Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tín Dụng Tạp
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 101
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 556 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:34:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49: Hôn Sự Của Nguyên Dung
ĩ Hành mở mắt nhìn trước chung quanh một vòng, Cố Lễ lại cho là hắn đang tìm cái gì vội hỏi “Thế tử muốn gì?” Sĩ Hành nghe câu hỏi của Cố Lễ mới lấy lại thần trí, lúc này mới nhớ Nguyên Thu đã đi Nam Kinh, liền nhắm mắt nói “Ta muốn uống nước”
Cố Lễ sai người mang nước đến cho Sĩ Hành súc miệng, phân phó đầu bếp nấu cháo tổ yến đưa vào, thấy Sĩ Hành ăn hơn nửa chén mới yên tâm. Cố Lễ cả đêm không ngủ hết sức mệt mỏi, hôm nay thấy Sĩ Hành đỡ hơn nhiều nên trở về ngủ. Sĩ Hành thấy Cố Lễ đi rồi mới kéo Cố Sơn đến bên cạnh hỏi “Khi nào Nguyên Thu muội muội trở về?”
Cố Sơn đã lớn thêm vài tuổi, chính hắn cũng động lòng với Tử Yên cũng đã hiểu biết một chút. Hắn thấy Sĩ Hành ngã bệnh cũng không quên nhắc đến Nguyên Thu, lại nghĩ đến thường ngày Sĩ Hành thường xuyên săn sóc Nguyên Thu, liền hiểu bảy tám phần. Cố Sơn tìm cớ muốn uống trà đuổi hết nha đầu ra khỏi phòng lúc này mới nhẹ giọng hỏi Sĩ Hành “Trong lòng huynh có Nguyên Thu?”
Sĩ Hành thấy Cố Sơn hỏi như thế, yên lặng gật đầu chán nản nói “Ta cũng không gạt ngươi nữa, thật ra bệnh này vì Nguyên Thu muội muội mà mắc phải”
Cố Sơn nghe vậy kinh hãi “Sao lại nói như vậy?”
Sĩ Hành đem chuyện hôm qua nghe được thuật lại cho Cố Sơn lại nói với Cố Sơn “Ta vốn chỉ xem Nguyên Thu như muội muội, cũng không biết thay đổi từ lúc nào suốt ngày nghĩ đến nàng. Vốn ta muốn hỏi Nguyên Thu muội muội trong lòng có ta không để ta tính cho Quận Vương phủ đến cửa cầu thân, nhưng mỗi lần nhìn thấy muội muội đều không dám mở miệng, sợ nói chuyện lỗ mãng làm muội muội sinh ghét. Ai ngờ hôm qua nghe nha hoàn nói mới hiểu e là muội muội đã cùng đính thân với Hạ Tử Nghiệp rồi. Nếu sớm biết như vậy ta nên đi hỏi nàng một phen” Hắn nói xong lại nghĩ đến một màn Hạ Tử Nghiệp nhét một cái hộp vào tay Nguyên Thu trong lòng phát ra đau đớn, yên lặng nước mắt chảy xuống.
Cố Sơn nghe Sĩ Hành nói trong lòng như sấm chớp đánh. Hắn và Tử Yên có tình nếu Nguyên Thu gả cho Hạ Tử Nghiệp vậy kiếp này hắn và Tử Yên cũng vô duyên. Cố Sơn suy nghĩ một lúc trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, hắn thấy Sĩ Hành khóc mình cũng không nhịn được rơi lệ.
Sĩ Hành thấy Cố Sơn ở bên cạnh khóc trong lòng kì quái vội lau lệ hỏi hắn “Ngươi khóc cái gì?”
Cố Sơn thở dài nói “Nếu huynh nói tâm sự với ta, ta cũng không dối gạt huynh, thật ra trong lòng ta có Tử Yên cô nương. Nhà chúng ta như vậy nhất định sẽ không hoán thân, nếu muội muội gả cho Tử Nghiệp, vậy ta và Tử Yên kiếp này đành vô duyên”
Sĩ Hành nghe vậy ngồi dậy “Ngươi là huynh trưởng, nhất định trước định hôn sự cho ngươi rồi mới đến Nguyên Thu muội muội. Trong lòng ngươi có Hạ cô nương, chi bằng ngươi nói trước với mẫu thân ngươi, như vậy có hi vọng rất lớn”
Cố Sơn nghe vậy vội hỏi “Làm sao mở miệng được? Nếu bị phụ thân biết không khéo chẳng được gì”
Sĩ Hành vội nói “Nếu ngươi không nói, Hạ cô nương cho phép nhà khác cũng đừng khóc”
Cố Sơn nghe trong bụng suy nghĩ một phen đành thở dài nói “Cũng được, chờ mẫu thân ta từ nhà cữu cữu trở về ta nói với mẫu thân”
Sĩ Hành nghe trong lòng vui trở lại cảm giác mình và Nguyên Thu lại có hi vọng. Lòng hắn bệnh tốt hơn phân nửa, trên người cũng thấy khỏe lên phát ra đói bụng liền la hét muốn ăn cơm. Cố Sơn nghe Sĩ Hành la đói vội thu lại tâm thần đi ra ngoài gọi nha hoàn hầu hạ Sĩ Hành rửa mặt sai người bày cơm. Vì Sĩ Hành ngã bệnh nhà bếp không dám làm thức ăn nhiều dầu mỡ, chỉ lấy cháo rau nhẹ cho người đem tới. Sĩ Hành thấy cảm thấy muốn ăn, ăn hết luôn một bát lại ăn thêm chút đồ ăn mới súc miệng.
