Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 112
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 684 / 5
Cập nhật: 2023-03-11 18:39:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 76
dit: Cửu Trùng Cát
Ngày mai sẽ là ngày thi môn cuối cùng, Trần Triển lôi kéo Cố Ninh cùng đi đến Pháp Nguyên Tự dâng hương. Cố Ninh rất bất đắc dĩ, bắt gặp vẻ mặt thành thành thật thật của Trần Triển, đành phải đem hành trình trở về thành phố Z của mình dời lại một ngày. Kỳ thật cô rất muốn nói cho Trần Triển biết, hai người nhà họ Bạch kia như vậy, cho dù có ăn chay niệm phật cũng chẳng thể giúp gì được, pháp lực của hai người đó vô cùng thâm hậu, phật quang không thể chiếu tới.
Mặt khác, Trương Giai Giai đã thi xong từ một tuần trước, vốn dĩ cô chuẩn bị trở về thành phố Z với Cố Ninh, nhưng cô ở kí túc xá rất bất tiện, bởi vì sau khi được nghỉ, kí túc xá cũng phải đóng cửa theo, sau khi Cố Ninh biết thì bảo Trương Giai Giai cứ về trước, đừng chờ mình làm gì.
Lúc tin nhắn của Hà Cảnh gửi tới, Cố Ninh đang ngủ trưa, nghe thấy tiếng chuông báo, cô dùng đôi mắt mơ mơ hồ hồ đọc nội dung tin nhắn, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp, mãi cho đến mười giây sau, Cố Ninh mới mở to mắt ra, nhìn đi nhìn lại nội dung tin nhắn vừa nhận được.
Người gửi: Hà Cảnh
Nội dung tin ngắn: “Ninh Ninh, mình đang đứng trước cửa trường học của cậu.”
Cố Ninh nhanh nhẹn từ trên giường bò dậy, mặc áo khoác vào, mang theo khăn quàng cổ và bao tay, hiện tại đang là giai đoạn lạnh nhất trong năm, đương nhiên phải võ trang đầy đủ mới tốt.
Bạn cùng phòng nhìn thấy Cố Ninh vội vã đi ra ngoài, mở miệng hỏi:
– “Cậu muốn đi ra ngoài hả?”
– “Ừ. Có chút việc.” Cố Ninh vừa nói vừa đi ra cửa, câu trả lời quanh quẩn trên hành lang.
Bên ngoài lúc này rất ít người qua lại, từ rất xa, Cố Ninh vừa liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Hà Cảnh.
Hà Cảnh mặc một cái áo gió màu đen, hai tay bỏ trong túi, đứng trong gió lạnh, thân thể cao ngất, người qua đường đi ngang, thường xuyên liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm đây là bạn trai nhà ai a, đứng trong gió lạnh như vậy, cũng không sợ bị thổi đến đông lạnh à, tiểu tử này có vẻ ngoài rất đẹp trai, bạn gái hắn nhất định sẽ đau lòng.
Cố Ninh bước nhanh đến, cô đi tới trước mặt Hà Cảnh thì dừng lại:
– “Sao cậu lại tới đây?”
Bên ngoài thổi gió mạnh, Cố Ninh vừa mở miệng đã cảm thấy bên trong phổi toàn bộ đều lạnh lẽo.
Hà Cảnh thấy Cố Ninh chạy đến, một giây sau lộ ra cảm xúc vui mừng, giống như có thể hòa tan cả băng tuyết, bật cười:
– “Ninh Ninh, cậu đến rồi à.”
– “Cậu gửi tin nhắn như vậy, mình có thể không đến sao?”
– “Thật hả, mình cũng không biết cậu có đến hay không, mình đi ngang qua trường học của cậu, cho nên muốn đến thăm cậu một chút, nếu như cậu không đến, mình đứng thêm một lúc thì sẽ đi.”
Cố Ninh ở trong lòng trợn trắng mắt, đây thật là một cái cớ vụng về a, nhưng khó có khi cô không vạch trần hắn, con đường này không phải đường chính, còn đi ngang qua… Đứng một lát thì đi, nhìn vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi của Hà Cảnh, cô đoán chừng nếu cô mê ngủ không đọc tin nhắn kia, tên Hà Cảnh này có thể đứng ở đây đến khi bị đông lạnh thành một cây nước đá! Cố Ninh nhìn bán thành phẩm hình que kem trước mắt, nhỏ giọng nói thầm:
– “Thật là một tên ngốc.”
