Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 593 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 02:49:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
Ở nhà họ Từ, người khiến người khác nhức đầu nhất chính là yêu nữ Từ Nhan.
Từ Nhan vốn không phải sinh ra đã phản nghịch, nghe bà cụ Từ nói, đứa nhỏ này từ nhỏ đã khéo léo hiểu chuyện, tính tình dịu dàng.
Nhưng đột nhiên có một ngày, cô rời xa đại viện nhà họ Từ, một mình ra ngoài thuê nhà ở. Anh cả Từ Lỗi đã từng đi gọi cô về nhà, cô lại lạnh lùng chặn anh bên ngoài, một câu nói bay tới qua khe cửa: "Tôi đã không còn quan hệ với nhà họ Từ."
Đối với cô em gái này, Từ Lỗi vừa thương vừa yêu vừa hận lại vừa tức.
Quan hệ này từ sau khi biết Đồng Diệp mới chậm rãi cải thiện.
Anh ở bộ đội hàng năm, cũng không biết giữa em gái và cha mẹ xảy ra chuyện gì, sau đó mới nghe mẹ kể một vài tình huống. Tất cả chiến tranh bắt đầu từ người yêu đầu tiên của em gái. Anh không biết tại sao Từ Nhan hận cha mẹ, có một ngày lại nghe cô nói thế này: "Tôi chỉ hận mình sinh ra ở nhà họ Từ, gia thế khiến tôi không thể lựa chọn người mình yêu!"
Anh đoán nguyên nhân em gái bị đá, chắc là có liên quan tới cha mẹ. Nhưng anh không tin, em gái thật hận cha mẹ của mình, mặc dù tính khí Tiểu Nhan hơi nóng nảy, nhưng bản tính thiện lương, cho nên anh nhận định người đàn ông kia đã nói gì đó với Tiểu Nhan, nên anh mới đến hỏi, nhưng vẫn không giải quyết được gì.
"Việc em chia tay sao lại có thể trách cha mẹ, là do người đàn ông đó không yêu em." Từ Lỗi mắng em gái.
"Anh cả, anh cũng tin lời vô căn cứ này?" Từ Nhan xì mũi coi thường, "Đó là kết quả do bọn họ chèn ép."
Trận chiến tranh này dường như vĩnh viễn không kết thúc.
Mà trong một cuộc chiến tranh, tất phải có một đối tượng dập lửa.
"Tôi sẽ không tha thứ cho bọn họ." Đây là nguyên văn lời năm đó Từ Nhan đá cánh cửa rồi nói ra. Thật ra thì nhiều năm sau, Từ Nhan đã không còn kích động như năm đó, nhưng do bản tính ngông nghênh, nên cô không thể hạ giọng nói xin lỗi, và cũng bởi vì phản nghịch, nên cô luôn nghĩ một đằng nói một nẻo.
Sau đó, Từ Nhan luôn cô đơn, tuổi càng lúc cang lớn, nhưng lại không hề muốn kết hôn
Cha mẹ nhà họ Từ nóng nảy, Từ Lỗi cũng gấp, vì vậy anh bắt đầu cuộc hành trình chọn chồng. Từ trong danh sách bạn học, chọn rồi lại chọn, chọn qua chọn lại, đồng thời cũng cho cha mẹ xem qua, rốt cuộc mới chọn lựa được một người. Vô cùng vui vẻ nói với Từ Nhan, thì lại bị cô cự tuyệt: "Nói cho anh biết, chuyện của tôi không cần anh quan tâm!"
"Cốp" Từ Nhan quăng điện thoại vỡ tan tành!
Lúc này Từ Nhan thật giống cái ống khói, đang không ngừng tóe ánh lửa.
"Tiểu Nhan, anh đã an bài cho em và cậu ta xem mắt." Bên tai càng không ngừng vang lên lời nói trong điện thoại của anh cả, khiến cô cắn răng nghiến lợi.
Chiếc điện thoại di động đáng thương bị chia năm xẻ bảy, cô đơn nằm trên đất, thật giống như đang dùng ánh mắt đáng thương của nó nhìn cô.
