There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tín Dụng Tạp
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 101
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 556 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:34:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55: Trương Di Nương Gây Chuyện
ý mama nghe vui mừng nhướng mày, vội ngồi vào bên cạnh Trương di nương nói với nàng “Bên Đông Thành có họ Hứa lão gia là tài chủ, gia tài bạc vạn, có thôn trang có cửa hàng còn có ruộng tốt. Mà con cháu hắn mỏng manh cưới mấy phòng thê thiếp chỉ có một nhi tử gọi là Bảo ca. Vì Hứa gia chỉ có một dòng độc đinh là Bảo ca, tướng mạo cực tốt trong nhà cực kì cưng chiều chỉ sợ muốn sao trên trời cũng muốn hái cho hắn. Bảo ca này mắt nhìn rất cao không chịu cưới con gái tiểu môn hộ, tất nhiên là muốn nữ nhi quan viên. Ngươi nói Bảo ca có xứng với nhị cô nương không?”
Trương di nương nghe Hứa gia gia tài bạc vạn cũng có chút động lòng, chỉ sợ là nhà thương nhân Cố Lễ không cho liền kéo mama hỏi “Nhà đó buôn bán à?”
Lý mama đương nhiên biết thân phận thương nhân rất thấp vội khoát tay nói “Là một địa chủ lớn không coi là thương hộ” Trương di nương nghe cảm thấy không yên lòng chỉ nói đi hỏi. Lý mama liền vòng vo câu chuyện nói “Hứa gia ta có qua hai lần, bàn về quy củ cũng không kém phủ các người. Nhị cô nương vào cửa chính là thiếu nãi nãi cả nhà cũng phải cung kính nàng. Đợi Hứa lão gia buông tay đi Tây Thiên này gia sản to như vậy không phải đều là Nhị cô nương hay sao? Đến lúc đó ngươi muốn gì còn không được. Chỉ sợ một ngày ba bữa bưỡng thân bằng tổ yến”
Trương di nương nghe cảm thấy mở cờ trong bụng vội gật đầu nói “Ngươi nói vậy là ngươi nhớ đến ta, đưa hôn sự tốt như vậy nói cho ta biết, bằng không chỉ sợ Nhị cô nương chúng ta phải gả vào nhà lá đấy. Nhà cử nhân này muốn ăn không có ăn mặc cũng chẳng có mặc có cái gì tốt? Xem Hứa gia tường cao nhà ngói gả đi cũng là thiếu nãi nãi đàng hoàng không phải so với đồ bỏ cử nhân tốt gấp trăm lần”
Lý mama cười nói “Đúng vậy, là nhờ di nương nghĩ rõ ràng. Nếu như vậy, di nương viết bát tự của nhị cô nương cho ta, ta cầm đi đáp lời tránh cho người khác chiếm trước”
Trương di nương nghe vội đưa bát tự cho Lý mama lại lấy hà bao từ trong ngăn kéo nhét vào tay Lý mama. Lý mama nắm trong tay hai thỏi bạc không khỏi cười híp mắt giả vờ từ chối một phen mới nhét vào tay áo. Trương di nương càng nghĩ càng vui mừng liền lấy tiền riêng sai tiểu nha đầu đi phòng bếp lấy một bàn thức ăn. Lý mama thấy có cá có thịt vội ăn như hổ đói chén sạch thức ăn trên bàn lau lau miệng mới cáo từ.
Ước chừng có mười ngày có bà mai mang sính lễ tới cửa. Lý thị nghĩ là Cố Lễ đáp ứng hôn sự với Lâm Học người Lâm gia tới xin cưới. Một mặt Lý thị oán trách Cố Lễ không nói trước ình một mặt sai nha hoàn hầu hạ đổi xiêm áo đi gặp khách Thái Tuyết đỡ đi cười tủm tỉm đến tiền thính.
Lý thị vào tiền thính bà mai vội tiến lên thấy lễ nịnh nọt nói lời nói cát tường. Lý thị cười sai người dâng trà cho bà mai uống vừa quay đầu nhìn thấy trong phòng rất nhiều quà tặng nào hải sâm, bào ngư, vây cá, các loại hải sản còn có gà sống, cá sống, thịt heo, còn có hạt sen, bách hợp long nhãn. Tuy nói mấy thứ này là lúc nạp chinh cần dùng. Nhưng theo hiểu biết tài lực Lâm gia của Lý thị sợ là đem cả gia sản cũng không mua được những thứ này vì vậy trong lòng âm thầm ngạc nhiên.