Gió quá lớn, Hà Cảnh không nghe rõ Cố Ninh đã nói cái gì, hắn hơi nghiêng người về phía trước, thấp giọng hỏi:
– “Ninh Ninh, vừa rồi cậu nói gì vậy?”
– “Mình nói là đứng ở chỗ này lạnh quá, chúng ta đổi một chỗ khác đi.”
– “Được a, Ninh Ninh, có phải cậu thấy rất lạnh hay không, nơi này là đầu ngọn gió, chúng ta mau tìm một chỗ để tránh gió đi, quả thật rất lạnh a.”
“…” Thì ra cậu ta cũng biết chỗ này là đầu ngọn gió, rất lạnh a.
Hai người tìm một nhà quán cà phê gần đó ngồi xuống, hiển nhiên tâm tình của Hà Cảnh rất tốt, hắn trực tiếp gọi phục vụ, kêu thức uống và một ít điểm tâm, cuối cùng kêu phục vụ bưng nước và thức ăn lên. Tuy rằng bình thường Hà Cảnh nhìn giống loại người tùy tiện, nhưng quả thật hắn rất cẩn thận, khi Cố Ninh ở một chỗ cùng với hắn, cô sẽ cảm thấy nhẹ nhàng tự nhiên hơn rất nhiều. Khẩu vị và các loại thức uống yêu thích của Cố Ninh, Hà Cảnh đều nhớ rõ, hơn nữa còn nhớ vô cùng chính xác, không cần trưng cầu ý kiến của đối phương, hắn cũng có thể gọi món.
Sau khi nhân viên phục vụ đi, Hà Cảnh cười hỏi:
– “Ninh Ninh, chừng nào thì cậu được nghỉ a, chúng ta có thể cùng nhau trở về thành phố Z.”
– “Ngày mai mình thi môn cuối cùng, nhưng vẫn còn chút chuyện phải giải quyết, cho nên hai ngày nữa mình mới trở về.”
Hà Cảnh cười cười:
– “Tốt lắm a, dù sao mình cũng không có việc gì, mình sẽ chờ cậu cùng nhau về thành phố Z, đi hai người cho có bạn.”
Cố Ninh nhìn người trước mắt, Hà Cảnh chưa bao giờ ở trước mặt cô nhắc tới những việc mà hắn đang làm, hẳn là Hà Cảnh có ý giấu giếm, không phải cô không phát giác được việc này, Hà Cảnh vô cùng cẩn thận, cô chỉ biết cảm thấy càng ngày càng kỳ lạ mà thôi.
– “Hà Cảnh, trong hai năm qua, cậu sống như thế nào?” Cố Ninh đột nhiên mở miệng hỏi.
Hà Cảnh sửng sốt, lập tức, hắn che giấu biểu tình không được tự nhiên trên mặt:
– “Mình giúp chú mình làm chút việc, sao vậy? Cậu quan tâm mình sao?”
– “Ừ.” Cố Ninh nhìn người trước mắt: “Mặc kệ thế nào, mình hy vọng cậu được bình an, dù sao chúng ta cũng là bạn bè mà.”
Hà Cảnh kinh ngạc nhìn Cố Ninh:
– “Sao hôm nay cậu lại nhắc tới việc này? Có phải ai đó đã nói gì với cậu hay không? Hay là cậu đã biết được điều gì rồi?”
Cố Ninh không trả lời, không khí trở nên ngưng trọng.
Hà Cảnh cảm thấy trái tim mình co quắp lại, người khác đối xử với hắn thế nào, hắn đều không quan trọng, hắn không để ý tới cái nhìn của người khác. Duy chỉ có Cố Ninh là ngoại lệ, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được, đến một lúc nào đó, Cố Ninh không muốn nhìn thấy hắn nữa, khi đó, hắn nên làm cái gì bây giờ? Hắn làm hết khả năng, đem một mặt tối tăm u ám trong cuộc sống của hắn che giấu đi, hắn muốn cho Cố Ninh thời thời khắc khắc nhìn thấy đều là một mặt tốt đẹp nhất của bản thân hắn, dù cho đây cũng là một loại lừa gạt. Lần đầu tiên, Hà Cảnh cảm thấy sợ hãi, hắn nén bất an trong lòng xuống, thì thào nói:
– “Ninh Ninh, nếu như cậu biết được từ miệng người ngoài, không bằng để tự mình nói cho cậu biết. Mặc kệ thế nào, mình vĩnh viễn cũng không làm trái lời hứa với cậu, có lẽ những chuyện mình làm, nhìn từ bên ngoài vào rất có tính tranh đấu, có lẽ trong mắt người khác, mình không phải là người tốt, thậm chí là kẻ bại hoại… Nhưng xin cậu hãy tin tưởng mình, mình sẽ đối xử tốt với cậu, hạnh phúc của cậu còn quan trọng hơn cả bản thân mình, mình có thể thề; nếu đến một lúc nào đó, mình phát hiện mình không thể cho cậu hạnh phúc, không thể làm cho cậu vui vẻ, khiến cậu thấy áp lực, nhất định mình sẽ chủ động rời xa cậu, không cần cậu phải mở miệng, cho nên, cậu không cần lo lắng.”
