Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Lộng
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Dương Kiểm
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Giang Đặng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2220 / 23
Cập nhật: 2015-11-28 04:37:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ứ như thế, hai chúng tôi một đứng một ngồi, một đờ đẫn một run sợ, im lặng nhìn nhau hồi lâu, cho đến lúc tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc cốc! Cốc cốc!
“Đồng Đồng, cậu bị ốm à?”, giọng của Đàm Diệu Ngôn vọng từ ngoài vào: “Đồng Đồng, cậu có ở trong không?” Có cần mình dìu đi viện không?”.
Mặc dù trước đó hắn đã có tiền án, nhưng bản tính tôi vốn rộng lượng. Hơn nữa hắn đến thăm bệnh, không thể để hắn đứng ngoài cửa được.
Tôi khẽ nhích chân, Vĩnh Kỳ liền nhảy đến ngăn lại: “Đừng mở”.
“Dù sao cũng là bạn cùng lớp.” Tôi bước ra định mở cửa.
Vĩnh Kỳ bỗng siết chặt tay tôi, đôi mắt trong suốt nhìn tôi chằm chằm: “Đồng Đồng. anh… anh không muốn em đối xử tốt với hắn”.
Sến quá, da gà da vịt nổi khắp người rồi đây này.
Tôi hất tay hắn: “Ai đối xử tốt với tên đó? Hà Vĩnh Kỳ, anh đừng có tùy tiện vu oan cho người khác thế!”. Đẩy hắn sang một bên, tôi ra mở cửa.
Nhìn thấy tôi, mắt Đàm Diệu Ngôn liền sáng rỡ: “Mình còn tưởng cậu không có trong phòng cơ.
Sáng không thấy cậu lên lớp, mình lo muốn chết. Đồng Đồng. chỗ nào khó chịu thế?”, liếc một cái, thấy Vĩnh Kỳ mặt đen thui đang đứng trong phòng, hắn liền hạ giọng hỏi: “Có phải Vĩnh Kỳ đã làm gì cậu không?”.
“Không có!” Mặt tôi chợt nóng ran, giọng cũng tự nhiên cao hơn bình thường.
Vĩnh Kỳ tiến lại gần, đứng chắn trước mặt Đàm Diệu Ngôn, thì thầm vào tai tôi: “Đồng Đồng, anh đói rồi”.
Đang bực mình lại có người đến trêu ngươi. Tôi thét vào mặt hắn: “Đói thì tự đi mua cơm, tôi không phải bảo mẫu của anh”.
Vĩnh Kỳ sững người nhìn tôi, liếc thấy dáng vẻ hí hửng của Đàm Diệu Ngôn, vẻ mặt lập tức khôi phục trạng thái thường ngày, nở nụ cười rạng rỡ: “Vậy để anh đi mua cơm cho em, em muốn ăn gì?”.
Hừ, anh mà lại tốt bụng vậy sao? Tôi quan sát Vĩnh Kỳ, trong bụng đắn đo không biết có nên lợi dụng cơ hội hành hạ hắn một phen không?
“Đồng Đồng thích ăn bánh trứng chưng thịt”. Đàm Diệu Ngôn chớp chớp mắt, rút ra một hộp cơm từ sau lưng chìa ra trước mặt tôi: “Không muốn cậu đang ốm lại phải đến căng tin chen lấn mua cơm nên tiện thể mình mua dùm cậu rồi”.
Hắn mở nắp hộp, mùi của trứng và thịt xộc thẳng vào mũi làm bụng tôi sôi lên ùng ục.
Vì mấy hành động kỳ quái của Vĩnh Kỳ mà đến giờ tôi còn chưa được ăn sáng.
“Hì hì, thế này thật ngại quá”. Tôi đưa tay đón lấy.
“Khụ khụ…” Tiếng ồn phát ra từ gương mặt nhăn nhó của Vĩnh Kỳ.
Tôi chần chừ một chút, quay lại nhìn hắn. Vĩnh Kỳ trừng mắt lườm Đàm Diệu Ngôn một cái, sau đó trưng bộ mặt đáng thương hỏi tôi: “Đồng Đồng, thế anh thì sao? Hay chúng mình đi ăn McDonald nhé?”.
“Vĩnh Kỳ, cậu đừng có bắt nạt Đồng Đồng quá thế”. Đàm Diệu Ngôn chau mày: “Tại sao Đồng Đồng phải chiều theo ý cậu? Rõ ràng cậu mới là anh cơ mà?”.
Câu nói này chạm đúng nỗi lòng tôi, mặc dù không thích Đàm Diệu Ngôn nhưng tôi vẫn gật đầu trong vô thức, còn mỉm cười với hắn.
Nụ cười ấy lập tức làm Vĩnh Kỳ tức đến đỏ mặt tía tai, tiến lên một bước, chen vào giữa tôi và Đàm Diệu Ngôn.
