This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Lộng
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Dương Kiểm
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Giang Đặng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2220 / 23
Cập nhật: 2015-11-28 04:37:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ôi quên mất hắn là Bạch mã hoàng tử, cũng quên béng trong trường này có hàng đàn nữ sinh chỉ chờ để được hầu hạ hắn. Dãy ban công ký túc xá nữ giăng đầy quần áo của tôi, chiếc nào chiếc nấy sạch sẽ thơm tho.
Hi vọng duy nhất lúc này là trời hãy đổ một cơn mưa thật to để quần áo không khô được.
“Đồng Đồng,” Vĩnh Kỳ đặt bát xuống, thích thú nhìn tôi: “Mai trời nắng, đài khí tượng thông báo rồi”.
Hận hắn! Hận hắn đến chết!
Hận cả đài khí tượng!
Tôi biết, ngồi cầu xin trời đổ mưa là chuyện vô ích.
Vĩnh Kỳ không buông tha tôi, đắc ý nói: “Ngày mai người thua cuộc nhất định phải tuân thủ giao kèo đấy. Nếu anh thắng thì…”, hắn kéo dài giọng, đánh giá tôi một lượt rồi mới cất giọng cợt nhả: “Anh sẽ hôn em, ôm em, giúp em tắm”.
Tôi kinh hoàng: “Cái gì?”.
“Này này, dám chơi dám chịu đó.”
“Không phải là nghe sai khiến sao? Ở đâu ra mấy cái ôm hôn tắm rửa?”
Vĩnh Kỳ vẫy vẫy đôi đũa: “Thì anh sẽ sai em không được động đậy, đứng yên để anh ôm hôn kỳ cọ cho”.
Tôi suýt ngất luôn tại chỗ.
Rầm! Dộng đũa xuống bàn, tôi đứng bật dậy. Không được, tuyệt đối không được thua. Vụ cá cược ngày mai, tôi nhất định phải thắng.
Vĩnh Kỳ ngước đầu nhìn: “Đồng Đồng, em làm gì thế?”.
“À, không có gì.” Để đạt được mục đích, đành phải chịu thiệt chút vậy. Tôi mỉm cười với hắn: “Vĩnh Kỳ, anh ăn no chưa? Đi tắm đi!”.
“Hả?” Vĩnh Kỳ hoang mang nhìn nụ cười của tôi.
“Đi đi, đi tắm đi!” Nhét quần áo vào tay, lại thuận tiện đẩy hắn vào phòng tắm xong, tôi bắt đầu tính toán.
Bây giờ tôi phải đột nhập vào ký túc xá nữ, lấy trộm một món đồ bất kì trong đống quần áo mắc đầy ban công kia, sau đó đổ mực và bôi bẩn lên đó.
Mai Vĩnh Kỳ thua chắc rồi.
Bình thường, trong mắt tụi con trai thì ký túc xá nữ là pháo đài bất khả xâm phạm, nhưng trong mắt một thanh niên đã hạ quyết tâm sắt đá vì tương lai như tôi thì cũng chẳng khó trèo lắm.
Hồi tưởng lại những bộ phim hành động xem hồi bé, tôi thong thả bước đến tiệm tạp hóa gần ký túc xá nữ, mua một lon cô ca, vừa uống vừa lặng lẽ quan sát khu nhà.
Ồ, tòa nhà bên trái gần tường nhất, hơn nữa ban công tầng một còn treo một chiếc áo của tôi. Nhất định là phòng của người ủng hộ Vĩnh Kỳ.
Xem xét xong địa hình cũng là lúc giờ tự học kết thúc, từng tốp nữ sinh lần lượt kéo về, không ít người đứng trước cổng ký túc tâm sự với bạn trai, mãi mới dứt được ra mà trở về phòng. Sau đợt ồn ào, đèn trong các phòng dần dần tắt ngấm.
Chính là lúc này! Dựa vào tư liệu vừa thu nhập được, tôi trèo vào từ bức tường bên trái, nơi có vẻ dễ đột nhập nhất. May mà ở đó có một cây cổ thụ cong queo nhiều cành giúp tôi có chỗ đặt chân.
Tôi bám lên thành tường, nhìn xuống dưới đánh giá tình hình. Cao quá, nhưng vì ngày mai, tôi đành phải nhắm mắt nhảy bừa xuống.
Tiếp đất hoàn hảo! Xem ra tôi rất có năng khiếu làm đặc công hoặc vận động viên thể thao. Đã vào được đây thì nhiệm vụ còn lại cũng đơn giản thôi.
Tôi vừa để ý bác bảo vệ vừa rón rén tiến đến mục tiêu.
Một bước, hai bước, thở cũng không dám thở mạnh, tôi chầm chậm tiếp cận căn phòng kia. Chiếc áo khoác màu đen của tôi đang khẽ đung đưa trong gió. Đúng, chính là áo khoác của tôi.
Áo khoác thân yêu ơi, ngày mai của tao nhở cả vào mày đó.
Trường học hiện nay bảo vệ nữ sinh như thể bảo vệ động vật sắp tuyệt chủng vậy. Trước cửa ký túc có bác bảo vệ, lối lên cầu thang bị chặn bởi cửa sắt, ban công tầng một thì lắp lưới chống trộm, thật không khác nhà tù là mấy.
Muốn qua mặt lưới chống trộm lấy áo khoác ra đương nhiên không dễ dàng gì.
Tôi mỉm cười, lấy lọ mực cất sẵn trong túi quần ra.
Hà hà, chỉ cần hất nhẹ một cái …
Đúng lúc chuẩn bị triển khai hành động “nhẹ nhàng vung tay, Vĩnh Kỳ đại bại” thì trước mắt bỗng hiện ra một bóng người.
“Có người?”, tôi giật mình, lọ mực trượt khỏi tay, rơi xuống ngay cạnh chân.
Cô gái rõ ràng còn sợ hơn tôi cả chục lần. Tôi còn chưa kịp ra hiệu cho cô ta im lặng thì một tiếng hét thảm thiết đã làm chấn động cả trường.
“A! Có trộm!”
Trộm? Tôi sao? Còn chưa kịp phản ứng thì đèn đóm xung quanh đã sáng trưng.
“Đừng kêu, là mình mà”. Nhận ra người trước mặt là Đới Xuân Triều, tôi vội vàng nhắc nhở cô ấy.
Đới Xuân Triều cũng nhận ra tôi sau tấm lưới chống trộm: “A? Đồng Đồng?”.
Tôi đang định giải thích thì nhận ra trên trán cô ấy có một miếng băng gạc: “Trán cậu bị làm sao thế?”. Ôi, lúc này mà mình còn hỏi linh tinh gì thế?
“Cái này hả? Là tại chiều nay…”, không đợi Đới Xuân Triều nói hết, hiệu quả của tiếng thét lúc nãy đã xuất hiện.
Bạn cùng phòng với Đới Xuân Triều, Uông Ly Ly hớt hải lao ra: “Tên trộm đâu? Xuân Triều, đừng sợ, mình bảo vệ cậu. Ủa? Lương Thiếu Đồng?”, cô nàng một tay lấy chậu che chắn bản thân, một tay huơ huơ vợt tennis.
Chẳng trách giờ mới ló mặt, thì ra là bận tìm vũ khí.
“Con gái, không phải sợ! Bác đến đây!”, sau lưng gầm lên một tràng, tôi quay đầu nhìn. Bác bảo vệ mọi ngày vẫn luôn hiền từ đang lăm lăm cây chổi quét nhà lao về phía tôi.
Trời ạ, người béo thế mà cũng chạy nhanh được như vậy sao?
Có nên chạy trốn không? Đầu óc tôi hoạt động như điên, mau chóng đưa ra quyết định. Không thể chạy, nếu chạy thì coi như tự nhận mình là trộm. Nhưng nếu không chạy, liệu có thể giải thích ổn thỏa không?