Lúc hắn nói ra những lời này, tim ẩn ẩn nhói đau, tuy nói là nói như vậy, nhưng nếu thật sự có ngày đó, hắn cũng không biết mình có thể thản nhiên buông tay như những gì hắn vừa nói hay không, thì ra khi thật lòng thích một người, thích đến mức muốn đem tất cả những gì tốt nhất của mình tặng cho người đó, muốn đối xử với người đó thật tốt, giống như đã trúng độc, mà bản thân từ đầu tới cuối, đều cam lòng tình nguyện, mỗi ngày hắn đều muốn nhìn thấy Cố Ninh, muốn cùng Cố Ninh ở chung một chỗ, nhưng nghĩ tới những dự đoán vừa rồi mà hắn đã nói, hắn cảm thấy từ đầu đến chân, giống như bị tạt một thùng nước lạnh, loại hàn ý đó thấm sâu đến tận đáy lòng, nhưng nếu giống như hiện tại, hắn vẫn sẽ có hy vọng, mãi mãi không muốn buông tay.
Cố Ninh nhìn Hà Cảnh, lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng, nhưng không thốt ra khỏi miệng. Cuối cùng, Cố Ninh chỉ ở trong lòng thở dài một tiếng, cô đã sống qua 2 kiếp, sợ nhất chính là thiếu nợ người khác, huống chi là nợ tình.
Cô đã mất đi dũng khí muốn nếm thử mùi vị của tình yêu.
– “Ninh Ninh, lần đó cậu cứu mình, cậu còn nhớ rõ những gì cậu đã nói với mình không?” Dừng một lát, không đợi Cố Ninh trả lời, Hà Cảnh lại nói tiếp: “Cậu đã nói với mình, bất cứ việc gì cũng không nên làm quá tuyệt tình, cần phải lưu lại con đường sống, hi vọng mình có thể thân thiện với người khác, mỗi một câu nói của cậu, mình đều ghi tạc trong lòng, bởi vì mình biết, lúc ấy những gì cậu nói đều là vì quan tâm đến mình, thật sự vì muốn tốt ình. Trên thế giới này người tốt với mình không nhiều lắm, cho nên mình đều ghi nhớ kỹ.”
– “Cậu không chỉ đã cứu mình một lần, mà còn cứu cả tương lai về sau của mình nữa. Kỳ thật mình không muốn gạt cậu, những chuyện mình làm, không được quanh minh chính đại gì cho lắm, nhưng mà, người khác không phạm mình, mình cũng sẽ không đi đối phó với người khác, mình không phải phần tử bạo lực hai tay đẫm máu tanh, và mình cũng luôn không muốn biến thành loại người như vậy, bởi vì mình biết, cậu sẽ không thích.” Dừng một chút, Hà Cảnh lại nói tiếp: “Ngày đó, chuyện mình cần làm chỉ làm được một nửa, đang lúc mình không biết phải tiếp tục giải quyết như thế nào, đột nhiên mình nhớ đến những gì cậu đã nói, cậu nói không muốn nhìn thấy mình trưởng thành quá sớm, sau đó mình thay đổi chủ ý, may mắn là mình đã làm như vậy, bằng không khi đó mình sẽ rơi vào bẫy, hiện tại chắc đã ngồi tù rồi, sao có thể bình an ngồi ở chỗ này nói chuyện với cậu chứ.”