Sĩ Hành ăn cơm xong, thái y cũng đến, tới trước mặt Sĩ Hành, lại bắt mạch cho hắn. Sĩ Hành cười hỏi thái y “Như thế nào?” Thái y vội đứng dậy khom người nói “Nguyên lai là trong ngực Thế tử tích tụ thành bệnh, hôm nay Thế tử vui vẻ, tích tụ tán đi, bệnh liền khỏi”
Sĩ Hành nghe gật đầu nói “Nếu vậy ta về phủ nghỉ ngơi đi. Ở chỗ này dưỡng bệnh làm bá phụ nghĩ ngơi không được lại nhiễu Cố Sơn không thể đi học”
Cố Sơn nghe vậy cười giữ hắn lại, thấy hắn cố ý phải đi lúc này mới sai người đi Quận Vương phủ. Không bao lâu Quận Vương phủ phái r axe ngựa đã đến, Sĩ Hành được tùy tùng đỡ lên xe ngựa còn sai người kêu Cố Sơn đến nói nhỏ với hắn “Ngươi phải nắm chặt” Cố Sơn vội gật đầu đáp ứng, Sĩ Hành mới yên tâm về phủ.
Ngày mừng thọ cữu cữu Lý Túc Phong của Nguyên Thu quan viên lui tới chúc mừng rất nhiều, mỗi ngày Bạch thị đều xoay quanh, khi rãnh rỗi Lý thị đều phải giúp đỡ một chút. Mỗi ngày Nguyên Thu đều ở trong phòng biểu muội Vân Phi thêu thùa may vá. Nguyên Thu nghe nói thành Nam Kinh cực kì náo nhiệt còn hơn kinh thành, lòng muốn đi ra ngoài thưởng thức một chút. Ai ngờ Vân Phi là đại gia khuê tú điển hình, mỗi lần Nguyên Thu đề nghị Vân Phi đều khoát tay nói “Không có mẫu thân đi theo, muội không dám ra cửa” Nguyên Thu đành phải thôi.
Rốt cuộc thọ yến cũng xong, Bạch thị cầm danh mục quà tặng nhìn người làm thu thập quà tặng dời đồ đến kho hàng lúc này mới thở phào một cái. Lý thị thấy Bạch thị mệt mỏi nói với nàng “muội xem tẩu gầy không ít, nghỉ ngơi cho tốt mới được”
Bạch thị cười nói “Ta chú ý được đầu này không lo được đầu kia, thời gian thọ yến của ca ca muội cũng làm uội muội vất vả theo”
Lý thị cười nói “Tẩu tử quá khách khí. Tẩu còn nói như vậy lần sau muội không dám đến nữa” Bạch thị cười kéo tay nàng nói chuyện riêng tư, hai người nói một hồi nói đến chuyện mấy đứa trẻ. Bạch thị nói hôn sự của con mình liền hỏi Lý thị “Sơn ca nhi đã mười lăm rồi cũng nên tìm cửa hôn sự”
Lý thị nói “Đúng vậy, gần đây cả ngày muội luôn nghĩ chuyện này để cho người đi hỏi thăm cô nương nhà nào tốt. Còn có nha đầu Nguyên Dung kia, cùng năm với Cố Sơn cũng nên cầu một cửa hôn sự cho nàng, chỉ là thân phận nàng như vậy mắt lại cao trong nhất thời cũng không tìm được nhà thích hợp”
Bạch thị nghe hừ nói “Muội cũng thật thiện tâm, muội không biết bây giờ nhà đứng đắn đều muốn hỏi thăm nữ tử có phải con vợ cả hay không. Cho dù là thứ xuất có tiếng tốt đi nữa cũng không muốn nàng ta”
Lý thị gật đầu nói “Thì vì vậy cho nên muội mới khó làm. Chỉ đành hỏi thăm người đọc sách gia thế trong sạch nghèo túng một chút cũng không sao cùng lắm thì giúp đỡ vài lượng bạc thôi, tẩu nếu biết nhà nào thích hợp uội biết nhé”
Bạch thị nghe cười nói “Nếu vậy, ta giúp muội lưu ý, phải định hôn sự của nàng cho nhanh mới được. Nếu muội để lâu, có khi bị người huyên thuyên ra tiếng xấu”
Lý thị cười nói “Cũng phải vì để ý cái này. Định xong cho nàng muội cũng tốt tìm cho Nguyên Thu một nhà tốt”
Bạch thị cười nói “Cháu ngoại gái bộ dáng tính tình đều cực tốt, tương lai không biết nhà nào tốt phúc lấy được nàng”
Lý thị cười nói “Thật ra thì chuyện của nàng muội đã có tính toán, chỉ là huynh tỉ chưa định không tiện nói đến chuyện của nàng”
Lý thị nói chuyện một lúc với tẩu tử trong lòng thật sự gấp gáp hôn sự của Nguyên Dung, ngây người thêm mấy ngày lại dẫn Nguyên Thu về Hàng Châu.