Có điều chỉ trong khoảng thời gian suy nghĩ ngắn ngủi ấy, tôi đã mất cơ hội để chạy.
“Tao đánh chết mày, đồ biến thái! Gọi cảnh sát mau!”
“Đánh hắn!”
“Đừng đánh, xin hãy nghe cháu giải thích…”
Thế giới đại loạn, tôi khóc không thành tiếng.
“Dám nhìn trộm con gái! Đánh chết không tha!”
“Đừng đánh, cậu ấy là bạn cùng lớp của tụi cháu.”
“Đừng đánh Đồng Đồng.”
Nữ sinh đổ ra ngày càng nhiều, sau khi ăn mấy cán chổi của bác bảo vệ, có lẽ nhờ thái độ thành khẩn đứng im chịu đòn của tôi, cộng thêm tiếng van nài của Đới Xuân Triều và một số bạn nữ khác, trận đánh hội đồng cuối cùng cũng dừng lại.
Tôi bị vây vào giữa, hứng chịu hàng loạt những ánh mắt kỳ quái của bọn họ.
“Lương Thiếu Đồng?”
“Đồng Đồng?”
“Cậu lén lút đột nhập vào ký túc xá nữ để làm gì?”
Tôi vuốt mồ hôi trên trán: “Ờ, mình đến… mình đến…”. Thật khó mở miệng, nếu tôi kể về vụ cá cược, chắc chắn bọn họ sẽ tra hỏi người thắng được cái gì, sau đó sẽ lộ ra những chuyện mất mặt như bị Vĩnh Kỳ ôm hôn…
“Nói, không nói gọi cảnh sát đến.”
“Đừng mà, đừng mà.” Tôi lại vuốt mồ hôi lần nữa: “Bởi vì, việc này, nói ra xấu hổ lắm…”, ấp a ấp úng, tôi thật sự không nói được thành lời.
Mọi người càng thấy đáng ngờ.
Một bạn nữ bên khoa Cơ điện huých tay cô nàng Uông Ly Ly, lúc này vừa buông chậu nhựa xuống: “Ly Ly, thì ra lớp cậu có một tên trộm”.
“Cậu đừng nói bậy, Đồng Đồng không phải trộm.” Uông Ly Ly tự dưng phát huy tinh thần đoàn kết tương thân tương ái, đứng về phe tôi: “Lớp tớ chả có tên trộm nào cả”.
“Thế hắn vào đây làm gì?”
“Sao mình biết được, Xuân Triều đứng ở ban công nói chuyện với cậu ta, cậu hỏi bạn ấy đi.”
“Mọi người không cần hỏi nữa, để mình nói.” Đới Xuân Triều đứng bên cạnh tôi, đột nhiên đỏ mặt, cô bạn nói khẽ với tôi: “Đồng Đồng, chuyện này nói ra có chút xấu hổ. Nhưng mà… nếu không nói ra, hậu quả càng nghiêm trọng”.
Tôi ngơ ngác nhìn cô bạn.
Đới Xuân Triều thẹn thùng nhìn tôi một cái, rồi quay sang nói rõ ràng với mọi người: “Đồng Đồng đến hỏi mình, vết thương trên trán mình thế nào rồi”.
Đám đông nhốn nháo.
“Đồng Đồng, không phải chứ? Chỉ vì chuyện bé xíu thế mà cậu phải trèo vào ký túc xá nữ à?”
“Con gái, con cũng bắt đầu yêu đương rồi à?”, bác bảo vệ nhìn Đới Xuân Triều, rồi quay ra quan sát tôi, lắc đầu thở dài: “Ôi chao, học sinh thời nay có học hành gì đâu? Chỉ toàn làm ấy chuyện linh tinh vớ vẩn”.
Uông Ly Ly lớn tiếng tán thưởng: “Đồng Đồng, cậu đến chỉ vì lo cho vết thương của Xuân Triều sao? Wow, cậu thật lãng mạn đó!”, cô ta che miệng la hét.
Lúc này, tôi mới biết tâm trạng của lũ con gái là thứ khó đoán nhất trên thế gian này. Chỉ trong vòng vài giây, ánh mắt bọn họ từ chỗ coi thường chuyển sang ngưỡng mộ, cứ như thể nhìn thấy mối tình đẹp đẽ lãng mạn nhất quả đất không bằng.
Đới Xuân Triều cưới với tôi: “Thực ra vết thương này là do chiều nay ngủ dậy mình chẳng may đập phải thành giường. Chỉ chảy máu một tí thôi, cậu không cần lo lắng đâu”.
Tình thế biển đổi không ngờ, tôi đương nhiên phải tranh thủ tát nước theo mưa, bày ra bộ mặt ngượng ngùng: “Nhưng mình không đến nhìn tận mắt thì không yên tâm nổi”.
“Sao không gọi Đới Xuân Triều ra ngoài? Làm gì mà phải lén lén lút lút trèo tường vào?”, từ đám đông truyền ra một câu hỏi.
Không cần lo lắng, lập tức sẽ có người giải vây giúp tôi thôi.
“Lương Thiếu Đồng da mặt mỏng, không dám biểu lộ trước bàn dân thiên hạ đâu. Bây giờ thì hay rồi, ai cũng biết.” Hạ Mẫn vẻ mặt say mê nói: “Nếu người ấy của mình cũng chịu trèo tường vào đây để được nhìn mình một cái thì …”
“Đúng thế, đúng thế.” Tôi gật đầu lia lịa, vô cùng tán thành câu nói của Hạ Mẫn.
Đúng lúc tôi đang mở cờ trong bụng vì đã tai qua nạn khỏi thì một giọng nam uy phong vang lên.
“Tên trộm đâu rồi? Bắt được chưa? Các em mau về phòng ngủ đi, phần còn lại để chúng tôi giải quyết.”
“Đồng Đồng không phải trộm.”
“Hiểu lầm thôi, là bạn cùng lớp của tụi cháu.”
“Cậu ấy không phải vào trộm đồ đâu.”
“Các em đừng ồn ào nữa, chuyện này để chúng tôi xử lý. Lương Thiếu Đồng, em đi theo chúng tôi.”
Đúng là lên voi xuống chó, tôi lại đổ mồ hôi như tắm.
Mặc dù có một cơ số nữ sinh đứng ra năn nỉ xin xỏ hộ, tôi vẫn bị đội trực ban nghiêm túc thực hiện quy định của nhà trường lôi đi, để lại sau lưng biết bao ánh mắt lo lắng của Đới Xuân Triều và các bạn nữ khác.
Trong phòng trực ban, tôi cúi đầu im lặng.
“Thật không ra thể thống gì, loạn quá đi mất.”
“Sinh viên thời nay chẳng còn ra thể thống gì nữa rồi.”
“Nếu khi nãy em không kịp giải thích thì đã bị đánh hội đồng đến tàn phế chứ chẳng đùa.”
“Lén trèo vào để gặp bạn gái à? Nếu bạn gái không ra mặt thì sao? Em định giải thích thế nào với mọi người? Hành động mà không chịu động não gì cả.”
Bạn gái? Mặt tôi khó coi như thể vừa ăn nhầm một miếng thịt hỏng.
“Không cần biết là vì lý do gì, vi phạm nội quy thì phải bị xử lý. Lần sau muốn lãng mạn cũng phải kiểm tra nội quy trường đã nhé.” Cuối cùng, thấy giám thị bị lôi dậy giữa đêm để xử lý vụ án “nửa đêm đột nhập ký túc xá nữ” đã đưa ra một quyết định tàn nhẫn.
Vậy là, trong cùng một ngày, bởi những lý do khác nhau, tôi, Hà Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn, đều bị ghi sổ học bạ vì vi phạm nội quy nhà trường lần thứ nhất.
Trời ạ, Lương Thiếu Đồng tôi cực kỳ vô tội cơ mà!
Thảm… nước mắt lã chã.
Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo - Phong Lộng Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo