Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tín Dụng Tạp
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 101
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 556 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:34:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31: Chuyện Xưa Của Cố Phủ
ấy tiểu nha đầu đi theo thấy Nguyên Dung té lăn, gấp rút chạy lại đỡ nàng. Không nghĩ Nguyên Dung té nặng chút, chân phải đổ máu một chút, hai bàn tay cũng rách da, mấy tiểu nha đầu này cũng không có bao nhiêu hơi sức cũng không dám đi túm nàng, mấy người đỡ vài lần cũng không đỡ được.
Cố Sơn cách đó không xa thấy diều bay vững vàng, liền chạy chậm lại từ từ chỉnh dây, vừa nói chuyện với Sĩ Hành và Nguyên Thu. Nguyên Thu đang nói chuyện vui với Cố Sơn, chợt nghe xa xa nha đầu nói chuyện quay đầu lại nhìn thấy Nguyên Dung ngồi trên đất, Nguyên Thu sửng sốt “Nhị tỉ sao lại té rồi?” Nói xong mới thu diều trong tay, đi mấy bước trở lại.
Nguyên Dung nằm trên đất không dậy nổi, thấy Nguyên Thu đi về phía mình không khỏi ngượng đỏ mặt, vội đẩy nha hoàn bên cạnh ra, dùng giằng muốn ngồi dậy nhưng tay chân không làm gì được lại té xuống, nhất thời Nguyên Dung vừa thấy xấu hổ vừa thấy lúng túng, thêm tay chân đau dữ dội nước mắt lại trào ra.
Nguyên Thu thấy Nguyên Dung khóc vội sai nha hoàn đỡ nàng ngồi dậy, quay đầu kêu Cố Sơn “Ca ca, mau tới giúp một tay”
Cố Sơn nghe đành thu diều đến trước mặt Nguyên Dung nhìn nàng khóc đến đáng thương liền hỏi “Đau ở đâu?”
Nguyên Dung liếc mắt nhìn Sĩ Hành nhỏ giọng nói “Cổ chân đau”
Sĩ Hành nghe vậy đi ra xa xoay người, Nguyên Thu từ từ kéo váy Nguyên Dung lên, Cố Sơn thăm dò lấy tay đè chỗ sưng, Nguyên Dung nhíu chân mày luôn miệng kêu đau. Cố Sơn đành thu tay về nói “Chỉ là đau chân không có gì đáng lo”
Nguyên Thu gọi tiểu nha đầu kéo váy xuống cho Nguyên Dung vừa định đứng lên không nghĩ Nguyên Dung lôi kéo tay áo mình không buông. Nguyên Thu thấy nàng khóc đến đáng thương cũng không tiện trực tiếp tránh ra chỉ đành đứng bên cạnh nói vài lời.
Ước chừng qua một nén nhang nha đầu kêu xe ngựa tới. Cố Sơn giúp đỡ Nguyên Dung, Nguyên Thu sợ mình cản trở vội đứng lên ai ngờ nàng ngồi quá lâu thân thể đã sớm tê rần, cộng thêm ngồi dậy quá mạnh, trước mắt tối đen như mực, thân thể lung lay mấy cái.
Cố Sơn nhìn thấy sắc mặt Nguyên Thu tái nhợt, thấy sẽ ngã xuống vội bỏ lại Nguyên Dung đang kéo được phân nửa lôi Nguyên Thu léo vào ngực. Nguyên Dung thình lình bị té xuống ngẩng đầu thấy Cố Sơn cẩn thận hộ Nguyên Thu vào ngực, trong lòng thấy ê ẩm, ánh mắt phát ra cũng ảm đạm.
Sĩ Hành thấy xe ngựa tới cũng chạy lại, Nguyên Dung thấy thế không khỏi cõi lòng mong cờ nhìn Sĩ Hành, Sĩ Hành nhìn thấy nàng ngồi dưới đất đáng thương nhưng mình cũng không tốt đi đỡ nàng, chỉ đành ho khan quay đầu đi, lại thấy sắc mặt Nguyên Thu không tốt vội hỏi “Nguyên Thu muội sao vậy?”