Cố Lễ thấy Lý thị về tất nhiên là vui mừng hết sức, buổi tối cho Lý thị uống hai chén cùng nhau đi ngủ. Hai vợ chồng tiểu biệt thắng tân hôn có một phen tự vị khác. Xong chuyện, Lý thị rửa sạch thân mình cho Cố Lễ, bản thân cũng rửa sạch sẽ liền nằm trong ngực hắn nói về hôn sự của Nguyên Dung.
Cố Lễ nghe vậy trầm ngâm một lúc liền nói với Lý thị “Nếu như vậy ngươi hỏi thăm nhiều một chút không câu nệ nghèo hèn nhưng nhân phẩm phải tốt” Lý thị đáp ứng, Cố Lễ thấy Lý thị cười khóe mắt mang theo mị hoặc trong lòng động đậy cuối đầu hôn nàng.
Ngày thứ hai, Lý thị đã nhờ người thăm hỏi nhà nào thích hợp. Trương di nương nghe được tiếng gió, vội chạy tới Nguyên Dung ập xuống hỏi nàng “Phu nhân đính hôn cho con, con có biết không?”
Nguyên Dung nghe kinh hãi vội nói “Ta đương nhiên không biết, di nương có biết là nhà nào không?”
Trương di nương lắc đầu nói “Nghe nói còn chưa định xuống. Ta hỏi con, con và Thế tử thế nào?”
Nguyên Dung nghe e thẹn nói “Ta là một cô nương, có thể thế nào được? Cũng chỉ là đưa vài lần bánh trái thôi. Sau này Thế tử bị bệnh cũng không tới cửa nữa, ta cũng không có cơ hội thấy hắn. Thật ra thì không dối gạt di nương, ta thấy Thế tử đối với ta vô cùng chán ghét, ta đã không có tâm tư đó từ sớm rồi”
Trương di nương nghe đành thở dài nói “Ngươi cũng thật ngốc, thế nào không làm được cho người ta vui đã cho người ta phiền ngươi trước”
Nguyên Dung nghe thấp đầu xuống một hồi lâu mới nói “Là ta quá nóng lòng. Nếu mẫu thân thay ta thu xếp hôn sự ta cũng không đi nghĩ đến mấy thứ kia, định nhà nào thì nhà đấy thôi”
Trương di nương thấy Nguyên Dung một bộ dạng vẻ mặt uể oải trong lòng tức giận, lấy tay chỉ nàng hai cái, vội vàng chạy đến phòng lớn.
Lý thị thấy Trương di nương đến liền giương mắt hỏi nàng “Ta không ở đây một tháng, các ngươi có an phận không?”
Trương di nương thấy mặt mày Lý thị như ngậm xuân trong lòng ghen tị. Vốn cho là phu nhân không ở nhà mình có thể được sủng hạnh nhiều hơn ai ngờ Cố Lễ tổng cộng cũng không đi đến mình được hai lần, ngược lại Lâm di nương vẫn nhiều hơn mình hai lần.
Trương di nương thấy Lý thị hỏi như thế liền cố ý nói “Phu nhân còn không biết tiện thiếp sao, xưa nay trung thực không giống họ Lâm kia, thừa dịp phu nhân không ở nhà quyến rũ lão gia. Phu nhân không ở nhà một tháng nàng kéo lão gia đi viện nàng bốn ngày đấy. Buổi sáng lão gia đi nha môn tiểu tiện nhân này ở nhà ngủ mặt trời lên ới thức dậy, suốt ngày cũng không thêu thùa may vá chỉ lo chung quanh chạy loạn”
Lý thị nghe cũng không nói gì chỉ uống trà. Trương di nương liếc trộm mặt Lý thị nhưng không nhìn ra hỉ nộ. Lý thị uống vài ngụm trà rồi để trà xuống nói “Ta không ở trong phủ, các ngươi nên thay ta tỉ mỉ hầu hạ lão gia, nhưng dùng mánh lưới lười biếng cũng không được. Lúc trước ta đau lòng các ngươi viện ở xa không cho các ngươi tới lập quy củ ai ngờ làm cho các ngươi học được lười biếng. Nếu như vậy, ngươi và Lâm thị mỗi ngày nên đến chỗ ta lập quy củ đi. Ngươi ở trong phủ nhiều năm, Lâm thị mới vào tuổi lại nhỏ ngươi nên dạy bảo Lâm thị nhiều chút tránh cho người ta nói trong phủ chúng ta không có quy củ”
Trương di nương nghe vậy hừ lạnh nói “Phu nhân không biết, Lâm thị xưa nay rất ngạo mạn sao lắng nghe ta cho được”
Lý thị nói “Nói đúng ra nàng cũng phải gọi ngươi một tiếng tỉ tỉ, làm gì có đạo lí trợn mắt với ngươi? Ngươi chỉ để ý đi dạy nàng, nếu nàng không nghe ngươi chỉ việc nói với ta, ta thay ngươi làm chủ”
Trương di nương nghe xong vui mừng hớn hở trở về cũng quăng việc hôn sự của Nguyên Dung ra sau ót, chỉ nghĩ sửa trị Lâm thị như thế nào.
Lý thị từ lúc nói hôn sự của Nguyên Dung với Cố Lễ, mình cũng lưu tâm cho bà mối hỏi giúp nàng nhà nào thích hợp.
Tôn bà tử cười nói “Đúng lúc ta biết mấy nhà rất được nói cho phu nhân nghe. Đồng Lư huyện, huyện thừa Vương lão gia tân nhiệm vừa đúng muốn kết hôn một nàng dâu mặc dù tuổi lớn một chút cũng chưa cưới vợ bao giờ. Lúc trước hắn một lòng đi học chỉ lo đi thi làm quan cho nên chậm trễ hôn sự”
Lý thị nghe hỏi nàng “Người nay bao nhiêu tuổi? Trong nhà còn có ai?”
Tôn bà tử nói “Vương lão gia năm nay hai mươi hai trong nhà phụ mẫu đều còn lại có một đôi đệ muội chắc hẳn cũng là người có phúc. Mặc dù Vương lão gia năm nay chỉ là tiểu quan bát phẩm nhưng cưới làm chánh thất hắn là người có tiến tới chắc chắn không mấy năm có thể thăng lên”
Lý thị gật đầu một cái liền hỏi nàng “Còn người nào thích hợp nữa không?”
Tôn bà tử cười nói “Còn có một thân hào nông thôn nhà cực kì có tiền, nguyên phối ốm chết năm ngoái, lão gia thân hào nông thôn này muốn tìm một kế thất”
Lý thị nghe liền lắc đầu nói “Thân hào nông thôn thô bỉ nên chọn người đọc sách được hơn nghèo khó một chút không sao nhưng nhân phẩm phải tốt”
Tôn bà tử nghe cười nói “Phu nhân nói đúng, trong thành Hàng Châu có một Vương tú tài học vấn rất tốt người cũng trẻ tuổi chỉ là không phụ không mẫu chỉ có một mình mà sống”
Lý thị nghe cũng thấy không tốt lắm liền muốn thương nghị với Cố Lễ một chút chỉ nói với ma ma này nàng muốn lưu ý một tí liền tiễn nàng.
Nguyên Thu về nhà nghỉ ngơi hai ngày mới sai Chức Mộng mở hộp ra, Nguyên Thu đem lễ tặng phân ra sai người đưa đi cho Tử Yên, Cố Sơn, Nguyên Dung.
Sĩ Hành từ lúc hiểu tâm ý của mình lại thấy không thấy được Nguyên Thu ngày qua thật khó khăn, mỗi ngày ở trong Quận Vương phủ trông ngày Nguyên Thu về. Nguyên Thu chỉ đi một tháng, Sĩ Hành lại cảm thấy giống như một trăm năm. Thật vất vả nghe nói Nguyên Thu trở về lại tặng quà chung quanh, Sĩ Hành vội đổi y phục vội vã tới Cố phủ.
Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không - Tín Dụng Tạp