Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 68 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 983 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:46:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Cưỡng Đoạt
ột nhiên hắn nổi giận, “Không liên quan đến em? Người phụ nữ nhẫn tâm này, 3 năm trước em nói đi liền đi, ngay cả một lí do cũng không có, 3 năm sau gặp lại, em liên tiếp châm chọc khiêu khích, đúng là 3 năm trước anh anh đối xử không tốt với em, nhưng ít nhất em cũng nên cho anh một cơ hội bù đắp lại, một phạm nhân làm sai có thể ngồi tù, có thể đền mạng, nhưng còn em? Cho dù anh đã làm chuyện rất có lỗi với em, em không thấy là cũng nên cho anh một cơ hội sửa sai sao?”
Kiều Mạt nhìn anh, không tin nổi, nhìn anh khó hiểu, thật lâu sau, cô cười khổ: “Anh cho rằng chuyện giữa chúng ta chỉ một câu xin lỗi, một sự bù đắp, chỉ một câu nói là có thể thay đổi được sao?”
Hắn mềm xuống, “Vậy em hãy cho anh chút thời gian, để anh chứng minh.”
Nói xong lời này, hắn bỗng cúi đầu, quay lại muốn hôn cô.
Kiều Mạt nhất thời sợ hãi, theo bản năng đẩy hắn ra xa, “Kỷ Vĩ, không được chạm vào tôi,anh hãy chú ý đến thân phận của mình, tôi sẽ gọi người đó.”
Hắn cười:“Vậy em hãy la to lên, anh không ngại để cho người ta thấy.”
Kiều Mạt liền tức giận, hắn thật sự không thay đối chút nào, giống hệt 3 năm trước, hay là hắn, nội trong 3 phút có thể biến từ tao nhã thành khốn nạn vô lại. Cô liền giơ tay lên đánh hắn, hắn lại dễ dàng nắm lấy tay cô, rất bình tĩnh nói với cô:“Không phải em rất hận anh sao? Được lắm, đến mắng anh đi, lúc này đây anh sẵn lòng hứng chịu toàn bộ những lời nguyền rủa vô cùng tàn độc và cay nghiệt chua ngoa nhất của em, anh nhận hết.”
Kiều Mạt sợ ngây người, đầu óc mờ mịt đờ đẫn, mà ngay tại thời điểm ngắn ngủi ấy, hắn liền bế cô lên, thuần thục đặt xuống giường, khi cô đang giãy giụa trong bối rối thì tay kia đã nhanh chóng cởi hết quần áo cô ra.
Kiều Mạt phản ứng lại, cuống quýt đẩy hắn ra, nhưng là sức lực của hắn rất lớn, lại biết rõ cô không thể chống cự được, cô yếu ớt phản kháng lại chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, không có tác dụng gì, hắn hiểu rõ cơ thể của cô, ngay cả nơi mẫn cảm và nhu cầu của cô, hắn cũng nắm được.
Một luồng hơi nóng hệt như biển gầm, cô chỉ vừa giãy dụa liền bị hắn đặt dưới thân, mà hắn,liền giống như con cá chình chui vào trong cơ thể cô một cách thuần thục, cắn chặt nơi mẫn cảm của cô.
Kiều Mạt cười khổ: “Anh chỉ là muốn chuyện này phải không? Ở trong lòng anh, tôi và phụ nữ khác có gì khác nhau chứ? Cái anh muốn đơn giản chính là chuyện này sao?”
Hắn ngừng động tác cơ thể lại, nhìn cô bằng một đôi mắt bình tĩnh.
“Em nói anh muốn cái gì?” Hắn hỏi cô, “Là cơ thể của em sao?” Hắn cười lạnh, dùng bàn tay quay mặt của cô qua và nói: “Em nói anh muốn cái gì? Hiện tại em có thể đi ra ngoài một vòng, em đến Thiên Thượng Nhân Gian, đến Dạ Yến, đến Đế Hoàng,em đi một chút, sẽ thấy trong 3 nơi này có hơn 500 cô gái, mỗi người một vẻ đẹp,dáng người lả lướt, bản lĩnh trên giường hạng nhất, người nào cũng vượt trội hơn em, em nói xem, anh muốn chuyện này sao?”
Hắn đèc hặt cô dưới thân, cúi miệng xuống, cắn thật mạnh vào vai cô, Kiều Mạt bị đau,buồn bực la lên một tiếng, hắn cười lạnh: “Đau không? Tiếc là, anh vẫn chưa dùng sức!”
Hắn cúi đầu, mắng bên tai cô: “3 năm trước em nói đi liền đi, xem anh như một cái giẻ lau ném lại nơi này, em muốn anh phải làm sao đây? Em muốn anh phải khóc cho em xem có đúng không? Em muốn anh phải chảy nước mắt cầu xin trước mặt em,cầu xin em đừng đi, đừng rời bỏ anh có đúng không? Anh nói cho em biết, từ nhỏ đến lớn, trong cơ thể anh không có gien cúi đầu trước phụ nữ, đối với em, anh đã ném hết tất cả thể diện để em giẫm đạp lên, em còn muốn anh phải làm sao nữa?”