Nguyên Thu tựa vào ngực Cố Sơn không ngừng lấy tay đấm chân nói “Không có gì, chỉ là ngồi xổm quá lâu chân đã tê rần”
Sĩ Hành nghe vậy đi vén mành xe ngựa, Cố Sơn vội ôm Nguyên Thu đi lên, đỡ nàng ngồi xong mới ôm Nguyên Dung lên xe ngựa.
Cố Sơn chắp tay nói với Sĩ Hành “Hôm nay muội tử không tốt, làm thế tử mất hứng rồi”
Sĩ Hành cười nói “Huynh đệ chúng ta cần gì khách khí. Chờ ngày khác thời tiết tốt, ta mời ngươi cùng muội muội đi lên núi”
Cố Sơn nói xong mấy câu rồi cáo biệt Sĩ Hành.
Hai người về phủ, Nguyên Thu cho người đem kiệu êm tới nha hoàn đỡ Nguyên Dung ngồi xuống, mình gọi Trương mama đi theo vào phòng Nguyên Dung.
Trương mama sai người hầu hạ Nguyên Dung rửa chân trước, mình lấy rượu thuốc hớp một ngụm phun vào chân Nguyên Dung dùng sức xoa bóp chân cho Nguyên Dung.
Da thịt Nguyên Dung mềm mịn trước đây làm gì bị như vậy, nhất thời đau đến khóc rống, Trương mama dùng sức nắm cổ chân nàng không buông tay, miệng trấn an nói “Nhị cô nương nhịn đau một chút, mau là đau chân thôi không có đã thương xương cốt, nô tì xoa tan máu bầm là không sao nữa”
Nguyên Dung còn chỗ nào nghe lọt tai, cái chân còn lại đạp không ngừng, làm Trương mama ra một thân mồ hôi, cũng mất tâm tình giúp nàng xoa chân, bỏ tay ra nói với nha hoàn “Lấy chút nước giếng lạnh lại thoa chân cho cô nương nhà ngươi, một canh giờ xoa ba lượt, đợi thời thần ngày mai lấy thêm nước nóng xoa chân, vài ngày là khỏi”
Hồng Phất vội lấy nước nóng cho Trương mama rửa tay, Liễu nhi thấy thế hung hăng trừng Hồng Phất một cái, vén rèm đi ra ngoài sai tiểu nha đầu lấy nước lạnh. Trương mama coi như không biết nhận lấy khăn tay Hồng Phất đưa qua lau khô. Nguyên Thu dặn dò Liễu nhi thêm mấy câu rồi đi ra ngoài với Trương mama.
Đúng lúc nha đầu bưng nước lạnh tới thấy Nguyên Thu vội chào một cái mới bưng chậu đi vào. Nguyên Thu thấy thế không khỏi chậm lại bước chân nhìn vào trong phòng, Trương mama nhỏ giọng nói “Tam cô nương nên đi phòng lớn nói một tiếng với phu nhân”
Nguyên Thu quay đầu cười nói “Ta biết”
Hai người chưa ra khỏi viện, chỉ nghe bên trong ‘bang’ một tiếng rồi nghe tiếng Nguyên Dung mắng “Nước lạnh như vậy, muốn đông lạnh chết ta sao?”
Nguyên Thu nghiêng đầu thấy Trương mama biến sắc hờn giận, vội lôi y phục của nàng đi ra ngoài trực tiếp qua phòng lớn, nói với Cố Lễ, Lý thị việc Nguyên Dung bị thương ở chân.
Lý thị thở dài nói “Trương mama giỏi nhất là trị thương cái này, chỉ tại nàng không tin, chi bằng gọi đại phu tới thì tốt hơn”
Cố Lễ lại nói “Không cần phiền phức, huống chi sắc trời đã tối, mời đại phu cũng không dễ. Bảo Trương thị qua đó nhìn xem sao, giúp nàng xoa bóp, cũng chỉ là đau chân thôi cần gì nhiều chuyện như vậy”
Nguyên Thu vội đáp, lấy cớ lui ra ngoài, sai tiểu nha đầu qua chỗ Trương di nương để nói đi qua xem Nguyên Dung, mình một đường về viện.
Lý thị thấy trong nhà không có ai liền hỏi Cố Lễ “Bạc chúng ta đưa về sao rồi lão gia phái người thăm dò gì được không?”
Cố Lễ đang dùng trà nghe Lý thị hỏi, không khỏi nặng nề đặt Ly trà lên bàn “Hừ, còn không phải đặt trên người tam đệ”
Lý thị hỏi nguyên do, Cố Lễ nói tỉ mỉ với nàng.
Phụ thân Cố Lễ là Cố Hải sau mười năm học tập gian khổ, vất vả cũng đỗ được cử nhân nhưng không đủ lộ phí vào kinh thi may mắn gặp được một nhà giàu ở nông thôn, phú hộ này thấy Cố Hải thông minh đa tài, tâm tính hiền hậu nên chiêu hắn làm rể.
Cố Hải cưới dòng chính nữ của phú hộ, có được lộ phí liền vào kinh thi cử, vốn định là trong một năm có thể bay cao chưa từng nghĩ lại thi rớt. Chỉ đành về lại trang viện của nương tử tiếp tục khổ học.
Cố lão phu nhân năn đó oán hận phụ thân gả nàng cho thư sinh nghèo túng, ngày ngày nhìn Cố Hải không vừa mắt, thường mắng hắn cho hả giận. Lúc đó Cố Hải thấy thê tử có thai cũng không cãi vả với nàng, chỉ là hết sức buồn bực mà lao vào học. Đi thi liên tục mấy lần cuối cùng khi Cố lão phu nhân mang thai đứa con thứ ba Cố Liêm thì đậu tiến sĩ, phú hộ giúp tiền chuẩn bị cho hắn Cố Hải nhận được chức ở Châu Xử ( chẳng biết là chức gì).
Cố lão phu nhân trở thành phu nhân của quan viên, lại cảm thấy mình tài trí hơn người, đối xử với Cố Hải cũng tốt hơn. Vì lúc Cố Hải thi đậu mình sinh con thứ ba là Cố Liêm, nàng liền cho rằng Cố Liêm có phúc tinh, mỗi ngày ôm như bảo bối gọi không ngừng, trong lòng trong mắt gì cũng chỉ có một đứa con trai này.
Từ nhỏ Cố Lễ không được mẫu thân yêu thích, cũng không tranh thủ tình cảm với đệ đệ mà chuyên tam vào học hành, tuổi trẻ đã đậu tiến sĩ. Năm đó Cố Hải đã được thăng làm quan tam phẩm, Thuận Thiên phủ doãn Lý đại nhân xem trọng tài học của Cố Lễ lại thấy hai phủ môn đăng hộ đối nên gả nữ nhi cho Cố Lễ.
Không ngờ Cố Lễ thành thân nửa năm Cố Hải bệnh nặng qua đời. Ngày ngày Cố lão phu nhân luôn mắng Lý thị mang tinh môn, Cố Lễ biết mẫu thân mình dốt đặc cán mai lại hiểu biết nông cạn, sợ nàng không khiêng kị miệng mình mà đắc tội với nhạc phụ, ngày ngày che chở Lý thị. Hành động của Cố Lễ rơi vào mắt Cố lão phu nhân là bất hiếu cũng lôi hắn mắng chung. Đến khi Cố Lễ thăng chức làm tri châu của Dư Hàng, hai phu thê thương nghị dẫn theo người nhà đến Dư Hàng nhận chức.
Nhị đệ Cố Lễ là Cố Nghi là người thường thường, tài trí cũng như nhau tính tình bình thường, làm việc gì cũng theo quy củ. Tất nhiên Cố lão phu nhân cũng không thích đứa con trai đần độn này, chỉ cảm thấy Cố Liêm thông minh cơ trí được người yêu thích mà thiên vị cưng chiều hắn. Cố Hải thấy tiểu nhi tử không có tiền đồ chỉ đành góp vài vạn lượng bạc giúp hắn tìm chức quan.
Cố Liêm làm quan sáu năm mới lên lục phẩm, đây là nhờ Cố lão phu nhân náo loạn, Cố lão phu nhân đau hắn đem bạc chuẩn bị cho hắn. Trước đó vài ngày không biết Cố Liêm đắc tội với ai suýt nữa mất chức quan, Cố lão phu nhân tốn rất nhiều tiền mới bảo vệ được cái mũ cánh chuồn này của hắn nhưng Cố Liêm vẫn bị giáng một cấp.
Cố lão phu nhân sợ hắn tức giận, lấy bạc mua cho hắn mấy trang viện dụ dỗ cho hắn vui. Cố Liêm có trang viên mới thật sự rất vui mừng, chỉ là quay qua quay lại ngay cả bạc Cố Lễ đưa về cũng không còn gì ngay cả ngân lượng năm đó Cố Hải để lại cũng đã tiêu tốn rất nhiều.
Lý thị nghe mà tức không chịu được nhưng trước mắt Cố Lễ không tốt mắng thẳng mẫu thân huynh đệ hắn không lòng không dạ. Chỉ đành vuốt ngực sinh khí lại mở miệng nói “Hàng năm đưa về phủ một nửa bạc, chúng ta tích góp từng tí một hôm nay đã không ít, lão gai lấy tiền riêng ra chuẩn bị đi”
Cố Lễ ôm nàng nói “Mấy ngày nay ta ngẫm nghĩ qua, quan chức ta còn thấp, hôm nay hồi kinh sợ là không được chức quan vừa lòng. Giang Nam đất đai giàu có đông đúc, chi bằng chúng ta ở nán lại Hàng Châu thêm ba năm nữa hãy về kinh”
Lý thị gả cho Cố Lễ nhiều năm đến khi đến Chiết Giang mới có những ngày tháng buông tâm, mình có gia đình nhỏ làm đương gia chủ mẫu lại không phải suốt ngày chịu đựng sự khinh thường của bà bà ( mẹ chồng), Lý thị đã sớm không có tâm tư trở lại kinh thành. Hôm nay nghe Cố Lễ nói như thế đương nhiên là vui mừng mà đồng ý.
Hai phu thê thương nghị xong việc này, Lý thị liền lấy chìa khóa đưa cho Cố Lễ đi lấy bạc chuẩn bị cho hắn chi dùng.
Hôm sau quả nhiên Sĩ Hành cho người đưa nửa hộp đá kim cương tới, Nguyên Thu vui mừng nhìn nhìn đa số là không có màu sắc nhưng có chen một ít màu hồng, xanh dương hay màu đỏ.
Chức Mộng đứng một bên cười nói “Nô tì xem ra thật đẹp mắt, nếu làm rèm e rằng uổng phí”
Nguyên Thu cười nhìn nàng nói “Những thứ này làm đồ trang sức cực kì đẹp, để ta làm rèm thật sự đáng tiếc. Chỉ là đồ trang sức của ta đã quá nhiều, làm thì rất lãng phí, chi bằng giữ lại sau này dùng”
Thúy Oanh nghe vậy cười nói “Từ khi cô nương quản gia cũng phát ra hẹp hòi”
Nguyên Thu nghe vậy nhảy dựng lên chọc chọc Thúy Oanh cho nhột, Thúy Oanh ngã trên giường cười không ngừng, mấy người đang vui vẻ tiểu nha đầu vào nói “Tam cô nương, Thẩm mama tới”
Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không - Tín Dụng Tạp