I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Xu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 44 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 685 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:15:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34: Chương 34 (1)
uổi tói hôm đó, Thẩm Tây Lăng dỗ An An ngủ, an ủi con gái. Triển Hiểu An vẫn nắm tay mẹ, “Mẹ không được đi.”
Tay của Thẩm Tây Lăng vẫn bị Triển Hiểu An nắm, mặc dù con gái ngủ thiếp đi rồi tay vẫn không bỏ ra.
Thẩm Tây Lăng nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong tầm mắt tối đen như mực. Cô cảm thấy nếu như là trẻ con thì thật tốt, buồn thì khóc, liền có người đến dỗ. Khó chịu cũng khóc một chút, tự nhiên có người tới yêu.
Trưởng thành mới không được, khóc cũng không thể, người khác chỉ cảm thấy mình yếu đuối không thật, ai nguyện ý tới dỗ, cưng chiều cơ chứ.
Nên làm trẻ con mới phải.
Không ngủ được, vẫn mở mắt, nhìn đêm tối biến thành ban ngày.
Một đêm đi qua, giống như tất cả lại trở về nguyên điểm. Cô biết Triển Hiểu An thức dậy rồi, nhưng cô bé không gọi cô, mặc quần áo liền chạy ra ngoài. Cô cũng nghe được tiếng bước chân hành lang bên ngoài, nhưng cô không nghĩ tới, dù cô không có chút buồn ngủ nào.
Thời gian cứ như vậy, từng giây từng phút trôi qua, cô miễn cưỡng ngồi dậy. Cô hi vọng nhiều, có thể giống như An An, mất hứng thì khóc, bây giờ cô muốn khóc cũng không khóc nổi, chỉ cảm thấy khó chịu, cũng không rõ chỗ nào khó chịu.
Cô đang cố gắng để ình trở nên bình thường, lúc ban ngày tìm kiếm mấy tác phẩm văn chương để xem, hoặc là tìm truyện hài gì đó để xem, để ình không thấy tối tăm như vậy nữa.
Tới chiều đi đón An An về, dắt An An đi siêu thị mua ít thức ăn và rau về nhà. An An so với bình thường thì nhạy cảm hơn, Thẩm Tây lăng bảo bé đi lấy đồ ăn vặt thì bé cũng không cầm tới những thứ bé rất thích nhưng mà bị cấm như lúc bình thường.
Trẻ con cũng biết giữa tốt và xấu rồi.
Về đến nhà, vẫn nấu cơm xào rau như cũ.
Triển Hiểu An chỉ ngoan ngoãn ngồi trên bàn cơm, nhìn mẹ, “Hôm nay con muốn ăn hai bát cơm.”
Thẩm Tây Lăng cười, “Tốt, An An thật biết nghe lời.”
Cô bé cười, mắt híp thành một đường ngang, bé ăn hai bát cơm,bố sẽ rất vui, mẹ cũng vui, bé cảm thấy mình làm được một chuyện tốt – khá lớn.
Thời gian Triển Dịch Minh về nhà không sớm cũng không muộn, kịp vào giờ ăn cơm. Trên người cũng không có mùi rượu, mùi thuốc lá cũng không có.
Trong quá trình ăn cơm, Triển Dịch Minh không mở miệng nói chuyện, Thẩm Tây Lăng cũng không mở miệng nói.
Triển Hiểu An nhìn bố một chút, lại nhìn mẹ một chút, “Hôm nay con ăn được hai bát cơm đấy.”
“Thật là ngoan.” Triển Dịch Minh và Thẩm Tây Lăng đồng thanh nói ra, nhìn đối phương một cái, tiếp tục một cái.
Triển Hiểu An cười hắc hắc.
Thẩm Tây Lăng dọn dẹp bát đũa, Triển Dịch Minh từ tầng 2 đi xuống, đứng ở cửa phòng bếp, “Áo sơ mi màu xám của anh ở đâu vậy?”
“Không biết.” Cô tiếp tục rửa bát.
“Em giặt thì em phải biết chứ.”
Cô vẩy nước trên tay, “Em nói em không biết, quần áo của mình còn hỏi người khác.”
Triển Dịch Minh trợn mắt nhìn cô mấy lần, “Hỏi em một bộ quần áo thì em lại tỏ thái độ với anh, trở nên kiên cường không ít, có phải cảm thấy gặp được một số người rồi mà càng ngày càng có sức lực không.”
“Em không có lá gan lớn như vậy đi mặt nặng mày nhẹ với anh.” Cô xoay người, tiếp tục rửa chén.
Anh đi tới, nắm bả vai cô, “Em còn dám nói em không có gan sao?”