Bà mai uống trà lại nịnh nọt nói vài lời hay, lúc này mới đem danh sách sính lễ đưa cho Lý thị lại đưa bát tự nhà tari cho Lý thị xem. Lý thị nhận lấy liền nhìn tên phía trên nhất thời sầm mặt. Bà mai thấy sắc mặt Lý thị không đúng chỉ xem là sính lễ chưa đủ liền ra mặt cười nói “Trong sính lễ còn có thôn trang và cửa hàng, nhưng khế ước mua bán chưa lấy đến chờ đáp ứng nhất định đưa đến trong phủ”
Lý thị nhìn canh thiếp bát tự hai người, nhà gái phía trên quả thật là bát tự của Nguyên Dung không sai mà bên nam cũng là một nam tử họ Hứa xa lạ. Lý thị trầm ngâm một lúc lâu mới hỏi bà mai “Hứa thiếu gia có từng đi học?”
Bà mai cười nói “Hứa thiếu gia từ nhỏ theo tiên sinh cũng biết chữ nhưng chưa bao giờ vào học. Mặc dù sau này Hứa thiếu gia không vào làm quan nhưng của cải Hứa gia giàu có lại có nhiều thôn trang nhiều cửa hàng trong thành cũng là nhà của hắn, cô nương gả đi nhất định không chịu khổ”
Lý thị nghe liền để danh sách xuống cầm trà uống, nửa ngày không nói tiếng nào, trong lòng suy nghĩ một lần liền biết hơn phân nửa là Trương di nương tự tiện đem bát tự Nguyên Dung cho người khác. Vì bát tự cô nương không thể tự tiện nhìn thấy, Lý thị cố kị danh tiếng Nguyên Dung nên không phát tác tại đương trường. Liền để ly trà xuống đem canh thiếp dấu trong tay áo cho người trả lại sính lễ và danh sách cho bà mai.
Bà mai này cũng không phải là Lý mama nói chuyện lúc trước với Trương di nương, vì Lý mama không phải là bà mai có tiếng. Hứa gia thưởng ngân lượng ới bà mai khác làm chuyện này, vì vậy bà mai này đối với nguồn gốc bát tự của Nguyên Dung cũng không biết. Bà mai thấy sắc mặt Lý thị không thích bày ra tư thế tiễn khách trong lòng không hiểu chỉ đành cười nói “Hứa gia có chỗ nào chọc phu nhân tức giận? Phu nhân nói ta biết, ta trở về nói cho Hứa gia nghe”
Lý thị cười nói “Vì ta chưa ngeh lão gia chúng ta đề cập đến chuyện này cho nên không dám tự tiện làm chủ. Ngươi cho người đem sính lễ về chờ lão gia chúng ta quay về lại nói”
Bà mai biết đây là nhà Tri phủ cũng không dám dây dưa đành đứng lên hành lễ sai người mang đồ ra Cố phủ.
Lý thị thấy người đi nhất thời trầm mặt xuống, quát lên với Thái Tuyết “Còn không cho người mang Trương di nương đến viện của ta? Thật phí nàng ở trong phủ nhiều năm như vậy còn là một nữ nhi của thông phán cũng là cái không đầu óc”
Thái Tuyết vội sai nha hoàn đi gọi người, mình đỡ Lý thị về phòng lớn, hầu hạ nàng đổi xiêm áo còn sai người bưng tổ yến cho nàng đỡ tức.
Trương di nương nghe nha hoàn gọi nàng lên trên phòng chỉ nghĩ là hôn sự Nguyên Dung liền rửa mặt cầm khăn dẫn nha hoàn đi đến phòng lớn. Lý thị thấy nàng một áo bông màu đỏ trên mặt bôi phấn lông mày cũng vừa mới sửa cười lạnh nói “ta gọi ngươi đến phòng lớn có chuyện, ngươi ăn mặc như hồ li, muốn quyến rũ ai?”
