A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngư Mông
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 85 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 431 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:32:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55
à nhũ mẫu trong phủ Tả thừa tướng?” Phạm Trường An hỏi, thấy Lý Nhiên kinh ngạc trong chốc lát rồi gật đầu, thì hừ lạnh một tiếng.
Lúc còn ở thôn An Bình, Phạm Trường An đã từng nghe Tôn lão đạo nhắc tới người này. Thôn An Bình tốt xấu gì cũng được coi là nơi đất linh sinh người tài, chỉ một phụ nhân đi làm nhũ mẫu cho người ta cũng có thể mở mày mở mặt. Thí dụ như ai kia, làm nhũ mẫu cho tiểu thư phủ Tả thừa tướng, tiểu thư trở thành phi tử của hoàng thượng, địa vị nhũ mẫu theo đó mà tăng lên.
Có hôm Phạm Trường An và thái tử đi dạo trên đường, thấy một phụ nhân mặc đồ cũng bình thường, nhưng bộ dáng vênh váo tự đắc, xung quanh còn có mấy tên chó săn của phủ Tả thừa tướng, vung bạc mua đồ cực kỳ hào phóng. Thái tử thấy vậy thuận miệng hỏi lai lịch của phụ nhân này, tùy tùng bèn trả lời nhũ mẫu kia còn kiêu ngạo làm giá hơn cả chủ tử thật sự trong phủ Tả thừa tướng, chủ yếu là vì ba ta là bà vú của Thục phi nương nương, hơn nữa cả đại thiếu gia Tần Viễn cũng do bà ta chăm sóc từ nhỏ tới lớn. Lúc ấy Phạm Trường An mới ngộ ra, có lẽ phụ này chính là ‘ai kia’ trong miệng Tôn lão đạo, Thục phi thành phượng hoàng, địa vị của bà ta cũng tăng theo…. Hay nói đúng hơn là thành một con chó cao cấp hơn.
Không ngờ phụ nhân kia rời thôn An Bình nhiều năm như vậy, giờ lại về gieo họa cho cả thôn.
“Huynh có nhớ lão Hoàng, con chó vàng già trong học đường ở trấn Trường Bình của chúng ta không?” Phạm Trường An cười hỏi Lý Nhiên, nói tiếp, “Phàm là người có liên quan tới phủ Tả thừa tướng, thì đức hạnh đều giống như lão Hoàng kia!”
Lý Nhiên kinh ngạc hồi lâu, mới nhớ tới đặc điểm nổi bật nhất của con chó vàng kia là thích giành địa bàn với những con chó khác, thích chỗ nào là phải tè một bãi làm kí hiệu mới chịu, con khác dám tới chỗ nó đã tè nó sẽ bạ đâu cắn đó….
“Đã là súc sinh thì biết đạo lý gì mà nói!” Lý Nhiên đồng ý.
“Đúng! Đúng là súc sinh!” Phạm Trường An vỗ tay, cười hì hì nói, “Lý Nhiên, huynh được lắm, dám nói trọng thần của triều đình là súc sinh, gan to ha!”
Lý Nhiên bỗng thấy lạnh run cả người, sau đó phát hiện Phạm Trường An đùa hắn, liếc Phạm Trường An một cái.
Đỗ Kim Bảo không hiểu hai người đang nói vì, vội hỏi, “Giờ chúng ta phải làm sao? Nhà bị chiếm, người bị đánh, chẳng lẽ ngậm bò hòn làm ngọt!?”
“Ngậm bò hòn làm ngọt? không thể nào!” Phạm Trường An cười khoát tay, lập tức kêu người đi mời Trương Bác Hưng tới, sau đó tập trung suy nghĩ.
Gần một năm qua, Hữu thừa tướng vẫn luôn cáo ốm, Tả thừa tướng nhân đó thâu tóm quyền lực, vốn tưởng có cơ hội thể hiện trước mặt thánh thượng, đáng tiếc, đầu tiên là nạn lụt ở phía nam, sau đó là hạn hán ở phía bắc, cuối năm lại có bão tuyết, triều đình không có một ngày được nghỉ ngơi. Tả thừa tướng loay hoay mệt gần chết, thường nói làm nhiều lỗi nhiều, mắc lỗi thánh thượng lại không hài lòng. Còn Hữu thừa tướng thì vô cùng nhàn nhã, ngày ngày đi ngắm hoa, chơi chim. Tả thừa tướng giận cũng chỉ biết ngậm máu nuốt ngược vào bụng. Thật vất vả vượt qua một một năm khó khăn, xem như khổ tận cam lai, Hữu thừa tướng lại xuất hiện. Một cuộc canh tranh mới lại bắt đầu.
Phạm Trọng Lương từng nói với Phạm Trường An, Tả thừa tướng giống như một con cáo già, không dễ dàng để lộ cái đuôi, dù là Phạm Trọng Lương, muốn bắt lấy nhược điểm của lão cũng không phải dễ….
Giờ xem như mèo mù vớ phải chuột chết, cơ hội tới rồi….
Phạm Trường An híp mắt nghĩ: dung túng cho hạ nhân hành hung đoạt đất, còn là nhũ mẫu của Thục phi và Tần Viễn! Rất tốt! Hắn phải cho bọn họ biết, nhạc phụ của Phạm Trường An không phải là ai muốn bắt nạt thì bắt nạt, lỡ bắt nạt rồi thì sẽ cho ngươi phải trả giá gấp trăm ngàn lần. Chẳng mấy chốc Trương Bác Hưng đã tới. Hai người lập tức châu đầu bàn bạc với nhau.
Lý Nhiên và Đỗ Kim Bảo ngồi bên cạnh, nghe mà run rẩy cả người, cảm thấy Phạm Trường An và Trương Bác Hưng như hai con sói đang hưng phấn vẫy đuôi. Hai người nhìn nhau, thấy được trong mắt đối phương kết luận: Phạm Trường An và Trương Bác Hưng không phải là người hiền lành gì, phải cách thật xa….
Hai ngày sau, sau khi chịu đủ sự ‘chà đạp’ của Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương, Trương Bác Hưng cũng trở lại Kiến Châu, nơi hắn vô hạn nhớ nhung, tất nhiên, trên đường về hắn sẽ ghé qua nhà Đỗ lão hán trước.
Lúc này Đỗ lão hán đã có thể xuống giường, thấy Trương Bác Hưng đứng nhìn chằm chằm thì suýt nữa mềm nhũn hai chân quỵ xuống. Trương Bác Hưng nói một hồi đã khiến Đỗ lão hán giao ra toàn bộ khế đất, lại hỏi cẩn thận và ghi chú rõ ràng những hoa màu bị phá hư trị giá bao nhiêu. Trương Bác Hưng cũng không để Đỗ lão hán được nhàn rỗi, kêu lão chuẩn bị một mâm rượu và đồ nhắm, đồng thời cho người mời Huyện thái gia, Tô viên ngoại, và bà vú Lưu thị tới.
Ba người kia nghe Tuần phủ đại nhân mời tiệc thì đều hưng phấn nghĩ: Tả thừa tướng thật là có uy, ngay cả Tuần phủ đại nhân cũng không thể không nể mặt Lưu thị. Có điều, Tô viên ngoại càng gần đến nơi ăn tiệc càng có dự cảm không lành, bỗng thấy lạnh cả người…. Đây không phải là nhà Đỗ lão hán sao? Tại sao Tuần phủ đại nhân lại ở trong này bày tiệc….
Ba người đồng thời bước vào nhà. Trong phòng khách chỉ có một mình Trương Bác Hưng. Mặt hắn lúc nào cũng cười vui vẻ như trẻ con không chút lực sát thương. Huyện lệnh và Tô viên ngoại cung kính hành lễ, Lưu thị thì vẫn thản nhiên như thường, thấy vẻ thấp thỏm trên mặt Tô viên ngoại, thầm nghĩ: họ Tô này đúng là đồ nhát gan, chỉ một tên Tuần phủ nho nhỏ đã sợ mất mật, chứ lúc ở trong phủ Tể tướng có quan lớn nào mà mình chưa từng gặp? Ngay cả thánh thương, còn từng gặp mấy lần nữa là! Trương Bác Hưng này chẳng khác gì chim non chưa dứt sữa mà thôi!
Lưu thị tuy nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt vẫn thực hiện lễ nghi đầy đủ. Trương Bác Hưng cười cười kêu ba người ngồi xuống, vừa uống trà vừa nói chuyện.
Đúng lúc này, hình như có mấy tên côn đồ tới quấy rối, la hét muốn cướp đất của Đỗ lão hán, một tên trong đó kiêu ngạo hét to, “Đỗ lão hán, nhà ngươi không quyền không thế mà muốn giữ của? Dân đen như ngươi có nhiêu đó đất là quá nhiều! Mau giao khế đất cho bọn ta, nếu không người cứ chờ mà xem!”
Đỗ lão hán đáp, “Đất này là của nữ tế ta, không phải của ta, ngươi muốn mua hay cướp, phải hỏi nữ tế của ta mới được!”
Nghe hai bên cãi nhau, Huyện thái gia và Tô viên ngoại đã bắt đầu đứng ngồi không yên, muốn chạy ra xem thử rốt cuộc có chuyện gì thì Trương Bác Hưng đã đè hai người xuống, cười nói, “Chẳng phải chuyện gì to tát đâu!” rồi thuận miệng kêu tùy tùng ra ngoài xử lý.
Tùy tùng kia vừa ra, đã bắt đầu nghe tiếng hét thảm liên tục của tên côn đồ nọ vọng vào. Chân của Huyện lệnh và Tô viên ngoại cũng bắt đầu run rẩy theo.
Lúc này Trương Bác Hưng mới nói, “Đám người kia thật là có mắt như không! Nhà này là nhà nhạc phụ đại nhân của biểu đệ Phạm Trường An ta! Ba người có biết Phạm Trường An là ai không?” Trương Bác Hưng nghiêng đầu hỏi Huyện lệnh.
Huyện lệnh vừa lau mồ hôi hột trên trán vừa nơm nớp lo sợ đáp, “Nghe nói, nghe nói, là một tú tài đã đậu Cử nhân….”
“Cử nhân?!” Trương Bác Hưng hừ lạnh, “Di phụ ta khiêm tốn thì thôi đi, cả biểu đệ cũng vậy! Thật là, sợ người khác biết hắn là nhi tử của Hữu thừa tướng hay sao? Khó trách cứ luôn bị mắng là khiêm tốn miết riết rồi bị mấy kẻ tầm xàm, cáo mượn oai hùm chẳng biết từ đâu xuất hiện đè đầu cỡi cổ! Vậy chẳng khác nào gián tiếp để người ta coi thường Hữu thừa tướng? Tô viên ngoại, ngươi nói có đúng không?”
Tô viên ngoại cảm giác không chỉ hai chân mềm nhũn, mà tay cũng bắt đầu phát run khiến cái ly trong tay cứ lắc lư bắn rượu ra ngoài. Lão vừa lau mồ hôi vừa đáp, “Vâng, dĩ nhiên....”
Lúc này, Tô viên ngoại mới thấy vô cùng hối hận, tại sao ngày đó lại nhận lời giúp Lưu thị làm chi. Vị Tuần phủ đại nhân này bày ra một cái bẫy giết người không thấy máu, từ từ như nước ấm nấu ếch, đẩy người ta vào thế bị động đứng ngồi không yên.
Tiếng kêu thảm thiết ngoài phòng vẫn chưa dứt. Trương Bác Hưng nhìn lướt qua ba người, nhẹ nhàng nói, “Biểu đệ ta từ nhỏ đã được đưa tới đây sống, hắn chất phác hiền lành lại bị xem thành đần độn, nghe nói vì vậy mà bị bắt nạt không ít. Hắn là người biết nhớ ơn, luôn ghi tạc trong lòng ơn chăm sóc của nhạc phụ đại nhân mấy năm qua. Lúc ta rời kinh, hắn đã đặc biệt dặn dò nhất định phải tới thăm Đỗ bá phụ một chuyến. Nào ngờ….”
Trương Bác Hưng đột nhiên hất cái ly trước mặt xuống đất. Cái ly lập tức vỡ vụn. Tiếng kêu bên ngoài dần yếu xuống. Tùy tùng của Trương Bác Hưng bước vào cáo trạng, “Nô tài nói trong nhà có Tuần phủ đại nhân, bọn du côn kia còn không tin, một hai đòi xách đao vào xác nhận….”
“Muốn ám sát trọng thần triều đình?! Chán sống rồi hả?” Trương Bác Hưng liếc vết máu trên đao của tùy tùng kia, cau mày nói, “Ngươi mang thanh đao dính máu vào làm gì? Tự dưng lại khiến các vị khách quý sợ hãi!” Dứt lời, vung tay ra hiệu cho tùy tùng kia đi ra ngoài.
Huyện lệnh và Tô viên ngoại thấy Đỗ lão hán vào lập tức muốn quỳ xuống tạ lỗi. Đỗ lão hán vội ngăn lại. Tô viên ngoại thấy chân Đỗ lão hán vẫn khập khiễng như cũ, thì tự biết họa lớn sắp tới rồi.
Chỉ có Lưu thị vẫn còn mờ mịt chưa kịp phản ứng, từ lúc tùy tùng của Trương Bác Hưng mang đao vào, đã bắt đầu luống cuống không biết phải làm gì.
Trương Bác Hưng nói với Huyện lệnh, “Ta nhớ Huyện lệnh kỳ trước vì dính líu tới vụ án gian lận trong kì thi Hương nên bị xử trảm, chưa hết, chết rồi vẫn bị dân chúng chửi rủa mấy hồi. Coi như báo ứng! Đại nhân vừa kế nhiệm, nên lấy đó làm kinh nghiệm xương máu mới đúng…. Ta mới ngồi xuống không bao lâu đã thấy côn đồ tới quấy rầy dân chúng, đại nhân quản lý trị an như vậy, khiến ta lo lắng thay….”
Huyện lệnh nghe vậy lập tức qùy xuống đất, luôn miệng nói mình có tội. Trương Bác Hưng cũng không đỡ dậy, nhìn tới Tô viên ngoại hỏi, “Nghe nói Tô viên ngoại muốn mua đất của Đỗ bá phụ?”
Tô viên ngoại thầm than: lão đã hứa giao đất cho Lưu thị, nay không mua thì sẽ đắc tội Lưu thị, tức gián tiếp đắc tội Tả thừa tướng và Thục phi nương nương. Còn nếu mua, lại đắc tội không chỉ với Tuần phủ đại nhân mà còn cả Hữu thừa tướng.
Tô viên ngoại kéo ống tay áo lau mồ hôi, nói, “Chỉ là hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi! Tiểu nhân không hề có ý định mua, thủ tục cũng chưa làm gì hết….”
Trương Bác Hưng không đợi Tô viên ngoại nói xong đã cười cười kêu người đem khế đất, giấy tờ ra, “Số đất này phần lớn là của biểu đệ ta, hắn đã giao cho ta toàn quyền xử lý, nghe nói Tô viên ngoại muốn mua nên ta đã nhờ Đỗ bá phụ chuẩn bị sẵn giấy tờ hết rồi này!”
Lúc này Tô viên ngoại chỉ muốn đập đầu xuống đất chết cho xong, mỗi một loại thảo dược đều ghi cặn kẽ giá tiền, cũng bằng với giá thị trường chứ không có gì, nhưng trong đó còn ghi cả giá mua một con chó là sao? Lão chỉ cướp đất chứ có cướp chó à!
Trương Bác Hưng đột nhiên cười hỏi Đỗ lão hán, “Trường An còn biệt dặn ta về thăm con chó của hắn, nó đâu rồi sao không thấy?”
Đỗ lão hán bỗng nhìn Tô viên ngoại bằng ánh mắt như sắp phun ra lửa, nói “Nó bị gia đinh nhà Tô viên ngoại đánh chết rồi!” Tô viên ngoại còn đang lơ mơ không hiểu ất giáp gì thì đã nghe Trương Bác Hưng khoa trương kêu lên, “Trời đất! Con chó đó là chó cưng của Trường An đó! Đương kim thánh thượng ban nó cho hắn lúc nhỏ, nay bị người đánh chết rồi, biết ăn nói thế nào với hoàng thượng đây….”
Mắt Tô viên ngoại bỗng tối sầm, thầm nghĩ: chẳng lẽ báo ứng tới? Bỗng nhiên giết nhầm con chó do thánh thượng ban cho!
Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử - Ngư Mông