Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vân Quán Phong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 234 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 738 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:46:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 193: Bố Con Vui Vầy
ừ lúc Hi Hi có thêm em, mọi người trong nhà đều đặc biệt để ý đến tâm trạng của thằng bé. Nhiều ông bố bà mẹ hay bỏ qua cảm xúc của đứa con đầu, khiến nó sinh thù hận với em trai hoặc em gái. Tuy ông bố đương nhiệm sớm đã có xu hướng bất công, nhưng vẫn có thể khống chế được. Doãn Chính Đạc đã đọc khá nhiều sách về kinh nghiệm dạy trẻ, nên lúc chăm Đô Đô, thỉnh thoảng anh sẽ để Hi Hi trợ giúp. Cái gọi là trợ giúp chỉ có sai thằng bé lấy đồ, không phải bắt nó chia sẻ trách nhiệm, mà là để nó biết, em gái cần nó chăm sóc, cần nó yêu thương.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng làm lại là chuyện khác. Hiện giờ Hi Hi cái hiểu cái không, cảm nhận của thằng bé với Đô Đô vẫn chỉ ở giai đoạn mới mẻ, chưa bộc lộ ra vẻ ghét bỏ gì. Nhưng thật ra, thỉnh thoảng thằng bé lại đến hôn trộm Đô Đô một cái, hoặc làm những hành động lạ lùng khiến người khác lo lắng.
Hôm nay có người làm bế Đô Đô để thay tã cho con bé thì phát hiện ra thứ gì đó dưới người con bé. Còn tưởng là thứ con bé bĩnh ra, nhìn kĩ thì đâu phải, mà là hai miếng thịt trong bữa trưa. Người lớn ai lại đi để cái này vào người con bé chứ, chẳng nghĩ cũng biết thủ phạm, Doãn Chính Đạc tóm Hi Hi lại, vừa hỏi một câu mà thằng quỷ đã nhận ngay. Thằng bé thấy cơm trưa nay ngon, muốn để phần em gái một ít, lại sợ người khác giành mất nên mới giấu dưới tã của em. Quần áo dính dầu mỡ của Đô Đô đều phải thay bỏ, thảo nào ban nãy có người còn nghĩ, không biết có phải do bữa trưa nay cho quá nhiều dầu hay không mà vào đến phòng ngủ rồi vẫn có thể ngửi thấy cái mùi đó. Ai mà ngờ, Hi Hi lại dùng cái cách khiến người ta được mở rộng tầm mắt này để yêu thương em gái.
Quan sát lâu, dần dần, Doãn Chính Đạc cũng biết mình đã lo lắng thừa thãi. Hi Hi không hề ghét bỏ em gái, mà ngược lại, quan tâm đến con bé tới nỗi khiến người khác phát sầu…
Hi Hi rất hay nhân lúc người lớn không chú ý chạy đến cạnh giường nhìn trộm Đô Đô. Thằng bé không chỉ làm một việc, có lúc thì chen vào giường hôn Đô Đô, có khi lại ôm Đô Đô ngủ, thỉnh thoảng lại nằm rạp ở một bên giường nhìn em chằm chằm… Nhưng có một điều không bao giờ là ngoại lệ, kết quả cuối cùng luôn luôn là thằng quỷ nhỏ đánh thức Đô Đô dậy, tiếng khóc oe oe chói tai gọi người lớn đến, và đương nhiên là bắt tại trận tên quỷ sứ kia.
Điều này khiến Doãn Chính Đạc càng thêm lo lắng. Ánh mắt của thằng nhóc nhìn em gái cứ như hồ ly ngắm thịt, không biết chắc là sẽ làm ra chuyện gì nữa. Đánh thức Đô Đô tỉnh là chuyện nhỏ, nhưng Hi Hi vẫn là trẻ con, không nặng nhưng cũng chẳng nhẹ, Đô Đô lại mới sinh vô cùng yếu ớt, ngộ nhỡ lúc thằng bé trèo lên giường rồi bị ngã thì sẽ đè vào người Đô Đô. Đúng là không dám tưởng tượng nữa.
Lại một lần bắt quả tang Hi Hi, Doãn Chính Đạc nghiêm túc nói chuyện với thằng bé.
Thằng nhóc tay cầm kem, vừa liếm vừa ngờ nghệch nhìn ông bố triệu tập mình vào họp.
Doãn Chính Đạc nhìn nó và mở lời, “Hi Hi, sau này, con không được lén lút trèo lên giường em nữa.”
Hi Hi liếm kem, miệng nhoe nhoét.
“Bố đang nói chuyện với con đấy.”, Doãn Chính Đạc gõ gõ mặt bàn, ý muốn thằng nhóc hết nhìn ngang lại ngó dọc ở phía đối diện phải nghiêm túc một chút.
