"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tín Dụng Tạp
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 101
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 556 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:34:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39: Nguyên Du Bị Bệnh
ạ Tử Nghiệp ngồi bên cạnh Lý thị cười nghe Lý thị nói chuyện thỉnh thoảng phụ họa vài câu, chợt thấy Nguyên Thu và Tử Yên đi tới, vội đứng dậy tiếp đón “Cố muội khỏe”
Nguyên Thu vội trả lễ “Thế nào mà một năm không thấy Tử Nghiệp ca lại trở nên đa lễ thế?”
Hạ Tử Nghiệp vội nói “Lúc nhỏ không hiểu lễ, khiến Cố muội chê cười rồi”
Nguyên Thu ngồi vào bên cạnh Lý thị tỉ mỉ quan sát Hạ Tử Nghiệp một lúc. Thấy trên mặt hắn đã ít đi vẻ bướng bỉnh, dáng ngồi nghiêm trang giống đại nhân, thỉnh thoảng khiêm tốn phụ họa cười nói với Lý thị.
Nguyên Thu chỉ thấy cử chỉ của hắn thú vị cười nhìn hồi lâu, Hạ Tử Nghiệp cảm giác thấy ánh mắt Nguyên Thu theo dõi, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Nguyên Thu bướng bỉnh cười vội đỏ mặt hoảng hốt nghiêng đầu đi. Nguyên Thu thấy thế trong lòng buồn cười không dứt.
Tử Yên ngồi bên cạnh Hạ phu nhân nhìn hoa ngoài cửa sổ liền nhớ tới năm ngoái đi du hồ cười nói “Muội cũng không thường tìm tỉ chơi, lần trước du hồ về chúng ta vẫn chưa đi ra ngoài. Giờ khí trời vừa đúng, ngày khác hẹn Sơn ca ca, Thế tử ca ca chúng ta đi ra ngoài chơi được không?”
Hạ Tử Nghiệp nghe vậy vội nói “Muội cũng lớn rồi, sao còn giống như lúc bé, sao có thể chạy loạn khắp nơi”
Nguyên Thu cười nói “Hạ Tử Nghiệp phát ra cũ kĩ rất nhiều”
Tử Yên bĩu môi “Còn không phải là tiên sinh gì kia của tiên sinh, há mồm chính là nói Khổng Mạnh, phiền chết được. Nếu sau này ca ca biến thành như tiên sinh vậy tỉ sẽ không để ý đến hắn”
Hạ Tử Nghiệp vội nói “Tiên sinh chỉ là có chút nghiêm cẩn, muội không được nói bậy. Còn nữa, ta cũng không có như vậy…” Nói xong len lén liếc nhìn Nguyên Thu và Tử Yên đang cố nhịn cười, đỏ mặt nói “Ta không cũ kĩ như vậy”
Hắn vừa nói Nguyên Thu nhịn không được cười lên, Lý thị ánh mắt đều cười “Đứa nhỏ này thật là thành thật”
Hạ phu nhân che miệng cười nói “Muội muội ngươi trêu chọc ngươi, làm sao ngươi lại cho là thật”
Hạ Tử Nghiệp nghe vậy mặt càng đỏ trợn mắt nhìn Tử Yên cúi thấp đầu xuống. Nguyên Thu thấy hắn da mặt mỏng vội vòng vo câu chuyện nói về trang sức xiêm áo với Hạ phu nhân. Tử Yên nghe bọn họ nói chuyện vui vẻ cũng dời lực chú ý vội vàng đi theo thảo luận.
Hạ Tử Nghiệp thấy mọi người không thảo luận vấn đề của hắn nữa thở phào một cái, móc khăn ra lau mồ hôi trán, Nguyên Thu mỉm cười nhìn hắn, Hạ Tử Nghiệp nhìn nàng một cái lại đỏ mặt quay mặt đi. Trong lòng Nguyên Thu nín cười, trên mặt làm như bình thường chuyển tầm mắt.
Mọi người nói giỡn lúc lâu, có người bày xong cơm trưa, Hạ phu nhân mời Lý thị lên ngồi phòng khách. Ăn cơm xong, uống trà Lý thị cảm thấy có chút buồn ngủ, dẫn Nguyên Thu cáo từ về phủ.
Nguyên Thu thấy vẻ mặt Lý thị buồn ngủ cũng không dám quấy nhiễu nàng, tự đi thẳng về viện ngủ trưa. Lý thị ngủ một giấc tỉnh dậy mới nhớ ra chuyện Lâm Tuyết Diên, ngoắc Trương mama đến bên cạnh phân phó làm việc một phen.
Tối đó, lời đồn đãi về Lâm Tuyết Diên truyền đến tai Nguyên Dung. Lúc đầu Nguyên Dung kiên quyết không tin, cười lạnh nói “Tuyết Diên Tỉ được phụ thân nâng niu trong lòng bàn tay, ở nhà nàng muốn cái gì là có cái đó. Ăn mặc còn tốt hơn so với nữ nhi chính thất ngay cả nhi tử của Lâm phu nhân cũng không được sủng ái bằng nàng. Lâm đại nhân tối sủng ái Tuyết Diên tỉ làm sao để cho Lâm phu nhân chỉnh chết Tuyết Diên tỉ. Rốt cuộc là ai nói bậy, để cho ta nói với mẫu thân đuổi ra khỏi nhà”
Liễu nhi cười nói “Cô nương nói đúng, để nô tì nói nương nô tì đi ra ngoài nghe ngóng”
Nguyên Dung gật đầu nói “Cũng tốt, ngươi đi đi, để cho nàng sớm một chút cho nương ngươi về nhà, ngày mai đến muộn chút cũng được, chỉ là cần nói rõ ràng chuyện này cho ta là được”
Liễu nhi vội đáp rồi đi, Nguyên Dung ngồi một hồi cảm thấy tâm phiền ý loạn, gọi Hồng Phất vào giúp mình rửa mặt đi nghỉ sớm. Hồng Phất thấy Nguyên Dung ngủ sai tiểu nha đầu xem chừng, mở cửa đi theo đường nhỏ đến viện Nguyên Thu.
Buổi trưa hôm sau Như Lan thở dốc chạy đến viện Nguyên Dung. Nguyên Dung thấy vẻ mặt Như Lan nặng nề trong lòng lộp bộp cho nàng ngồi, sai Liễu nhi bưng trà cho nàng vội hỏi “Tuyết Diên tỉ như thế nào?”
Như Lan cầm ly trà uống một mạch hơn phân nửa, lau miệng nói “Thưa cô nương. Lâm cô nương thật đã chết”
Nguyên Dung nghe vậy vội nói “Làm sao có thể? Lâm đại nhân sủng ái nàng như thế”
Như Lan nói “Nô tì nghe người ta nói Tuyết Diên cô nương hạ độc Lâm thiếu gia, bị Lâm phu nhân phát hiện đuổi Tuyết Diên cô nương đến thôn trang. Người bên cạnh nàng ấy nên đánh thì đánh, nên bán thì bán một người cũng không lưu lại. Lâm đại nhân cũng không có ý kiến gì với cách làm của Lâm phu nhân, chỉ nói là bên cạnh nàng ấy không ai phục vụ cũng không được, sai nàng tùy tiện phái hai người đi. Lâm phu nhân liến đưa hai mama của hồi môn của mình qua, kết quả chưa tới nửa tháng liền nghe tin Tuyết Diên cô nương bệnh chết”
Nguyên Dung nghe vội hỏi “Vậy Lâm phu nhân đâu? Lâm đại nhân có từ nàng?”
Như Lan lắc đầu nói “Chỉ cấm chừng nửa tháng. Hôm nay Lâm phu nhân có con trai trưởng dòng chính bên người, ngược lại Lâm đại nhân đối với nàng tốt hơn một chút. Nhưng di nương của Tuyết Diên cô nương bị đả kích quá lớn nằm đến hôm nay còn chưa dậy được”
Nguyên Dung nghe vậy lảo đảo thối lui mấy bước, Liễu nhi vội tiến lên đỡ nàng. Nguyên Dung mất hồn nhìn Liễu nhi nói “Tại sao? Sao lại như vậy? Tuyết Diên tỉ không phải rất được cưng chiều sao?” Liễu nhi không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể an ủi nàng một phen, đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi.
Nguyên Dung nằm trên giường chưa tới nửa canh giờ liền nóng lên, Liễu nhi sợ hãi cho người thông tin cho Nguyên Thu, Hồng Phất vội nói “Mấy tiểu nha đầu này ngượng nghịu làm sao nói rõ ràng, để ta tự mình đi đi”
Liễu nhi vội nói “Muội nhanh lên, cần phải nhanh chóng nói Tam cô nương nhanh mời đại phu”
Hồng Phất đáp xốc rèm đi ra ngoài, một đường chạy tới viện Nguyên Thu mới châm chân lại, nha đầu trong sân sớm thấy Hồng Phất tới, cười ra đón.
Hồng Phất cười khách sáo với mấy nha đầu kia vài câu, mới nhỏ giọng cười nói “Tam cô nương có nhà không?”
Tiểu nha đầu giữ cửa cười nói “Có, để ta thay tỉ bẩm báo một tiếng” Nói xong vén rèm đi vào, một hồi đi ra cười nói “Cô nương gọi Hồng Phất tỉ đi vào”
Hồng Phất vội cười cảm tạ nàng, vén rèm đi vào, thấy Nguyên Thu đang xem sổ sách, Chức Mộng và Thúy Oanh đứng sau lưng, ngoài ra trong nhà cũng không có ai khác. Hồng Phất vội tiến lên thỉnh an, Nguyên Thu gật đầu một cái ánh mắt vẫn ở trên sổ sách.
Hồng Phất cười nói “Cô nương thật bận bịu”
Nguyên Thu nói “Ừ. Nhị cô nương thế nào?”
Hồng Phất cười nói “Như Lan hỏi thăm tin tức Tuyết Diên cô nương trở về, nói rõ một năm một mười cho nhị cô nương, ai ngờ nhị cô nương nghe xong nóng lên, nên Liễu nhi bảo nô tì đến Tam cô nương xin một đại phu xem bệnh”
Nguyên Thu gật đầu nói “Ta hiểu rồi, ngươi về trước đi, cẩn thận lưu ý nàng”
Hồng Phất cười hành lễ, lui ra khỏi phòng.
Thúy Oanh thấy trong nhà không có người ngoài liền cười nói “Không ngờ nhị cô nương sợ hãi như vậy, liền đã ngã bệnh”
Nguyên Thu thở dài nói “Trước đây nàng vẫn cho là thứ nữ được sủng ái liền có thể bay lên trời, Tuyết Diên chính là mục tiêu trong lòng nàng. Ai ngờ cái mục tiêu này dễ dàng sụp đổ như vậy, chắc hẳn là nàng bị đả kích rất lớn”
Chức Mộng cười nói “Tuyết Diên được cưng chiều hơn nữa thì như thế nào? Còn không phải là bị rơi xuống kết cục như vậy. Ngay cả nô tì cũng hiểu được cửa đầu tiên của quan lão gia là danh vọng là con cháu, làm sao mà các tiểu thư thứ xuất lại không hiểu?”
Nguyên Thu thở dài, bảo Chức Mộng sai tiểu nha đầu ra cửa cho người mời đại phu về xem bệnh cho Nguyên Dung, mình lại cúi đầu nhìn sổ sách không phát hiện vấn đề gì mới đem hết đi vào phòng Lý thị.
Thân thể Lý thị hôm nay đã tốt, Nguyên Thu thương nghị với nàng việc giao hồi chuyện quản gia. Lý thị biết một năm nay Nguyên Thu khổ cực vất vả, làm trễ nãi luyện tập nữ công, liền đồng ý rồi đem rất nhiều trang sức cho nàng.
Lý thị xem trương mục mấy ngày phát hiện không sai chút nào, các mama tham ô cũng ít hơn phân nửa. Lại kêu quản gia tới hỏi, nghe nói đêm nào Nguyên Thu cũng ngồi kiệu chung quanh điều tra nghe ngóng, có lúc một đêm đi hai lần, phàm phát hiện uống rượu đánh bạc đánh hèo bán đi. Mấy mama kia cảm thấy ở trong Cố phủ nhẹ nhõm hơn so với nhà khác. Nếu bị bán đi hơn phân nửa là đi làm khổ dịch, trong lòng hết sức e ngại. Vì vậy chuyện uống rượu đánh bạc cũng bị bãi bỏ.
Lý thị nghe vậy hứng thú, liền sai quản gia đem chuyện Nguyên Thu quản gia tỉ mỉ nói một phen. Quản gia chọn chế độ thưởng phạt, dò xét lẫn nhau nói một lần, Lý thị nghe âm thầm tán thưởng. Quay về nói với Cố Lễ, cũng làm cho Cố Lễ có ý tưởng với chuyện quản lí thuộc hạ, làm cho người đưa hai món đồ mình mới được cho Nguyên Thu.
Nguyên Thu đang ở trong phòng nhìn trang sức Lý thị cho lại thấy Cố Lễ cũng đưa đồ qua, không khỏi cười thầm nói “Quản gia một năm, không chỉ có tiền lương liền thưởng cũng có nữa” Lắc đầu nhìn đồ vật chọn mấy loại đưa cho Tử Yên, còn dư gọi Chức Mộng cất vào rương khóa lại.
Nguyên Dung bị bệnh mấy ngày, chỉ thấy Trương di nương đến xem mình lại không thấy Cố Lễ cho người tới hỏi thăm lại cho Liễu nhi tự mình đi hỏi. Liễu nhi đi phòng lớn thấy Cố Lễ đang ôm Nữu Nữu trêu chọc vội thỉnh an đứng nghiêm một bên.
Cố Lễ nhìn cũng không nhìn nàng chỉ lo đùa nghịch Nữu Nữu, Lý thị hỏi một câu “Nghe nói cô nương các ngươi bị bệnh hôm nay đã khỏe chưa?”
Liễu nhi vội trả lời “Vẻ mặt cô nương còn kém một chút”
Cố Lễ nghe vậy mới nói “Trở về phục vụ cô nương, bảo nàng đúng hạn uống thuốc. Chờ khỏe rồi đến phòng lớn thỉnh an. Hôm nay cô nương bệnh các ngươi phục vụ không cần chạy loạn, trên người không biết có lây bệnh hay không. Nếu lây cho Tuyền ca và Nữu Nữu ta nhất định bán các ngươi”
Liễu nhi nghe vậy vội lui ra ngoài, chọn điều tốt nói cho Nguyên Dung. Nguyên Dung chỏ xem như phụ thân bận rộn ại thêu hà bao bảo Liễu nhi đưa đến phòng lớn, Liễu nhi làm gì dám đi chỉ đành che giấu. Nguyên Dung chỉ xem như nàng lười biếng, mắng một trận. Liễu nhi đành nói thật lời của Cố Lễ cho Nguyên Dung nghe, Nguyên Dung nghe trong lòng lạnh lẽo nằm trên giường khóc rống một phen.
Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không - Tín Dụng Tạp