Từ Nhan suy nghĩ một lát, lại nhặt điện thoại di động lên, lắp ráp trở lại, mở máy, lại vẫn có thể sử dụng, cái này quả thật là cục gạch.
Vừa mới mở máy, điện thoại di động liền đột nhiên vang lên, nhìn thấy số, vẫn là anh cả. Cô liền không chút suy nghĩ cúp máy, nhưng điện thoại lại gọi tới, rồi cô lại cúp. Cứ lặp lại rất nhiều lần, thì một tin nhắn được gửi tới: Nghe!
Từ Nhan nhắn lại: anh đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, tôi không phải Đồng Diệp của anh!
Mới vừa gửi xong, điện thoại di động lại gầm to, Từ Nhan bị làm phiền không còn bình tĩnh, cô liền bấm nghe rồi nói: "Ông anh, anh rốt cuộc muốn thế nào? Còn gì nói nữa."
"Bé à?" Bên kia điện thoại lại truyền đến một giọng nói có phần dò xét.
"Đồng Diệp? Tại sao là chị?" Cô thật không ngờ lại là Đồng Diệp, còn tưởng rằng ông anh gọi tới làm phiền nữa.
"Bé à, sao lại tức giận thế? Ai chọc em?" âm thanh của Đồng Diệp vĩnh viễn đều dịu dàng thế này.
Từ Nhan đột nhiên nghĩ, cũng chỉ có Đồng
Chương 01
Diệp mới xứng với anh cả hung dữ của cô, đối với người nào cũng dữ dằn, nhưng gặp Đồng Diệp thì lại giống như con mèo.
Cúp điện thoại rồi, cô rất phiền não mở máy vi tính ra rồi cũng không biết mình nên làm gì, cô đột nhiên nghĩ đến diễn đàn mà Đồng Diệp nói. Diễn đàn đó cô cũng từng đăng kí, chính là lúc còn yêu đương với tiểu Triệu, nhưng vật đổi sao dời, tất cả đều không phải mình muốn thì có thể được. Nhàm chán đi dạo một lúc, không gửi bài nào mà chỉ xem, rồi nhớ tới trước kia mình tích cực và hứng thú với sự nghiệp trên diễn đàn cỡ nào.
Trước kia khi tham gia diễn đàn này, đều sẽ gặp phải một người đàn ông tên Cây Con Xiêu Vẹo, mỗi lần anh ta đều có thể kích thích sự tức giận và dữ dằn của cô, khiến cô mắng to trong bài viết, vì vậy cô cũng có một biệt hiệu là “Hỏa Tiễn Cô Cô”. Khi đó anh ta từng mắng cô: “Chưa gặp người phụ nữ nào nóng tính như cô, ai cưới cô thì quả là gặp ác mộng.” Cô lập tức trả lời: “Đâu có bắt anh lấy tôi, anh sợ cái gì.” Nhưng đối phương lại nói một câu lập lờ nước đôi: “Tôi thì lại muốn thử xem.”
Trước khi tán gẫu trên diễn đàn cũng nhiều, nhưng chỉ ở mức có hảo cảm thôi. Khi nào thì không còn viết bài trên diễn đàn nữa. Từ Nhan không biết, có lẽ do bận, có lẽ vì người đàn ông tên Cây Con Xiêu Vẹo kia đã không còn ở đây, cũng có thể do những nguyên nhân khác.
Tình cảm của ông anh và Đồng Diệp nhìn như một đuổi một chạy, nhưng có biết hai người kia là trời sinh một đôi, kết hôn là chuyện sớm hay muộn. Đột nhiên nghĩ đến mình, cũng nên tìm một người đàn ông để kết hôn rồi.
Từ Nhan, cho đến giờ em cũng chưa quên thằng nhóc đó sao? Nói cho em biết, em dám liên lạc với thằng nhóc đó, thì đừng có nhận anh là anh. Thạch Lưu đang ở thành phố em ở, anh đã gọi điện cho cậu ta, ngày mai hai người hãy gặp một lần. Điện thoại di động chớp nháy tin nhắn, mở ra lại xuất hiện hàng chữ này.
Từ Nhan không chút suy nghĩ trả lời, anh đừng có dùng giọng điệu của anh cả ra lệnh cho tôi, một người đàn ông bị mấy người lựa tới xem mắt không lọt nổi vào mắt của tôi. Muốn xem mắt thì tự bản thân mình tự đi, đừng lấy tôi khai đao! Anh dám dùng tôi khai đao, thì tôi sẽ khai đao với Đồng Diệp của anh!
Tin nhắn này vừa gửi, điện thoại của Từ Lỗi lại tới. Từ Nhan nhìn dãy số kia, cô đột nhiên nở nụ cười lạnh, bấm nghe, bên kia lại truyền đến tiếng hô của anh: “Em dám!”
Từ Nhan nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười xinh đẹp, đột nhiên âm thanh liền mềm xuống: “Ông anh thân yêu của em, em gái rất hiền lành, chỉ cần anh không buộc em quá đáng, thì mọi việc đều dễ thương lượng.”
“Em dám nói hươu nói vượn trước mặt Đồng Diệp, xem anh có lột da em không.” Bên kia Từ Lỗi đã giận đến nói thô tục rồi.
Từ Nhan cười lạnh: “Em có thể tác hợp hai người thì cũng có thể chia rẽ hai người. Anh, anh cần phải biết rằng, bây giờ Đồng Diệp có vẻ chăm sóc anh, nhưng đừng tưởng rằng lấy được mỹ nhân là có thể muốn làm gì thì làm. Từ Nhan em cũng không phải dễ trêu.” Nói xong, cụp một tiếng, cúp điện thoại, cũng không quản Từ Lỗi bên kia đang giận đến muốn điên.
Từ Nhan mặc dù thắng một trận nhỏ, nhưng cô biết anh cả và cha mẹ sẽ không tha cho cô, về phẩn người đàn ông xem mắt đó, làm ơn, chỉ có thể hữu duyên vô phận, ai bảo anh ta bị cha mẹ chọn trúng chứ?
Đi làm bận rộn, khiến Từ Nhan tạm thời có thể quên mất phiền toái trong cuộc sống, nhưng sau khi tan việc, lại không có địa phương giải trí nào, cô chỉ rất ưa thích ra bờ biển bơi lội, tự nhiên cũng sẽ kêu chị em tốt Đồng Diệp.
Cô và Đồng Diệp thường sẽ ra biển bơi lội, nằm ở trên ghế dựa, nhìn biển rộng, cũng có một cảm giác đặc biệt.
“Bé a, em thật sự quyết định không đi xem mắt sao?” Đồng Diệp vừa thoa kem chống nắng, vừa nhỏ giọng hỏi.
“Chị cũng khuyên em đi xem mắt?” Từ Nhan thẳng thân thể, nửa nghiêng nhìn Đồng Diệp, còn nói: “Có phải anh em bảo chị đến khuyên không?”
“Không phải, anh ấy không có nói gì với chị, chị chỉ cảm thấy Từ Lỗi ở quân khu, quen rất nhiều quân nhân ưu tú, cho nên…”
“Em không thèm…” Từ Nhan không chút suy nghĩ liền nói ra.
Đồng Diệp ngớ ngẩn, hỏi: “Em hận anh em?”
“Không hận, nhưng chỉ cần cha mẹ thích, em liền không thích.” Từ Nhan lại nóng nảy lên.
“Bé à, đừng quá cố chấp, cô chú cũng chỉ muốn tốt cho em, nhiều năm qua em không nhận bọn họ, bọn họ gấp gáp hơn ai hết.”
Từ Nhan không nói gì, chỉ nhàn nhã nằm ở trên ghế dựa, nhắm mắt lại, hưởng thụ hương vị nước biển, sự thanh tịnh và ánh mặt trời.
“Anh em nói, tuần này Thạch Lưu đó sẽ đến thành phố.”
Một câu nói bất thình lình của Đồng Diệp, tựa như quả bom nổ, Từ Nhan đột nhiên mở mắt, yên lặng nhìn Đồng Diệp.
Cưới Chui Với Trung Tá Cưới Chui Với Trung Tá - Ám Dạ Lưu Tinh