Trương di nương vội cười “Mới ngủ trưa đầu rối không dám đến thấy phu nhân”
Lý thị hừ nói “Ngươi thật ra hưởng phúc, còn có giấc ngủ trưa. Mạng ta không tốt được như vậy, năm nay nhiều chuyện ngươi lại tìm phiền phức cho ta, làm ra chuyện lần này”
Trương di nương nghe vội trả lời “Tì thiếp mỗi ngày chỉ ngồi trong nhà may vá, ngay cả viện môn cũng ít ra không dám gậy chuyện cho phu nhân”
Lý thị nghe ném canh thiếp lên mặt nàng mắng “Ngươi không xuất môn cũng có thể đưa bát tự nhị nha đầu cho người khác, nếu là ra cửa ta xem cả phủ cũng bị ngươi bán”
Trương di nương vội nhìn canh thiếp từ trên mặt rơi xuống liếc nhìn thấy trên viết tên tuổi Hứa gia thiếu gia liền nhìn kĩ cười nói với Lý thị “Phu nhân mau xem, bát tự vô cùng xứng, chắc là nhân duyên tốt”
Lý thị vốn tức, nghe nàng nói vậy trong cơn giận dữ giơ tay quăng cho nàng một cái tát. Trương di nương vào phủ nhiều năm, mặc dù Lý thị không thích nàng cũng phạt nàng cấm túc nhưng ngay mặt đánh nàng cũng là lần đầu tiên không khỏi mặt mũi thẹn thùng đỏ bừng. Lý thị dù sao cũng là người được ăn sung mặt sướng sức tay có hạn, một cái tát đi qua Trương di nương cảm thấy mặt nóng một chút ngược lại Lý thị cổ tay lại đau, Thái Tuyết vội tiến lên khuyên nhủ “Phu nhân cẩn thận đau tay”
Lý thị nghe thu tay mắng “Còn không quỳ xuống cho ta, chẳng lẽ muốn ta đánh hèo ngươi?” Trương di nương nghe vội quỳ xuống đất khóc nỉ non chỉ nói là mình vì tốt cho nhị cô nương. Lý thị phiền não trong lòng bị nàng ồn ào càng thêm nhức đầu không nhịn được lại đánh Trương di nương thêm mấy bạt tai. Hai người đang huyên náo liền nghe có nha hoàn báo lại “Lão gia trở về”
Cố Lễ từ bên ngoài đã nghe trong nhà khóc rống, trong lòng không bình tĩnh, vào phòng thấy sắc mặt Lý thị tái xanh, Trương di nương quỳ trên đất khóc nước mắt nước mũi trên mặt có nhiều dấu tay đỏ bừng.
Cố Lễ thấy thế quát lên “Các ngươi còn không biết quy củ? Ta không ở nhà lại náo ra chuyện như vậy. Tết đến lại đánh nhau vì cái gì?”
Lý thị nghe cầm canh thiếp đưa cho Cố Lễ xem “Lão gia xem, đây là Trương di nương tự tiện tìm nhà chồng cho Nguyên Dung, hôm nay người ta đưa sính lễ tới cầu hôn”
Cố Lễ nghe vậy vội cầm canh thiếp xem, phía trên quả có ngày sinh tháng đẻ của một nam tử, phía dưới còn có bát tự của Nguyên Dung. Cố Lễ thấy tổ tong ba đời của nam tử kia không phải là địa chủ thôi, mấy đời cũng không có một người đọc sách. Trong lòng thấy chán ghét, tiến lên quát Trương di nương “Ai cho ngươi tự tiện đưa ngày sinh tháng đẻ Nguyên Dung cho người khác, ngươi muốn không ai thèm lấy Nguyên Dung phải không?”
Trương di nương vội kêu gào nói “Tì thiếp nghe phu nhân đem nhị cô nương cho phép cử nhân nghèo. Từ nhỏ nhị cô nương sống an nhàn sung sướng, tì thiếp lo lắng nàng chịu khổ không được liền cầu người tìm hôn sự cho nhị cô nương. Hứa gia thiếu gia mặc dù không đi học nhưng của cải giàu có, lại có nhiều cửa hàng, nhiều nha hoàn mama, nhị cô nương gả đi chính là thiếu nãi nãi có cái gì không tốt?”
Cố Lễ nghe mắng “Ngươi càng lớn càng như con nít, liền ngay cả tôn ti như thế nào cũng không biết, một thương nhân tài chủ tương lai ngay cả tiểu quan cũng làm không được đây chính là nhân duyên ngươi nói rất tốt? Còn nữa, hôn sự nhị cô nương lúc nào ngươi được phép nhúng tay? Nếu ta mặc kệ cũng có mẫu thân nàng lo ngươi chẳng qua chỉ là nô tì làm gì có chỗ cho ngươi đi làm chuyện này?” Cố Lễ càng nói càng tức, liền cất giọng quát lên “Người đâu, lôi Trương di nương ra đánh hai mươi hèo để cho nàng nhớ thật lâu”
Nói chưa xong, Nguyên Dung liền xốc rèm đi vào thấy Cố Lễ muốn đánh hèo Trương di nương cả kinh vội tiến lên xin xỏ “Tết đến, di nương đã làm chuyện gì chọc phụ thân giận dữ, chi bằng nữ nhi thay di nương bồi lễ phụ thân tha di nương đi”
Cố Lễ hận Trương di nương ỷ vào thân phận mẹ đẻ Nguyên Dung không rõ thân phận của mình, đang muốn diệt uy phong của nàng làm gì chịu nghe Nguyên Dung nói chuyện, la nàng “Ngươi đường đường là một tiểu thư cũng không biết tôn ti hả? Nàng thân phận gì? Đáng giá ngươi tới cầu cạnh?”
Nguyên Dung thấy Trương di nương bộ mặt xấu hổ, trên mặt còn mấy cái dấu tay trong lòng phát ra đau đớn chưa từ bỏ ý định cầu xin tha cho nàng. Lý thị kéo Nguyên Dung đến bên cạnh nói “Chuyện này cô nương gia như ngươi không thể quản, dung túng nàng nữa sợ thanh danh của ngươi cũng bị mất”
Nguyên Dung nghe cảm thấy lời này không rõ, liền thấp đầu xuống vừa đúng nhìn thấy thiếp canh trên bàn, Lý thị thấy nàng nhìn thiếp canh liền cười lạnh nói “Di nương ngươi đem bát tự ngươi phát tán chung quanh, sớm mai sợ khắp thành cũng biết bát tự của ngươi rồi”
Thường ngày mặc dù Trương di nương kiêng kị Lý thị và Cố Lễ, thật ra trong lòng sợ nhất vẫn là Nguyên Dung. Nàng biết thời gian này Nguyên Dung có chút tôn trọng nàng, sợ nàng hiểu lầm mình liền muốn giải thích lôi kéo Nguyên Dung khóc rống “Không phải di nương sợ ngươi gả cho cử nhân nghèo liền tìm mối hôn sự tốt cho ngươi. Là con trai duy nhất của tài chủ lớn đấy ngươi nói với phụ thân ngươi một chút nói không muốn gả cho cử nhân nghèo”
Nguyên Dung nghe thở dài nói “Di nương hồ đồ, từ xưa tới nay hôn nhân là do phụ mẫu mối mai. Chuyện này đúng là di nương vượt bổn phận. Ta tin ánh mắt phụ thân nhìn người, cử nhân này hiện tại nghèo chút chẳng lẽ sau này không phát đạt?”
Trương di nương nói “Nếu là cả đời không thay đổi?”
Nguyên Dung cúi đầu nhìn Trương di nương gằn từng chữ “Đó cũng là mạng của ta”
Trương di nương nghe vậy lắc đầu liền tục, đôi mắt nhòa lệ “Nhị cô nương, ngươi chưa bao giờ như vậy. Ngươi không phải là muốn gả cho gia đình giàu có sao?”
Nguyên Thu thở dài nói “Bắt đầu ta đã sai rồi, ta không muốn tiếp tục sai lầm nữa. Ta đọc kinh phật nhiều năm như vậy hôm nay mới hiểu được, Người có mệnh riêng, phú quý do trời. Cưỡng cầu thứ mình không có được, chỉ trở thành trò cười. Di nương, cái này không phải là vì tốt cho ta mà hại ta đấy”
Trương di nương khóc ròng nói “Di nương vì tốt cho cô nương, cô nương cầu tình thay di nương đi”
Nguyên Dung kéo làn váy xoay người thi lễ với Cố Lễ và Lý thị “Nữ nhi thân thể khó chịu, đi về phòng nghỉ ngơi trước” Nói xong cũng không để ý Trương di nương kêu gào, dẫn nha hoàn về viện.
Trương di nương thấy Nguyên Dung mắt lạnh đối với mình càng khóc không ngừng, Lý thị nghe phiền lòng liền nói với Cố Lễ “Tết đến rồi, để nàng khóc không ngừng thật xúi quẩy, phạt nàng cấm túc cũng đừng đánh nàng xem như nhìn mặt mũi nhị cô nương”
Cố Lễ hừ nói “Nàng là cái khỉ gì, nhị cô nương có quan hệ gì với nàng? Ngươi cũng hồ đồ đánh nàng sao lại chiết mặt mũi nhị cô nương?”
Lý thị vội cười nói theo “Ta nói sai”
Cố Lễ thở dài nói “Thôi, tết đến không đánh thì không đánh, phạt nàng cấm túc ba tháng” Nói xong quát Trương di nương “Nhìn mặt phu nhân xin tha cho ngươi phạt ngươi ba tháng cấm túc. Ngươi đóng cửa viện suy nghĩ nếu còn không biết quy củ ta sẽ đuổi ngươi ra phủ nghe rõ chưa?”
Trương di nương vội dập đầu khóc ròng nói “Tì thiếp nghe rõ”
Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không - Tín Dụng Tạp