“Đồng Đồng, anh muốn đi ăn McDonald”.
“Đi một mình đi”.
“Không, chúng ta cùng đi”. Hắn túm tay áo tôi, làm như hắn là một đứa con nít ba tuổi không bằng.
Lúc này hộp cơm của Đàm Diệu Ngôn đã nằm gọn trên tay tôi: “Tôi ăn bánh trứng chưng thịt, anh đi ăn McDonald”.
“Không được!” Mềm mỏng không xong, Vĩnh Kỳ tức mình hét lên, suýt nữa làm tôi đánh rơi hộp cơm.
Tôi lùi về sau hai bước, nhìn hắn cảnh cáo: “Vĩnh Kỳ, anh đừng có lên cơn. Tôi nói cho anh biết, tôi nhịn anh một lần không có nghĩa sẽ nhịn anh thêm lần nữa”.
Đàm Diệu Ngôn đứng bên cạnh, hết nhìn Vĩnh Kỳ lại nhìn tôi, khẽ nhấc chân, hình như định thừa cơ chui vào phòng cứu người.
Vĩnh Kỳ lập tức nhận ra ý đồ của Đàm Diệu Ngôn, quay lại đe dọa: “Tao cảnh cáo mày, cấm bước vào phòng tao, nếu không tao sẽ ném mày từ ban công xuống đấy”.
“Hà Vĩnh Kỳ, thái độ của anh kiểu gì thế? Có ai hù dọa bạn học như anh không?”, tôi cũng hét lên với hắn.
Đàm Diệu Ngôn được tôi bênh liền nở nụ cười đắc ý, quay sang làm mặt hề với Vĩnh Kỳ.
Đang lúc cãi nhau nảy lửa thì một âm thanh rụt rè xen vào…
“Xin hỏi, có phải Lương Thiếu Đồng ở phòng này không?”
Ba người chúng tôi nhất loạt quay người về phía hành lang.
Đới Xuân Triều mặt đỏ như gấc đang lúng túng đứng đó, nhìn thấy tôi liền lộ vẻ an tâm, lập tức cúi đầu nói: “Đồng Đồng, nghe nói cậu bị ốm. Mình… mình định…”. Dưới ánh mắt chằm chằm của Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn, cô nàng ngập ngừng bước từng bước lại gần, chìa hộp cơm nóng hổi ra: “Cơm trưa của cậu… đây…”.
Tôi đón lây, mở nắp, mùi hương thơm nức xông lên mũi.
“Bánh trứng chưng thịt, đúng món mình thích ăn nhất”. Tôi nở một nụ cười vô cùng dịu dàng:
“Cảm ơn cậu”.
“Không cần khách sáo”, Đới Xuân Triều xấu hổ lắc đầu lia lịa.
“Lần đầu tiên cậu đến ký túc xá nam phải không? Thực ra chỗ này vẫn thường xuyên có nữ sinh ra vào, cậu không cần ngại”. Tôi lườm Vĩnh Kỳ: “Vĩnh Kỳ, đừng có nhìn người ta như thế”. Vk hừ một tiếng, dường như khó khăn lắm mới kiềm chế được cơn giận, quay đầu ra cửa sổ trừng mắt lườm những đám mây vô tội.
Đàm Diệu Ngôn nhìn Đới Xuân Triều bằng con mắt kỳ lạ, sau đó cũng chuyển ánh mắt ra chỗ khác.
“Vậy thì… mình về đây”. Đới Xuân Triều đi được hai bước, quay lại hỏi tôi “Chiều cậu có đến lớp không?”.
“Có, mình ổn rồi”.
Cô ấy gật đầu, yên tâm rời đi.
Đới Xuân Triều vừa đi khỏi, Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn đồng thời quay đầu lại, bất ngờ chạm mắt nhau.
“Hừ!”
“Hừ!”
Bầu không khí vừa ôn hòa được một chút lại bắt đầu căng thẳng.
Tôi quả thực không chịu nổi cuộc chiến không hồi kết của họ, đành phải lên tiếng hòa giải: “Thôi, bây giờ có hai phần cơm, Vĩnh Kỳ không cần ăn McDonald nữa”. Tôi vẫy tay tiễn anh chàng luôn khiến Vĩnh Kỳ điên tiết – Đàm Diệu Ngôn: “Cảm ơn phần cơm của cậu, thôi cậu về đi”.
Đàm Diệu Ngôn không ngờ tôi lại đuổi khách, sững người nhìn tôi vài giây rồi mới mỉm cười:
“Mình đi rồi, chẳng phải là để cậu lại với một tên dê xồm sao?”.
Trêu tức tôi à?
Tôi hừ một tiếng: “Cậu cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì”.
“Mau biến đi, Đồng Đồng bảo mày biến kìa”. Tâm trạng Vĩnh Kỳ tốt lên trông thấy, cười đểu nhìn Đàm Diệu Ngôn.
“Được thôi, mình đi đây”. Đàm Diệu Ngôn gật đầu, cười phóng khoáng: “Đồng Đồng, lúc kêu cứu nhớ lớn giọng một chút, mình ở tầng dưới sẽ nghe thấy”.
“Còn lâu đây mới phải kêu cứu”. Tôi đóng cửa, tự lẩm bẩm một mình, quay sang nói với Vĩnh Kỳ:
“Anh đi rửa tay, ra ăn cơm”.
“Em rửa trước đi”.
Tôi lườm hắn: “Có rửa tay mà cũng phải đùn đẩy”. Mặc kệ hắn, tôi đi vào nhà tắm.
Lúc bước ra đã nhìn thấy Vĩnh Kỳ đang ôm một hộp cơm, cắm đầu ăn như thể chết đói đến nơi.
“Chậc chậc, trông như ma đói đầu thai ấy. Thường ngày tôi bỏ đói anh à?”, tôi lắc đầu chán nản, ngồi xuống cầm hộp cơm còn lại lên.
Cái quỷ gì thế này? Bên trong trống rỗng, chỉ còn sót lại mấy hạt cơm.
Tôi nghiến răng, ngẩng đầu hỏi Vĩnh Kỳ: “Một mình anh ăn hai hộp cơm?”.
Vừa lúc Vĩnh Kỳ nuốt xong miếng cuối cùng, đặt hộp cơm xuống bàn, gật đầu thú nhận: “Ừ, ăn hết rồi”. Hắn lấy tay xoa cái bụng no căng.
“Anh không sợ bội thực mà chết sao?”, tôi hét lên,
Lúc bụng trống không, đói run người, tiếng hét thường to hơn mọi khi.
Không ngờ hắn dám thản nhiên hỏi lại tôi: “Đồng Đồng, em đói à?”.
“Hỏi thừa!”, tôi đau đớn nhìn hai hộp cơm trống không. Rõ ràng là người ta cho tôi cơ mà.
“Vậy chúng ta đi ăn McDonald đi”.
Tôi nghiến răng: “Anh vẫn nuốt được nữa?”.
“Không phải em đói sao?” Vĩnh Kỳ vừa xoa bụng vừa dựa sát lại gần tôi: “Anh đi cùng em. Đồng Đồng, anh không muốn em ăn thức ăn của bọn họ”.
Điên người. Không biết hắn suy nghĩ cái kiểu gì nữa?
Tôi thô lỗ hỏi: “Vì cái lý do bé như con kiến này mà anh cố sống cố chết nuốt gọn hai hộp cơm trong chưa đầy hai phút à?”.
“Sao lại là lý do bé như con kiến?” Vĩnh Kỳ nhìn tôi ngạc nhiên: “Nghĩ lại việc đồ ăn của bọn họ lưu lại trong bụng em tận mất tiếng đồng hồ, anh sẽ mất ngủ mấy đêm mất”.
Tôi bất giác rùng mình, khát vọng độc chiếm của hắn thật đáng sợ.
Vĩnh Kỳ vui vẻ nắm tay tôi: “Đồng Đồng, anh biết em đói rồi, đi ăn McDonald nhé”.
Tôi lườm hăn, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
“Vĩnh Kỳ…”, tôi nhìn hắn, ra chiêu: “Anh không muốn tôi ăn đồ người khác tặng đúng không?”.
“Đúng!”, hắn gật đầu cái rụp.
“Vậy thì chúng ta giao hẹn thế này đi. Tôi sẽ không ăn đồ của người khác, nhưng bất cứ thứ gì tôi cho anh, anh đều phải ăn”.
“Hả?” Vĩnh Kỳ ngơ ngác nhìn tôi, gãi đầu.
“Đồng ý không?”, tôi biết hắn chắc chắn sẽ gật đầu, liền cười tươi như hoa,
Vĩnh Kỳ quả nhiên gật đầu: “Trước giờ Đồng Đồng cho anh cái gì anh cũng ăn cả mà. Đồng ý.”
Ha ha ha, quá tuyệt. Kể từ hôm nay, chỉ cần Vĩnh Kỳ dám chọc giận tôi, tôi sẽ mua về nửa cân ớt chỉ thiên cho hắn ăn.
Tôi cười ha hả một hồi mới phát hiện Vĩnh Kỳ cũng đang cười ngốc.
“Này, anh thì có gì hay mà cười? Nên khóc mới phải chứ?”, tôi đẩy vai hắn. Tên ngốc này không biết mình đang lâm vào tình cảnh nào sao?
Vĩnh Kỳ vẫn cười: “Vì sao phải khóc? Em nhắc đến việc này anh mới nhớ ra vụ cá cược hôm qua của chúng ta”.
Rầm! Đầu tôi đập vào mặt bàn, sưng lên to như trái ổi.
Trong quán McDonald đông đúc nhộn nhịp, tôi cúi đầu thất thần.