Kiều Mạt rớt nước mắt, đáng lẽ cô nên mắng hắn là đồ khốn, nhưng hiện tại đã đổi chỗ,anh biến thành sân nhà.
Tựa như cơn giông bão kéo đến, tình cảm mãnh liệt của hắn khiến cô tựa như một đám cây nhỏ bị bão táp quật ngã, nằm trên giường, cô chỉ còn lại phần bị mặc sức đoạt lấy, sự chiếm đoạt của anh vẫn giống như ngày trước, độc tài và quyết liệt, mấy năm yêu nhau, vô số ngọt ngào khi hai người ở cùng nhau khiến cô nhớ đến lại cảm thấy vô cùng chua xót, mà hiện tại, anh vẫn giống như trước, làm cô run rẩy và bối rối.
Cô hốt hoảng còn chưa bình tĩnh lại, nhìn thấy sự khủng hoảng trong mắt cô, sự quyết liệt trong lòng hắn sụp đổ, động tác thả lỏng, xâm phạm nhẹ nhàng, dịu dàng hôn cô…
Đoạt lấy vài lần, thật lâu không thể phóng thích, hắn nâng mặt cô lên, thấp giọng hỏi:“Em nói cho anh biết, em có yêu anh không?”
Kiều Mạt rơi lệ, cô cắn răng bật ra một câu: “Không,… tôi hận anh.”
Lời này tựa như một phát súng tín hiệu,đập vào bên tai hắn, tư tưởng và cơ thể sụp đổ rầm rầm, luật động thần tốc một hồi, rốt cuộc hắn cũng phóng thích cực hạn,khoảnh khắc ấy, trước mắt như xẹt qua một tia sáng, hắn mệt mỏi nằm trên người cô.
Nằm trên giường, Kiều Mạt không nhìn hắn mà quay đầu nhìn vách tường, Kỷ Vĩ duỗi tay từu phía sau đến, ôm trọn lấy eo cô, đầu hắn chôn vào sau gáy cô, giống như ngày trước, giống như một đứa trẻ dựa dẫm vào mẹ mình.
Từ đầu đến cuối như hai người hoàn toàn khác nhau, ban nãy hắn còn ngông cuồng tự cao tự đại, hiện tại hắn đã tháo mặt nạ, ném mũ vứt giáp rồi.
Đèn xông hương trong phòng vẫn chăm chỉ tản ra hương thơm nhàn nhạt, máy điều hòa ở giữa đang chạy tạo ra những tiếng ồn hết sức hỗn tạp.
Hắn ôm cô trong lồng ngực mình, rất ỷ lại vào sự ấm áp của cô, ghé sát gáy cô, hắn thấp giọng nói với cô: “Kiều Mạt, chúng ta giảng hòa đi, giống như trước kia được không?”
Cô cườikhổ: “Đáng tiếc, anh đã từng thấy viên đạn nào bắn ra rồi còn quay ngược trở lạichưa?”
Lúc này, điện thoại ở trong túi của Kiều Mạt đổ chuông rất không đúng lúc. Kỷ Vĩ nhíu mày, hắn trở mình, lấy điện thoại trên bàn lại đây, không đợi Kiều Mạt cầm lấy, hắn đã xem trước dãy số hiển thị trên màn hình.
Kim Tông Trạch.
Hắn liền tắt điện thoại rồi mắng: “3 năm, tên này thật là có tinh thần bền bỉ đối với em ha, theo đuổi 3 năm mà vẫn chưa chịu từ bỏ.”
Kiều Mạt ngồi dậy, điện thoại bị hắn tắt đi, không biết Tông Trạch tìm mình có việc gì,có lẽ là chuyện ở khách sạn.
Cô ngồi dậy mặc quần áo vào, Kỷ Vĩ khoác hai tay lên sau đầu, lạnh lùng nói: “Kiều Mạt, đừng dây dưa với hắn nữa, bằng không một ngày nào đó anh cao hứng, động tay động chân gây ra chuyện gì đó cũng không biết chừng.”
Kiều Mạt quay đầu lại nhìn hắn, cô cười lạnh: “Anh rất thích đối xử với người mình ghét như vậy sao? Vậy nếu có một ngày, anh không thích tôi nữa, anh sẽ đối xử với tôi như thế nào đây?”
Cô mặc xong quần áo, đang định rời đi, Kỷ Vĩ giữ chặt cô: “Quay lại, đừng đi.”
Kiều Mạt hất tay hắn ra.
Lúc côra đến cửa, hắn nói: “Em đã biết tính cách của anh mà, anh đã muốn, nhất địnhphải đạt được, nếu em không tin, vậy em cứ thử xem sao.”
Kiều Mạt đi trên hành lang, lại bất ngờ nhìn thấy nhân viên mát sa ban nãy, thấy Kiều Mạt,cô ta khẩn trương né tránh qua bên cạnh, khách sáo gật đầu với cô: “Chị đi thong thả, chị Kỷ.”
Kiều Mạt chẳng nói được một lời, trong lòng thầm thở dài.
Chuyện cũ tựa mây khói…
Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu - Thủy tụ nhân gia