Cô dừng hai giây, đem bát cầm trong tay ném xuống đất, bát vỡ thành một số mảnh, răng rắc vang dội, cô nhìn anh, “Tôi mà có gan thì đã không làm vỡ cái bát này.”
Triển Dịch Minh đẩy cô một phen, cô ngã trên kệ bếp, sát vào eo cô, khiến cô thấy đau, nhưng vẫn chưa yếu thế, chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Rốt cuộc em muốn làm gì, điều này cũng không hài lòng, vậy cũng không hài lòng, em nói xem em phải như thế nào mới hài lòng đây?”. Anh nổi giận đùng đùng, “Em ghét anh uống rượu, anh đã cố uống ít rồi, cũng giảm bớt số lần hút thuốc, em còn muốn thế nào nữa!”
“Tôi ghét có tác dụng gì, anh thay đổi được sao?”. Hai tay của cô nắm vào kệ bếp, trên mặt lướt qua tia bất đắc dĩ, “Thôi, tôi không muốn cãi với anh…..”
Cô đi tới, nhặt mảnh bát vỡ lên, không cận thận, bị cứa vào ngón tay…..
Cô ngơ ngác nhìn ngón tay mình, vô dụng như vậy……
Cô đứng lên, vốn muốn đi lấy cái chổi quét sàn, lại thấy An An đứng ở cửa. Tay An An nắm vào cửa, khiếp sợ nhìn bọn họ, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, như con vật nhỏ bị dọa.
Thẩm Tây Lăng đột nhiên khóc lên, nước mắt không kiềm được, cứ rơi xuống. Cô đi tới, ôm lấy An An, cái gì cũng không nói ra được…..
Triển Dịch Minh nhìn hai mẹ con, cười khổ, không biết tại sao lại biến thành như vậy…..
Triển Dịch Minh nói chuyện với Thẩm Tây Lăng ngày càng ít, có lúc còn không nói lời nào, trong nhà càng ngày càng trầm mặc. An An cũng ít nói chuyện đi, bình thường thích xem anime thì cũng không xem nữa, món đồ chơi mình thích cũng không chơi nữa.
Buổi sáng, An An ăn cơm xong, cùng Triển Dịch Minh ngồi vào trong xe. Bé nhìn Triển Dịch Minh, “Bố có định cùng mẹ tách ra không?”
Hình như cây ở phía ngoài đều giống nhau, tất cả đều lùi về phía sau.
Triển Dịch Minh nhìn con gái mình, “Tại sao lại hỏi vậy?”
“Bạn của con nói, bố mẹ bạn ấy cãi nhau, sau đó tách ra….. bạn ấy không còn bố mẹ nữa.” Triển Hiểu An ngơ ngác nhìn bố.
Triển Dịch Minh nhắm mắt, “Chỉ cần An An nghe lời, bố mẹ sẽ không tách ra.”
Triển Dịch Minh gắng sức gật đầu, “Con sẽ rất nghe lời…….”
Triển Dịch Minh nhìn con gái mình, thật bé gật đầu, đột nhiên muốn hỏi mình, anh đang lừa gạt bản thân anh hay là lừa con gái anh?
---------------------
Triển Dịch Minh kí hợp đồng xong vẫn ở lại trong công ty không về, anh không muốn trở về cái gọi là nhà đó, khiến anh bị đè nén, khiến anh đau đớn. Thậm chí, anh sợ nói chuyện, giống như mỗi câu có thể khiến cô bất mãn.
Viên Trác Nhiên gọi điện thoại tới, bảo anh tới đây, mọi người đã đến đông đủ, còn thiếu mỗi anh. Triển Dịch Minh suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi, ít nhất có thể khiến anh quên những thứ không vui trước mắt, cầm áo khoác đi xuống lầu, lái xe đi.
Xác thực mọi người đã tới đông đủ, cũng bắt đầu chơi tiếp.
Viên Trác Nhiên thấy Triển Dịch Minh đẩy cửa vào, lập tức lấy tay kéo áo của người đàn ông bên cạnh, “Cậu cược thua, mau đưa tiền đây.”
Triển Dịch Minh liếc nhìn hành động của Viên Trác Nhiên, đám người kia lại đem anh ra trêu ghẹo rồi, đánh cược cái gì rồi.
Anh đi tới, ngồi bên cạnh Viên Trác Nhiên, “Cậu xem mắt thế nào rồi?”
“Đừng nhắc tới, đừng nhắc tới, vạn lần đừng nói tới việc này.” Viên Trác Nhiên lập tức làm ra dấu tay, “Nhờ hồng phúc của cậu, thắng được ít tiền, có thể mời cậu uống chai rượu tốt rồi.”
Triển Dịch Minh do dự một chút, mắt lóe lóe, “Tốt.”
Viên Trác Nhiên lập tức ngưng lại, “Không phải ít ngày trước cậu cai rượu cai thuốc rồi sao? Thì ra cậu lừa chúng tôi sao.”
Triển Dịch Minh phất tay một cái, “Tôi thấy cậu có ý định dụ dỗ tôi thì có, cho nên mới mời tôi uống rượu.”
Bị người nói trúng tâm tư, Viên Trác Nhiên có chút lúng túng cười cười, “Trong khoảng thời gian này thế nào nhỉ, gọi cậu thì cậu không ra, mỗi lần đều nói có chuyện. Không phải xã giao và dự tiệc thì không định ra khỏi nhà sao? Cái này có vẻ không giống cậu…..” Nói xong, Viên Trác Nhiên mập mờ lại gần Triển Dịch Minh, “Chẳng lẽ vợ cậu tức giận, nên mới hành hạ cậu như thế?”
Triển Dịch Minh liếc mắt nhìn Viên Trác Nhiên một cái.
“Được rồi, tôi sai rồi, câu nuôi trong nhà một con tiểu bạch thỏ.” Viên Trác Nhiên lập tức thay đổi lời nói.
Bên kia đang chơi bài, Viên Trác Nhiên bảo Triển Dịch Minh qua đó chơi, thấy Triển Dịch Minh không có hứng thú, anh không nói gì nữa.
Triển Dịch Minh uống không ít rượu, một hàng dài các ly đặt trên mặt bàn, nhìn qua hết sức đẹp mắt, ánh đèn xuyên qua ly rượu trong suốt phản ra sắc thái kì dị. Anh nghiêng chân, cả người nằm trên ghế, nhàn nhã mở một bình rượu, chậm rãi uống, giống như đang nếm vậy…. Một lúc sau, anh uống rượu nhanh hơn, biến thành cụng rượu vậy…..
Viên Trác Nhiên vừa mới đang dán vào chơi, trong lòng rất vui, thu một xấp tiền lớn.
Có người nháy mắt với Viên Trác Nhiên, “Hôm nay Triển Dịch Minh có gì không đúng.”
Viên Trác Nhiên xoay người, sợ hết hồn, trên bàn đã có kha khá nhiều bình rỗng rồi….. Người kia vẫn không ngừng uống…., người ta không biết anh đã kết hôn thì cũng nghĩ là đang thất tình đấy?
Đối phương tò mò hỏi, “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Viên Trác Nhiên tức giận, “Tôi làm sao biết được….”
Đối phương cũng không truy xét thái độ của Viên Trác Nhiên, “Rất lâu không thấy cô bạn gái tên gì ý nhỉ…….”
“Làm ơn, người ta hay được gọi là Sắt Sắt, Sắt trong hả hê đắc ý, cả ngày lẫn đêm trong đầu chả có cái gì tốt…………”
“Chậc chậc, trong đầu chúng tôi không có cái gì tốt, chỉ có trong đầu cậu mới có, được chưa?”
Viên Trác Nhiên cảm thấy có chút không đúng, lại đánh mấy ván liền, gọi người đón, chính anh đi tới bên cạnh Triển Dịch Minh, đoạt lấy ly rượu Triển Dịch Minh cầm trên tay, “Ai ai, cái người này làm cái gì vậy!”
Triển Dịch Minh cũng không nói chuyện, nhìn dáng vẻ có chút say rồi…..
Viên Trác Nhiên suy nghĩ, cuối cùng có chuyện gì vậy. Lại nhìn Triển Dịch Minh một chút, suy nghĩ một chút, có phải vì phụ nữ hay không? Sau khi Thẩm Tây Lăng trở về, người này thực sự không bình thường, có phải Thẩm Tây Lăng có vẻ ngang ngược không, dù các loại thủ đoạn buộc Triển Dịch Minh lại, khiến anh thấy khó chịu, ép quá chặt, lạnh run cũng không thấy.
Viên Trác Nhiên càng phân tích, càng thấy mình phân tích chính xác, lập tức gọi điện thoại cho Hàn Vũ Sắt, bảo Hàn Vũ Sắt tới đây.
Thời điểm này thì phải cần một người phụ nữ dịu dàng ở bên cạnh mới được.
Hàn Vũ Sắt tới rất nhanh, nhìn thấy Triển Dịch Minh uống nhiều rượu như vậy, cực kì lo lắng, vẫn khuyên bảo Triển Dịch Minh đừng uống nữa.
Hàn Vũ Sắt tới, dĩ nhiên Viên Trác Nhiên không phải để ý gì nữa, lại chạy tới bên kia đánh bài.
Hàn Vũ Sắt đã không thấy anh nhiều ngày nay, bây giờ thấy bộ dạng anh như vậy, cực kì đau lòng. Thật vất vả mới kéo đi chai rượu trong tay Triển Dịch Minh, kết quả Triển Dịch Minh cầm chặt lấy tay cô.
Sức lực của anh rất lớn, Hàn Vũ Sắt không hất ra, chỉ đề anh cầm.
Vẻ mặt của anh rất khó coi, bởi vì uống rượu nên mặt đỏ lên, nhưng mắt cho dù có sương mù cũng che giấu một tia dữ tợn, “Thẩm Tây Lăng, anh cho em biết…..”
Anh thở ra từng hơi, giống như đang chuẩn bị làm gì, “Anh biết rõ em không yêu anh, cũng không coi anh ra gì, con mẹ nó, anh nói cho em biết, anh cũng không quan tâm tới em, anh chỉ vì con mới ở cùng với em, em cho rằng anh nguyện ý chấp nhận em….. em nghĩ rằng em đáng giá vậy sao…….”
Sức lực của anh quá lớn, Hàn Vũ Sắt nghĩ rằng tay mình sắp bị bóp gãy……
Anh không nói gì nữa, ngã trên ghế salon, Hàn Vũ Sắt lúc này mới rút tay mình ra.
Cô hoài nghi cuộc hôn nhân của anh không hạnh phúc, nhưng không nghĩ rằng anh lại khổ sở như vậy…. cô đau lòng vuốt mặt anh, tại sao người phụ nữ kia lại không biết quý trọng anh?
Cô có chút ghen tị với người phụ nữ kia, cũng bởi vì có gia thế tốt, kết hôn được với Triển Dịch Minh, cái gì cũng không cần cố gắng. Tận dụng lợi thế bẩm sinh này, đều khiến người như cô bất bình.
Viên Trác Nhiên thắng được không ít, mọi người tan cuộc, anh đi tới bên này. Thấy dáng vẻ si tình của Hàn Vũ Sắt, không khỏi lắc đầu, đây chính là phụ nữ…..
Điện thoại Triển Dịch Minh vào giờ phút này vang lên…….
Hàn Vũ Sắt sửng sốt một chút, Viên Trác Nhiên đi tới, “Điện thoại di động của cậu ta đang kêu kìa……..”
Hàn Vũ Sắt vất vả lấy điện thoại di động trong túi quần anh, lại bị Viên Trác Nhiên thúc giục, không biết làm sao, lấy ra liền ấn vào nút nghe, cô liền mở miệng, “Alo, xin chào…….”
Đối phương đã cúp điện thoại.
Viên Trác Nhiên lấy điện toại, tìm ghi chép các cuộc gọi, không khỏi giật mình, suy nghĩ một chút, xóa cuộc gọi này đi, làm như không có gì xảy ra.
Hàn Vũ Sắt cảm thấy kì quái, rồi lại không nói gì.
Viên Trác Nhiên và Hàn Vũ Sắt cùng nhau đỡ Triển Dịch Minh đi ra ngoài, anh còn đang bối rối, nghĩ nên đưa Triển Dịch Minh về đâu, ai ngờ đột nhiên Triển Dịch Minh giống như đã tỉnh táo lại rồi vậy, “Tôi không muốn về nhà…….”
Anh uống rượu, về nhà, cô thấy lại tức giận……..
Viên Trác Nhiên gật đầu, “Được được được, không về nhà không về nhà……”
Viên Trác Nhiên suy nghĩ mấy giây, trước đều là Triển Dịch Minh bảo anh đưa Hàn Vũ Sắt về, thỉnh thoảng cũng kêu tài xế đưa Hàn Vũ Sắt về, thật đúng khiến Viên Trác Nhiên có chút hoài nghi quan hệ thực chất của hai người này…. Nhưng nếu Triển Dịch Minh làm như vậy, nhất định là có nguyên nhân của chính anh.
Viên Trác Nhiên đầu tiên đưa Hàn Vũ Sắt về, cũng nhìn ra Hàn Vũ Sắt muốn ở lại, nhưng lại không có lý do thích hợp, Viên Trác Nhiên đảm bảo mình sẽ chăm sóc Triển Dịch Minh thật tốt, lúc này Hàn Vũ Sắt mới yên tâm.
Viên Trác Nhiên lại cảm thấy mình xui xẻo rồi, còn phải phục vụ một con quỷ say…..
Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm - Lục Xu