Vĩnh Kỳ dễ dàng tách đám đông chui ra, cười vui vẻ: “Đồng Đồng, bữa trưa của em này”. Đặt khay thức ăn đầy ắp xuống bàn, hắn ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi chán nản lắc đầu.
“Ăn đi, em đang rất đói mà? Sao lại không ăn?”
Bụng tôi đang kêu ùng ục, nhưng hoàn toàn không có tý hứng thú nào với đám đồ trước mặt.
Làm sao có khẩu vị để ăn khi mà vụ cá cược khốn kiếp và câu nói đáng ghét của Vĩnh Kỳ hôm qua cứ lảng vảng trong đầu.
“Vĩnh Kỳ…”
“Hả?”
“Anh định thế nào?”, tôi quay sang nhìn hắn: “Việc đó… chuyện sai khiến trong một ngày…”,
Vĩnh Kỳ nhìn tôi, ánh mắt chợt lóe lên tia sáng làm tôi thót tim: “Thì ra em đang lo lắng chuyện này”. Nụ cười của hắn làm tôi đột nhiên nhớ đến câu chuyện cáo chúc tết gà, đương nhiên con cáo trong đó còn dễ thương hơn hắn nhiều.
“Lắm lời, anh nói thẳng đi, anh định làm gì?”
“Còn có thể làm gì? Hôm qua anh đã nói rồi mà”. Vĩnh Kỳ lười biếng cọ cọ cằm vào tay tôi, làm nũng nói: “Đồng Đồng cứ ngoan ngoãn để anh phục vụ là được rồi. Anh sẽ chăm sóc em nguyên một ngày, mua đồ ăn, giặt quần áo cho em, giúp em tắm, giúp em cởi đồ, giúp em…”.
Tôi im lặng nghe đến đây, đột ngột giơ một cái hamburger lên trước mặt hắn.
“Gì thế?”, Vĩnh Kỳ nhíu mày nhìn tôi.
“Ăn đi”.
“Đây là bữa trưa của em mà”. Vĩnh Kỳ nói tiếp: “Anh ăn no rồi”.
“Tôi bảo anh ăn thì ăn đi”. Tôi lừ hắn: “Anh hứa với tôi cái gì?”.
Lúc này Vĩnh Kỳ mới nhớ ra lời hứa của hăn, liền nhấc đầu lên nhìn tôi chăm chú: “Đồng Đồng, không lẽ em định…”.
“Đúng thế, thay vì bị anh tắm rửa hộ, chẳng thà cho anh chết vì bội thực trước còn hơn”. Tôi giơ hamburger ra, sầm mặt hỏi: “Nói, chuyện cá cược anh định làm thế nào?”.
Lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra rằng, hamburger cũng có thể trở thành vũ khí uy hiếp người khác.
Vĩnh Kỳ nhìn chiếc hamburger rồi nhìn tôi, mặt mũi ỉu xìu đáng thương. Tôi hừ một tiếng, cười nhạt: “Đương nhiên nếu anh muốn nuốt lời tôi cũng chả có cách nào. Chúng ta cùng nuốt lời là xong anh không cần ăn đồ của tôi, tôi cũng không cần bị anh sai khiến một ngày trời”.
“Đồng Đồng…”, Vĩnh Kỳ bắt đầu đưa tay gãi đầu gãi tai: “Thương lượng một chút đi mà”.
“Chẳng có gì đáng để thương lượng cả”. Tôi trừng bộ mặt dữ dằn quát: “Anh định nuốt lời? Được thôi, tôi…”.
“Không không, để anh ăn”. Vĩnh Kỳ xị mặt đón lấy chiếc hamburger.
Hai suất cơm hắn vừa ăn lúc nãy có khi còn chưa kịp tiêu hóa xong, xị mặt là đương nhiên.
Tôi gật đầu nói: “Vậy anh mau ăn hết cái này đi, tôi đi mua thêm năm, sáu cái nữa”.
Chiếc hamburger trên tay hắn hạ cánh thẳng xuống bàn.
“Còn mua nữa?” Vĩnh Kỳ vẻ mặt đau khổ nhìn tôi chăm chú, một lúc sau mới cắn răng nói: “Được, xem như em giỏi. Vụ cá cược kia hủy bỏ, nhưng nói cho rõ, sau này anh có quyền không ăn đồ em đưa, coi như hòa cả làng”.
“Được! Quân tử nhất ngôn”. Lúc này tôi mới yên tâm, vứt được mối lo trong lòng, lập tức cười híp mắt giật lại chiếc hamburger, cắn một miếng to: “Ngon quá!”.
Vĩnh Kỳ thất vọng dụi dụi lên tay tôi. Lúc tôi ăn uống no say rồi mới phát hiện hắn đã nằm vật ra bàn ngủ ngon lành từ lúc nào.
“Hừ, đồ sâu lười. Dù sao ngủ ở đây cũng là ngủ, ngủ trên lớp cũng là ngủ, thôi cứ nằm đây ngủ luôn cho lành”. Nhìn đồng hồ thấy không còn sớm nữa, tôi cầm cặp, đứng dậy bỏ đi.
Nhưng tôi vừa cử động, Vĩnh Kỳ đang ngủ say như chết bỗng bật dậy.
“Đến giờ lên lớp rồi à?”, hắn dụi mắt, mơ mơ màng màng cầm cặp, bước theo sau tôi.
Con người này thật kỳ quái, lúc cần ngủ thì gọi kiểu gì cũng không dậy, nhưng lúc không cần dậy thì chẳng cần lay cũng tỉnh.
Tôi liếc hắn: “Chốc nữa lên lớp, không được nằm ngủ bên cạnh tôi”.
“Được!”
Hắn trả lời đầy khí thế, nhưng vào lớp chưa được mười phút, hắn đã nằm vật ra ngủ ngay cạnh tôi rồi.
Trong giờ học, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hai đứa, Vĩnh Kỳ dĩ nhiên không mảy may bận tâm, tôi thì quen rồi, cũng mặc kệ.
Vĩnh Kỳ ngủ no nê cả tiết một, chốc chốc lại gối lên tay tôi, cọ lên cọ xuống như con cún con.
Giờ ra chơi, như thể có giác quan thứ sáu, hắn đột nhiên bật dậy, quay phắt về phía sau, bộ dạng tựa như có người xâm phạm vào thánh địa thiêng liêng của mình. Tôi giật mình, vội quay ra nhìn, phát hiện Đàm Diệu Ngôn đã lặng lẽ đứng sau lưng từ lúc nào.
“Có chuyện gì?”, tôi hỏi.
“Không có”. Đàm Diệu Ngôn ngập ngừng: “Mình chỉ muốn hỏi xem cậu đã đỡ hơn chưa thôi”.
“Không sao nữa rồi”.
“Thế…”, hắn ho khan hai tiếng, liếc Vĩnh Kỳ, khẽ nói: “Mình đã nghe chuyện đêm qua rồi, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Chúng mình mới năm nhất, nếu từ giờ đến năm cuối không tái phạm thì chuyện đó sẽ được xóa bỏ”.
Nhắc đến chuyện bị đánh dấu học bạ, lòng tôi lại đau nhói.
“Đàm Diệu Ngôn, mày không nói chuyện khác được à? Sao lại cố ý động vào nỗi đau của Đồng Đồng?”, Vĩnh Kỳ thô lỗ mắng Đàm Diệu Ngôn.
Lời của hắn làm những bạn học lúc nãy còn giả vờ không quan tâm, bây giờ đều có lý do để đường đường chính chính đưa ánh mắt hiếu kỳ sang chỗ chúng tôi.
Tôi đập mạnh vào gáy hắn: “Chỉ có anh hay chọc tức tôi nhất thì có”, rồi thở dài, quay sang nói với Đàm Diệu Ngôn: “Cảm ơn cậu đã quan tâm. Tôi rất tốt, chẳng sao cả. Sắp vào giờ rồi, cậu về chỗ đi”.
Tôi rầu rĩ ngồi xuống ghế, tựa cằm lên bàn.
“Đồng Đồng”, Vĩnh Kỳ cũng bắt chước, tựa cằm lên bàn thì thầm: “Em đừng buồn, anh sẽ cố gắng giúp em”.
“Im đi có được không?”, tôi bực tức nói: “Lo cho bản thân anh ấy, đừng quên anh cũng bị đánh dấu học bạ”.
Vĩnh Kỳ thấy sắc mặt tôi không được tốt, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Chuông vào lớp vang lên, tôi tự nhiên thấy hơi buồn ngủ, đầu cứ gật lên đật xuống như gà mổ thóc. Đêm qua không ngủ được, hôm nay lại bị Vĩnh Kỳ chọc cho phát điên…
“Đồng Đồng, em buồn ngủ à?”
Tôi lườm hắn: “Lo cái thân anh đi”.
Hắn bò dậy: “Em ngủ đi, anh chép bài giùm cho”.
“Điều kiện là gì?”
“Không gì cả”.
Tôi nghi ngờ nhìn hắn.
“Thôi khỏi”. Tôi lắc đầu: “Không cần anh giúp”. Hắn chỉ biết hại tôi, để hắn giúp không khéo lại chữa lợn lành thành lợn què cũng nên.
“Buồn ngủ thì ngủ đi. Anh sẽ chép bài hộ em. Thầy không mắng đâu”.
Bị Vĩnh Kỳ thúc giục hai câu, đầu tôi bắt đầu mụ mị.
“Được rồi”. Tôi nằm xuống, tựa đầu lên bàn.
“Gối đầu lên tay anh này”, hắn chìa tay ra.
Tôi không khách khí làm theo luôn.
Mọi chuyện tạm thời gạt qua một bên, ngủ một giấc ngon lành trước đã.
Sau một giấc ngủ say sưa không mộng mị, tôi ngáp dài một cái, tỉnh dậy.
Không nghe thấy tiếng giảng bài của thầy và tiếng thì thầm nói chuyện riêng của lũ bạn, có lẽ tan học rồi cũng nên.
Mở to mắt, quả nhiên lớp học vắng tanh.
“Gối tay” thì vẫn còn.
“Đồng Đồng, cậu dậy rồi à?” Một khuôn mặt nhanh chóng được phóng to cực đại, trên đó là hai con mắt thâm tím.
“A!”, tôi vội bật dậy, đẩy hắn ra.
Rầm! Hắn ngã oạch xuống nền đất.
“Ai da, cậu làm gì vậy? Thật uổng công mình tốt bụng làm gối cho cậu, bây giờ tay vừa tê vừa nhức đây này”. Thì ra là Hà Đông Bình.
“Sao lại là cậu? Vĩnh Kỳ đâu?”, tôi đảo mắt nhìn phòng học trống không.
Cậu ta chậm chạp bò dậy: “Đừng có nhắc đến tên đó nữa. Hắn nói phải đi mua cơm cho cậu, lại không muốn làm cậu tỉnh giấc, thế là bắt mình thay hắn làm gối. Còn yêu cầu này yêu cầu nọ, không cho người khác đến gần cậu, không ình sờ tóc cậu… Thật là, cậu có phải hoàng tử bảo bối gì cho cam, chẳng biết hắn tỉ mỉ thế làm gì?”.
“Mua cơm?”, tôi chớp chớp mắt. lại ngáp thêm cái nữa.
“Ừ, mua cơm”. Hà Đông Bình tiếp tục lẩm bẩm: “Đã bảo đừng có bắt mình làm gối đầu rồi mà.
Cậu cũng bạo lực quá đấy, hôm qua thì đấm mình tím mắt, hôm nay lại làm mình ngã ê cả mông”.
Tôi nhìn cậu ta, quả nhiên hai mắt vẫn thâm tím, liền phá lên cười: “Hà Đông Bình, cậu kém quá đấy, mình đấm từ hôm qua mà đến giờ vẫn sưng cỡ này”.
“Đâu phải ai cũng như Vĩnh Kỳ với Đàm Diệu Ngôn, rõ ràng không phải người mà, khả năng hồi phục của bọn họ…” Hà Đông Bình bỗng nhìn chằm chằm sau lưng tôi, sắc mặt lập tức thay đổi, cười hì hì: “Sườn xào chua ngọt của mình mua được rồi à? Mình không chửi cậu câu nào đâu nhé, trả Đồng Đồng cho cậu này, một sợi tóc cũng không thiếu”.
Tôi quay đầu lại, Vĩnh Kỳ tay cầm ba hộp cơm, trán lấm tấm mồ hôi đứng trước cửa, hình như đã chạy một mạch từ căng tin về đây.
“Đây, sườn xào chua ngọt của cậu”. Vĩnh Kỳ đưa một hộp cơm cho Hà Đông Bình, đột nhiên túm cổ áo cậu ta, hạ giọng hỏi: “Đàm Diệu Ngôn có đến không?”.
“Không”.
“Vậy thì tốt”.
Hà Đông Bình ôm hộp cơm chuồn thẳng. Vĩnh Kỳ tiến lại chỗ tôi: “Cơm của em này. Trời ạ, căng tin đông nghịt người, mệt chết đi được”.
“Hừ, cuối cùng anh cũng biết xếp hàng mua cơm cho người khác khổ sở thế nào rồi đấy”. Tôi đón lấy hộp cơm, mở ra.
Ha ha, toàn món ngon.
Tôi liếc hắn một cái: “Lại nhờ lũ con gái mua giúp chứ gì?”.
“Đương nhiên không phải, tự anh xếp hàng mua đấy”, Vĩnh Kỳ vội vàng lắc đầu lia lịa, trông rất vô tội.
“Ăn xong hẵng về phòng, đồ ăn nguội mất”. Tôi bê hộp cơm ngồi lên bục giảng.
Vừa cuối đầu ăn một miếng rau, Vĩnh Kỳ đã nhảy lên ngồi cạnh tôi.
“Anh xuống kia đi, chật!” Tôi đạp lên đầu gối hắn.
Vĩnh Kỳ ngồi dịch ra phía ngoài một tý: “Thế này không chật nữa chứ? Anh muốn ngồi cùng với Đồng Đồng”.
“Anh là con nít ba tuổi à? Ấu trĩ!”
“Đồng Đồng…” Vĩnh Kỳ chẳng có vẻ gì là muốn ăn, tay cứ nghịch nghịch nắp hộp cơm, tự dưng thủ thỉ bằng chất giọng ngọt hơn đường: “Em biết không, từ lúc ba tuổi, anh đã yêu em rồi”.
“Khụ khụ khụ…” một hạt cơm chui vào khí quản, tôi ho sặc sụa.
Vĩnh Kỳ vội vàng vỗ lưng hộ tôi: “Đồng Đồng, em không sao chứ?”.
“Vĩnh Kỳ, cho dù anh muốn nói mấy câu sến súa như thế thì cũng phải tiến hành theo từng giai đoạn chứ”. Tôi cố kiềm chế cơn ho, uống một ngụm nước Vĩnh Kỳ đưa: “Nói năng không để ý thời gian địa điểm thế này có thể gây tổn hại đến tính mạng người khác đấy”.
“Thế lúc nào mới được nói đây?” Hắn ngây ngốc gãi gãi đầu hỏi.
Tôi trừng mắt nhìn hắn một lúc mới thốt ra mấy chữ: “Vì khẩu vị của tôi, tốt nhất anh đừng bao giờ nói”.
Ăn xong cơm tối, chúng tôi trở về phòng.
“Tôi đi rửa hộp cơm”.
“Không, để anh rửa”. Vĩnh Kỳ cầm lấy hộp cơm của tôi.
Tôi hấp tấp giật lại: “Không cần, để anh rửa thì tôi sẽ bị ngộ độc mất. Muốn rửa thì rửa hộp cơm của anh ấy”.
“Đồng Đồng, để em chăm sóc anh thì em không vui, để anh chăm sóc em thì em không tin tưởng”.
Vĩnh Kỳ chau mày: “Em đừng có nhiều lời nữa được không?”, hắn giật phắt hộp cơm của tôi.
“Tại sao cứ phải người này chăm sóc người kia? Tôi không thèm”. Tôi thô bạo nói: “Hừ, anh bắt nạt tôi đủ rồi, bây giờ định đổi chiến lược, ra vẻ dịu dàng sao?”.
Vĩnh Kỳ sững người, sắc mặt biến đổi, tiến hai bước về phía tôi.
Tim tôi bỗng đập như điên, hoảng sợ lùi về sau liên tục: “Vĩnh Kỳ, anh đừng có làm bậy”.
Mặt hắn tối sầm, đôi mắt lạnh băng như kim loại nhìn tôi không dời, một lúc sau mới cầm hộp cơm đi thẳng vào nhà tắm.
“Này!” tôi đuổi theo, phát hiện hắn đã chốt cửa rồi. “Rửa bát thôi mà cũng lắm chuyện. Để xem anh rửa sạch đến mức nào. Hừ, cùng lắm chốc nữa tôi tự rửa lại là xong”. Bên trong vọng ra tiếng nước chảy, có vẻ Vĩnh Kỳ thật sự đang ngoan ngoãn rửa bát.
Tôi đứng trước cửa nhà tắm hét lên một tràng, nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng chợt thấy phấn khởi.
Dưới sự dạy dỗ của tôi, Vĩnh Kỳ cũng xem như đã chăm chỉ lên một chút, nếu dì mà biết chắc sẽ cảm động đến phát khóc mất.
Đúng lúc này có người gõ cửa.
Là Hà Đông Bình, dáng vẻ trông lấm la lấm lét.
“Có chuyện gì?”, tôi hỏi.
Hà Đông Bình cười hì hì, ngó dáo dác vào trong: “Vĩnh Kỳ không có trong phòng à?”.
“Đang rửa bát”. Tôi hất hàm về phía nhà tắm.
Nghe thất thế, Hà Đông Bình thở phào một tiếng, ra vẻ bí ẩn: “Chuyện này, có người bảo mình chuyển lời tới cậu, đó là…”.
“Dẹp ra dẹp ra, lải nhải lắm thế. Để mình nói”.Người đứng sau gạt Hà Đông Bình sang một bên, “Đồng Đồng, mau lên, nhân lúc không có vĩnh kỳ, cậu đi cùng bọn mình một chuyến”, hóa ra lại là Uông Ly Ly.
Tôi ngơ ngác: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”.
Uông Ly Ly hình như rất sợ bị Vĩnh Kỳ phát hiện, nhìn cửa nhà tắm một cái, kéo tay tôi lôi đi: “Đi chỗ khác rồi nói”.
“Này này…”
Tôi bị Uông Ly Ly lôi xềnh xệch đến một góc sân vận động hẻo lánh.
“Ly Ly, chờ mình với”. Hà Đông Bình đuổi theo phía sau: “Các cậu chạy nhanh thế, sau lưng có chó đuổi chắc?”.
Uông Ly Ly lườm hắn một cái, quay đầu nói với tôi: “Đồng Đồng, hôm nay mình gọi cậu ra, là vì có chuyện rất rất rất quan trọng muốn hỏi cậu”.
“Hử?”