Cố Ninh kinh ngạc nhìn người trước mắt, cô cũng nhớ rõ, kiếp trước Hà Cảnh không biết bởi vì nguyên nhân gì, bị bỏ tù vài năm. Cô vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao kiếp này, số mệnh của Hà Cảnh không còn giống như kiếp trước nữa, ngay cả tính cách cũng hoàn toàn bất đồng. Kỳ thật lúc trước cô đã mơ hồ đoán được, có lẽ là do lúc ấy cô đã mềm lòng, có liên quan đến lời khuyên của cô dành cho Hà Cảnh. Nhưng hiện tại được đối phương xác nhận, Cố Ninh quả thật giật mình, vài câu nói của cô thế nhưng lại thay đối hướng đi của cuộc đời Hà Cảnh. Không chỉ bởi vì cô mềm lòng, mà có lẽ cả chuyện ở kiếp trước cũng đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô, sau khi Hà Cảnh ngồi tù, cuộc sống ở Trung học của cô rơi vào tăm tối, đối với Hà Cảnh cũng vậy, từ đầu đến cuối cô vẫn nhớ rõ, sau này khi gặp lại Hà Cảnh, đối phương là một thân lệ khí, mà hết thảy những thứ đó, ở kiếp này hoàn toàn thay đổi.
Qua một lúc lâu sau, Cố Ninh mới hồi phục lại tinh thần:
– “Không ai nói gì với mình cả, mình cũng không biết được cái gì, đứng trên lập trường bạn bè, tự nhiên là mình hy vọng cậu rời xa hắc đạo, thân thiện với người khác hơn.”
Hà Cảnh sửng sốt, sau đó bật cười:
– “Ừ, mình biết, mặc kệ thế nào, cám ơn cậu đã lo lắng ình, nhất định mình cũng sẽ lo lắng cho cậu.”
“…” Cố Ninh không còn gì để nói, người này cứ hai ba câu là lại kéo đến trên người mình nha, thôi, mình cũng lười giải thích với cậu ta, dù sao phong cách nói chuyện của tên này đều là như vậy, miệng thì luôn nói rằng sẽ nói chuyện uyển chuyển, nhưng trong xương một điểm cũng không thay đổi. Dừng một lát, Cố Ninh nói tiếp:
– “Ngày mai mình đến Pháp Nguyên Tự dâng hương, nếu như cậu có thời gian, chúng ta cùng đi chứ?”
– “Cậu muốn đi chung với mình sao?” Hà Cảnh quả thực là tâm hoa nộ phóng.
– “Không phải, cậu có thể không đi.”
– “Đi chứ sao lại không đi, cho dù ngày mai trời có sập xuống mình cũng phải đi, đừng nói là đến chùa dâng hương, cho dù cậu bảo mình xuất gia làm hòa thượng, mình cũng đồng ý!” Hà Cảnh quả thực cười không khép miệng được, vội vàng thể hiện quyết tâm.
– “Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó, chủ trì ở chùa không phải ai cũng nhận làm hòa thượng đâu. Còn nữa, nếu như cậu có thành tâm như vậy, thì không nên chỉ quy y làm đệ tử tục gia không thôi, hẳn là trực tiếp cạo thành đầu trọc, quy y cửa phật, gột rửa tâm linh.”
Hà Cảnh sửng sốt, nghiêm trang nói:
– “Như vậy sao được a, hòa thượng có cái gì tốt chứ? Không thể ăn thịt cũng không thể cưới vợ, mình kiên quyết không đồng ý!”
Cố Ninh ở trong lòng trợn trắng mắt, cười nói tiếp:
– “Thôi đi, cậu đừng có mơ mộng hão huyền nữa, không phải ai muốn làm hòa thượng cũng được đâu, phải có bằng đại học mới được đó!”
Hà Cảnh khoa trương làm ra biểu tình nhẹ nhàng thở ra:
– “Mình an tâm rồi, hòa thượng tự nhiên là để cho người tài ba đến làm đi, mình chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, mình còn muốn kết hôn với…”
– “Được rồi, đừng nói nữa.” Cố Ninh đánh gãy lời nói của Hà Cảnh, chỉ chỉ vào dĩa thức ăn trên bàn: “Tiểu Hà a, cậu kêu nhiều thứ như vậy, căn cứ nguyên tắc không được lãng phí, ai kêu thì người đó phải phụ trách ăn cho hết, mình nói trước nha, mình chẳng có khẩu vị gì, không thể trợ giúp cậu được.”
Miệng lưỡi ngon ngọt như vậy, thật là…nhiều thức ăn thế này còn không đổ đầy được cái miệng của cậu ta sao?
Hà Cảnh cười cười:
– ” Được, mình ăn, mình sẽ ăn hết, tuyệt đối không lãng phí, tuyệt đối sẽ vâng theo mệnh lệnh.”
Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh - Thanh Thanh Tử Khâm Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh