều việc.
Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu - Thủy tụ nhân gia