“Bây giờ mình thay mặt cho toàn thể con gái và một bộ phận con trai lớp mình hỏi cậu”, Uông Ly Ly ưỡn ngực, dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc cậu thích Vĩnh Kỳ hay là Đới Xuân Triều?”.
“Mình á?” tôi tự chỉ vào mình, bắt đầu vò đầu: “Vĩnh Kỳ hay Đới Xuân Triều á?”.
“Đúng, rốt cuộc cậu thích ai?”
Hà Đông Bình đứng một bên cũng ra vẻ trịnh trọng tiếp lời: “Đúng, cậu nói đi, cậu thích ai?”.
“Liên quan gì đến cậu!” Tôi trừng mắt: “Mình thích ai là chuyện riêng của mình”.
Uông Ly Ly đột nhiên trở nên hung dữ: “Không được! Vĩnh Kỳ là Bạch mã hoàng tử của lớp mình, là đối tượng thầm thương trộm nhớ của bao cô gái. Đới Xuân Triều lại là bạn cùng phòng của mình, cậu thích ai cũng có liên quan đến mình hết”.
Tôi càng vò đầu dữ dội hơn: “Sao mình lại có thể thích Vĩnh Kỳ chứ?”.
“Vĩnh Kỳ rất thích cậu đó. Thực ra lúc đầu bọn mình rất thất vọng, không ngờ Vĩnh Kỳ lại thích con trai. Nhưng vì hạnh phúc của hai người, tất cả các bạn nữ đều lặng lẽ chúc phúc, hi vọng tình cảm của hai người phát triển thuận lợi…”
“Chờ một chút!”, tôi khoát tay lia lịa: “Cậu nói chúc phúc cái gì, phát triển cái gì?”.
“…Nhưng bây giờ cậu lại đột ngột quay sang thích Đới Xuân Triều. Hơn nữa còn vì cậu ấy mà nửa đêm lẻn vào ký túc xá nữ. Lúc đó, mình thực sự rất cảm động”. Uông Ly Ly siết chặt nấm đấm: “Nói thật thì mình cũng không biết cậu ở bên người nào thì tốt hơn. Nếu cậu bỏ rơi Vĩnh Kỳ thì tội nghiệp Vĩnh Kỳ quá. Nhưng nếu bắt cậu phải từ bỏ hạnh phúc cùng Xuân Triều, quả thật cũng có chút tàn nhẫn”.
Nhìn bộ dạng rầu rĩ của cô nàng, tôi còn tưởng câu chuyện rắc rối này là chuyện tình cảm của cô ấy cơ.
Hà Đông Bình lại đổ thêm dầu vào lửa: “Đồng Đồng, cậu thảm rồi. Cho dù cậu chọn ai thì cũng làm tổn thương người còn lại, không tránh khỏi bị mang danh Sở Khanh đâu”, vừa nói hắn vừa lắc đầu, giống hệt đám học trò ngày xưa học thuộc lòng tứ thư ngũ kinh.
“Cậu im ngay cho tớ!”, không hẹn mà tôi và Uông Ly Ly cùng cho hắn một đấm vào bụng.
“Ối… Các cậu thật bạo lực!”
Chẳng ai thèm để ý đến tiếng rên la của Hà Đông Bình.
“Đồng Đồng, cậu trả lời đi”.
Tôi chau mày: “Trả lời gì? Mình không thích Đới Xuân Triều. Mình đồng ý mua cơm, làm việc vặt cho cậu ấy là vì…”.
“Vậy tức là cậu thích Vĩnh Kỳ?”, Uông Ly Ly mở to mắt.
“Không phải, không phải!”
“Vậy tức là cậu thích Đới Xuân Triều?”, Hà Đông Bình tay vẫn còn đang xoa bụng, miệng đã nhảy vào quấy rối.
Tôi đập hắn một phát nữa: “Cậu im miệng. Đã bảo là mình không thích Đới Xuân Triều, cậu không nghe thấy hả?”.
“Thế rốt cuộc cậu có thích Vĩnh Kỳ không?”
“Điên mất thôi!”, tôi bỗng hét lên: “Hai người im hết đi. Mình thích ai cũng chả liên quan gì đến các cậu cả”.
“Khụ khụ… là thế này”, Uông Ly Ly lên giọng kẻ cả: “Nếu cậu thích Vĩnh Kỳ thì đừng có làm thêm bất cứ hành động nào khiến Xuâ Triều hiểu nhầm nữa. Ví dụ như xếp hàng mua cơm hộ, hay nửa đêm nửa hôm đột nhập vào ký túc nữ chỉ để tận mắt nhìn vết thương của cậu ấy…”.
Tôi trợn mắt, đang định lên tiếng thì Uông Ly Ly khoát tay: “Đây là nguyên văn lời Xuân Triều nhờ mình nói với cậu. Nếu cậu có ý kiến gì mình cũng vui lòng chuyển lời hộ”.
Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo - Phong Lộng Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo