A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: A Muội
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 269
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 580 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:31:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 185: Động Thổ Xây Nhà
iếu tẩu tử lãnh mệnh tìm hiểu vợ Chúc Nhị, cùng Tiếu Đại về nhà. Trương Trọng Vi và Lâm Y hai người vẫn ở nơi đó, sắc mặt vui mừng nhìn mảnh đất tám phân, luyến tiếc không nỡ rời đi.
Trương Trọng Vi mỉm cười huých cùi chỏ Lâm Y. “Nương tử, tìm thợ xây hết chưa? Chúng ta ngày mai liền khởi công”.
Lâm Y thở dài. “Tìm thợ xây thì dễ, đều có người môi giới lo liệu, cái chính là xây nhà kiểu gì, em còn chưa nghĩ ra”.
Từ lúc mua đất tới bây giờ đã qua bốn năm ngày, Lâm Y sớm tính toán đến chuyện xây nhà, nhưng tới giờ vẫn chưa nghĩ thông? Trương Trọng Vi ngạc nhiên hỏi. “Em đang băn khoăn điều gì?”.
Lâm Y kéo chàng về nhà, lôi mấy bản vẽ ra, đưa cho chàng nhìn. Trương Trọng Vi nhận lấy, bản vẽ tất cả đều là nhà bốn viện hợp lại, chàng lần lượt xem qua, chỉ vào một trong số đó, cười nói. “Thì ra nương tử đã chuẩn bị xong từ lâu, ta thấy gian này không tệ, chúng ta xây thế này đi?”.
Lâm Y ngồi xuống cạnh chàng, ý bảo chàng nhìn rõ diện tích bản vẽ, nói. “Đất của chúng ta chỉ có tám phân, nếu xây bốn viện hợp lại để ở thôi thì đủ, nhưng chúng ta cần mở tửu điếm, tám phân đất đủ ngồi mấy người?”.
Lâm Y không rõ lắm tám phân đất là bao nhiêu mét vuông, lúc còn chất đống trái cây thối nhìn không rộng là bao, nhưng hôm nay dọn sạch sẽ rồi, nàng đánh giá nhiều lắm chỉ bốn, năm trăm mét, diện tích không nhỏ, nếu là ngàn năm sau cũng được xem là biệt thự, nhưng diện tích này dùng để xây tửu lâu kiểu sân vườn ao hồ coi như ước mơ xa vời.
Trương Trọng Vi không hiểu ý Lâm Y, nói. “Tám phân đất, ngoại trừ phòng ốc ra, sân giữa xây hoa viên vẫn đủ, rốt cuộc em do dự cái gì?”.
Trương Trọng Vi chưa từng nhìn thấy nương tử điếm của nhà họ Dương, Lâm Y khó giảng giải hết cho chàng được, ngẫm nghĩ, hỏi. “Nếu chúng ta xây nhà để ở, xây thêm hoa viên để làm chi?”.
Trương Trọng Vi không cần suy nghĩ, trả lời ngay. “Đương nhiên là để ngắm”.
Lâm Y nói. “Nhưng hoa viên của tửu điếm không chỉ để ngắm, còn là nơi mở tiệc uống rượu vui chơi cho quan khách. Do chàng chưa thấy tận mắt nương tử điếm nhà bà ngoại, trừ mặt tiền hào nhoáng ra, trong hoa viên còn xây cả nhã các nhỏ nhỏ nữa”.
Trương Trọng Vi tới đây mới hiểu tâm tư Lâm Y, cười bảo. “Em muốn ăn một ngụm biến mập luôn hay sao, không thể đâu, hoa viên như vậy cả thành Đông Kinh này được mấy nơi?”.
Chàng nói có lý, Lâm Y cũng biết điều này, chỉ là vẫn hơi thất vọng, như đang ganh đua với chính mình, hay có thể nói rằng đang ganh đua với Ngưu phu nhân?
Trương Trọng Vi đúng là hiểu rõ Lâm Y nhất, gấp bản vẽ lại bỏ vào tráp, đóng nắp, nói. “Chúng ta không vội, cất đó đi, sau này có tiền, mua đất rộng hơn nữa, xây phủ có hoa viên đẹp gấp mấy lần nhà bà ngoại luôn”.
Lâm Y cười liếc chàng một cái, dẫn lại câu Trương Bát nương từng nói nàng. “Chàng cứ như là con giun trong bụng em”.
Trương Trọng Vi không biết có nghe được không hay đang cố tình, nghiêm mặt nói. “Ta là phu quân của em, sao em lại dám so sánh ta với giun?”.
Lâm Y cười, than. “Người thành thật mà thông minh lên càng láu cá hơn người bình thường”.
Trương Trọng Vi nghe nửa câu đầu, tưởng đang khen mình, cười khoái chí, chờ nghe phần còn lại xong, phát hiện không đúng, liền nhào qua, cù léc Lâm Y. Đáng thương Lâm Y, căn bản không bị nhột, còn phải ra sức phối hợp trốn đông trốn tây, náo loạn mồ hôi mồ kê đổ ra mới ngừng, cảm thán rằng việc dỗ chồng cũng không hề dễ dàng.
Đùa thì đùa, việc nghiêm túc vẫn phải bàn xong, Trương Trọng Vi lục lọi một trận, hỏi. “Đại trạch hoa viên thì không thể, tửu lâu may ra, bản vẽ đâu?”.
Lâm Y lấy sổ sách, mở ra, rút bản vẽ đưa cho chàng, nói. “Chuẩn bị sẵn rồi, ban nãy chỉ là mơ mộng thế thôi”.
Trương Trọng Vi nhìn kĩ bản vẽ, tửu lâu hai tầng tiêu chuẩn, cũng không lộ liễu chỗ nào, khá phù hợp với tính tình thích kín đáo của Lâm Y, nhưng chờ chàng tiếp nhận báo giá, liền giật mình. “Tất cả đều bằng gạch? Chúng ta không xây gác gỗ?”.
Đại Tống không ít nhà ngói, nhưng lầu các bình thường đều dùng gỗ, một là bớt việc, hai là tiết kiệm chi phí, nếu dùng gạch toàn bộ, phí tổn phải gấp hai ba lần. Không có vụ hỏa hoạn ở khu đông cổng Chu Tước môn lần trước thì Lâm Y đã không nghĩ tới phải xây nhà gạch, gác gỗ dễ cháy, lỡ tửu điếm bất hạnh gặp phải hỏa hoạn, các bà các cô toàn là nương tử nũng nịu chỉ sợ không ai thoát nổi.
Vụ cháy lần trước Trương Trọng Vi cũng còn sợ hãi trong lòng, bởi vậy nghe Lâm Y trăn trở xong, mặc dù xót ruột tiền tài nhưng vẫn đồng ý.
Thợ xây biết xây nhà gạch không nhiều, có điều người môi giới mọi sự thần thông, hết thảy không là vấn đề. Hiện giờ bọn họ là nhà quan lại, thân thiết với nha môn phủ Khai Phong, không sợ bị người ta lừa gạt, mọi sự thuận lợi rất nhiều, chưa đầy ba ngày, vật liệu xây dựng đã lục tục tập kết tại bãi đất trống ngay chợ hoa quả dưới chân cầu Thiên Hán, nhóm thợ xây cũng đã đến đông đủ.
Lần trước khi dọn dẹp trái cây thối, Tiếu Đại biểu hiện không tồi, Lâm Y tin được anh ta, bấy giờ vẫn mướn anh ta tiếp, phụ trách trông coi, còn an bài mấy đứa con trai nhà anh ta đến công trường chuyển gạch, kiếm tiền tiêu vặt.
Hôm nay động thổ, Trương Trọng Vi tự mình đến công trường đốt pháo, không khí vui mừng khởi đầu, đợi về nhà, người và quà cáp đến chúc đã chen lấn chật như nêm cối ngoài cửa.
Chuyện bọn họ xây nhà chưa bao giờ nói cho người ngoài nghe, cũng không biết quan viên và phú thương làm sao biết được. Lâm Y không dự đoán được tình huống, cùng thím Dương, Thanh Miêu chiêu đãi khách khứa, vội xoay mòng mòng, âm thầm xuýt xoa những người này thật là tin tức linh thông.
Trương Trọng Vi vào điếm nhà mình, trung gian đã có bình phong ngăn cách, bên rộng hơn là khách nam ngồi, bên kia nữ quyến chen chúc một chỗ. Người đến chung vui vừa thấy chàng về liền vây lấy, Trương Trọng Vi mắt thấy trong nhà chén trà không đủ dùng, vội gọi Lâm Y ra thương lượng vài câu, bỏ tiền mời khách nam ra tửu lâu ngồi, cước điếm nhà họ Trương bây giờ mới trống trải bớt.
Khách nam vừa đi, các phu nhân nương tử vốn im lặng giả dạng thục nữ lập tức thay đổi hình dáng, lao xao một mảnh, nói đông nói tây, chuyện trò rôm rả, đúng là tiếng huyên náo nhân theo số lượng phụ nữ.
Phu nhân Lục hàn lâm nhìn không quen mắt, chỉ các nương tử nhà phú thương, oán giận với Lâm Y. “Đúng là vợ thương nhân có khác, nhao nhao ồn ào quá đi mất”.
Các nương tử nhà phú thương không giao tình thâm sâu gì với Lâm Y, chỉ là từng vào điếm uống rượu, hôm nay chắc nhìn mặt mũi Âu Dương tham chính mới mang lễ vật đến chúc, hoặc là bọn họ vì phu nhân phủ doãn – nay là phu nhân tham chính mới đến, bởi vì bọn họ đang vây xung quanh phu nhân tham chính mà không phải chủ việc vui là Lâm Y, bọn họ vào cửa chẳng qua là nhân dịp.
Các vị phu nhân hàn lâm trong góc kia cũng đang tán gẫu nhộn nhịp, mặt mũi tươi roi rói, không thua gì nương tử nhà phú thương.
Phu nhân Lục hàn lâm bĩu môi, nói với Lâm Y. “Cô xem bọn họ đi, nói là đến chúc mừng cô, lại chỉ lo ríu rít chuyện của mình, người không biết còn tưởng bọn họ đến điếm nhà cô chỉ đơn thuần uống rượu”.
Lâm Y không thèm để ý, chỉ cười, tình cảnh này nàng đương nhiên có chú ý thấy, phu nhân nhà quan lại cũng thế, nương tử nhà phú thương cũng thế, tất cả đều vì phu nhân tham chính mới đến, thân phận phu nhân biên tu hàn lâm như nàng làm sao đáng để nhiều người như vậy xu nịnh như xua vịt đâu, theo lời Trương Trọng Vi là “cáo mượn oai hùm” thôi. Nhưng phần oai hùm này Lâm Y vẫn rất để ý, nhờ gốc cổ thụ là Âu Dương tham chính, nhà nàng mới sống những ngày lành.
Thím Dương và Thanh Miêu xen lẫn trong đám người đều đã nhận chỉ thị hết, các vị khách khác có thể sơ sẩy, riêng phu nhân tham chính phải hầu hạ chu đáo tận răng.
Phu nhân Lục hàn lâm nói Lâm Y hai câu, Lâm Y chẳng phản ứng gì, mơ hồ đoán được Lâm Y vẫn đang giận mình vì chuyện lần trước, cũng chẳng trách Lâm Y được, ai bảo đang êm đẹp mình lại đi thử quan hệ hai nhà Trương – Dương làm chi, còn âm mưu cho người ta trúng kế nữa.
Lần trước Lâm Y vận khí tốt, chó ngáp phải ruồi, không rơi vào bẫy phu nhân Lục hàn lâm. To như Vương hàn lâm chưa làm gì được Trương Trọng Vi, phu nhân Lục hàn lâm đứng cạnh Lâm Y cảm thấy hơi sợ hãi, rót hai chén rượu định bồi tội với nàng. Chưa mở miệng đã bị Lâm Y chặn đứng, có một số việc, âm thầm biết trong bụng thôi, bày ra ngoài sẽ xé rách thể diện hai bên, không tốt lắm. Lâm Y tỏ ra có lỗi, nhận chén rượu, chủ động chạm cốc với phu nhân Lục hàn lâm. “Ban nãy đang phát sầu, không để ý cuộc nói chuyện của chúng ta lắm, thật là có tội”.
Phu nhân Lục hàn lâm không cần nói gì thêm, thể diện bảo toàn, nhẹ nhàng thở ra, tiếp đề tài. “Phu nhân Trương hàn lâm chớp mắt sẽ phát tài, còn sầu gì nữa?”.
Lâm Y nghe tới hai chữ “phát tài”, vội xua. “Sinh kế bức bách, sống tạm mà thôi, nào dám nhận hai chữ phát tài”. Nói thêm. “Nhà tôi vẫn chưa mời được người hâm rượu mới, hôm nay chỉ là lâm thời mời, cứ theo đà này làm sao mở điếm”.
Chuyện cước điếm nhà họ Trương bị mất người hâm rượu nên đóng cửa không kinh doanh, phu nhân Lục hàn lâm có nghe thấy, vội an ủi nàng. “Dưới chân Thiên tử, tìm người hâm rượu có khó gì, nhờ người môi giới hỗ trợ là được”.
Lâm Y sớm nhờ người môi giới chọn xong, đã sơ tuyển qua một vòng, ban nãy nói như vậy chỉ là lấy cớ thôi, nàng nghe phu nhân Lục hàn lâm an ủi, giả bộ gật gù cảm kích, tạ ơn giải sầu dùm mình.
Phu nhân Lục hàn lâm ngồi cạnh Lâm Y càng thấy chột dạ hơn, liền xưng rằng muốn đi nói chuyện với các phu nhân hàn lâm khác, quay sang hướng bọn họ. Lâm Y muốn bàn bạc với phu nhân tham chính việc mở tửu điếm mới, nhưng bà còn đang kẹt giữa đám người, căn bản chen không lọt, hơn nữa có nói cũng chẳng nói trước mặt người ngoài được, chỉ có thể chọn lúc khác.
Người trong điếm tuy nhiều, nhưng hơi lưu ý liền nhận ra phân làm hai phe, một phe là hô ủng phu nhân tham chính, số lượng đông nhất, cỡ mười tám mười chín người, phe còn lại phân tốp năm tốp ba, tản mạn hơn, cầm đầu là phu nhân Vương hàn lâm.
Cô đơn nhất là chính chủ việc vui Lâm Y, nàng đứng một mình trong chốc lát, cảm thấy có chút buồn cười, tửu lâu nhà mình động thổ xây dựng thế nhưng cho đám người này cơ hội thân cận quyền cao chức trọng, hôm nay thật không uổng bọn họ mang quà cáp tới.
Lâm Y là chủ nhân, cũng không thể đứng một chỗ, nhưng trong phòng hai phe, nên đến chỗ phu nhân tham chính dệt hoa trên gấm, hay ra chỗ phu nhân Vương hàn lâm đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?
Cuộc Sống Ở Bắc Tống Cuộc Sống Ở Bắc Tống - A Muội