Hi Hi phát hiện ra cây kem bắt đầu chảy nhanh hơn, nước kem dinh dính chảy tọt tọt xuống tay không ngừng. Thằng bé vội vàng ăn lấy ăn để, nhưng không đuổi kịp tốc độ chảy của cây kem, hơi sốt ruột, nó nhíu mày rồi hức hức mấy tiếng.
“Thằng quỷ.”, Doãn Chính Đạc nhìn nó, “Bố bảo con bỏ kem xuống, ngồi nghiêm chỉnh nghe bố nói mau.”
Hi Hi có vẻ bị bộ dạng hổn hển của anh thu hút, nó ngẩng đầu nhìn anh ngay lập tức.
“Bố bảo là…”, Doãn Chính Đạc nhìn nó, “Từ nay về sau, nếu con muốn thăm em thì phải nói với bố hoặc mẹ, không được lén lút chạy sang giường em, con sẽ dọa em đấy.”
Hi Hi nghe xong thì trầm ngâm một lát, rồi lè lưỡi liếm kem tiếp.
Doãn Chính Đạc nổi cơn điên, thằng quỷ này rõ ràng là không nghe lời mà. Anh đang định nói nó thì Hi Hi đột nhiên nhảy từ trên ghế xuống rồi quay đầu bỏ chạy. Doãn Chính Đạc cũng đuổi theo ngay. Thằng ranh, giờ đã coi lời anh nói như gió thoảng bên tai, lớn lên chút nữa thì chắc sẽ cưỡi đầu cưỡi cổ anh mất.
Hi Hi vừa chạy vừa loạng choạng, nghiêng ngả như sắp ngã đến nơi. Nhưng nó lại cứ không ngã, mà thoáng cái đã chạy đến cạnh chiếc giường bé, rồi thoắt cái đã ôm được cái lan can giường.
Thấy nó có vẻ định trèo lên trên, Doãn Chính Đạc càng điên hơn. Vừa nói đến thủng lỗ tai rồi mà thằng quỷ Doãn Đình Hi này vẫn không coi ra gì.
“Hi Hi, không được tóm giường em! Con kéo đổ bây giờ đấy!”
Hi Hi không thèm quan tâm kéo đổ nghĩa là gì, nó thò cái tay đang cầm kem qua khe hở của thành giường, định bụng cho Đô Đô ăn, còn liên mồm nhắc, “Em gái, ăn, ăn đi nào.”
Doãn Chính Đạc bước vội đến, nhấc thằng quỷ gây chuyện lên, “Em còn bé, không ăn cái này được!”
Hi Hi có vẻ không vui, nó cầm cây kem dí thẳng vào mặt Doãn Chính Đạc.
Người trong nhà vừa bước vào đã kịp thấy ngay cảnh tượng này.
Doãn Chính Đạc xách thằng bé lên, hằm hằm nhìn nó. Hi Hi lại chẳng sợ, như thể trong ý thức đã có sẵn suy nghĩ, còn nhỏ có bị đánh cũng không đau nặng. Hai mắt Doãn Chính Đạc ngập ngụa lửa giận, nó chẳng buồn nhìn, đưa tay chỉ vào góc mặt bị dính kém của anh rồi cười, “Bố là con bò, ò ò.”
Lê Diệp đứng cạnh chứng kiến cảnh ấy, tuy cảm thấy Doãn Chính Đạc bị con trai trêu rất buồn cười, nhưng nhìn từ góc độ của phụ huynh thì đây lại là một trận chiến, mà sự việc lại khá quan trọng nữa. Cô bước đến giải cứu cho Hi Hi khỏi tay Doãn Chính Đạc, “Thôi nào, Hi Hi, sao lại dí đồ ăn vào mặt bố thế?”
Hi Hi mếu máo, “Là kem mà.”
“Em còn chưa có răng, đã ăn được gì đâu? Bây giờ em chỉ uống được sữa thôi, đợi em lớn bằng con thì mới ăn kem được.”, Lê Diệp dỗ Hi Hi, tiện tay chỉnh lại quần áo cho nó, “Nếu không em sẽ bị đau bụng đấy. Hi Hi mong em bị đau bụng à?”
Thằng bé lập tức lắc đầu, ôm bụng, “Không, không muốn đau bụng.”
“Thế mới đúng.”, Lê Diệp rửa tay cho Hi Hi rồi đặt nó ngồi cạnh giường, xong lại ra bế Đô Đô đến cho Hi Hi chơi cùng em gái.
Tội cho Doãn Chính Đạc cứ nhăn nhó, chẳng ai để ý đến anh, ba mẹ con thì đang chơi vui vẻ, anh đành đi rửa mặt rồi bực bội ngồi xuống cạnh giường.
Được cho phép bế em gái, Hi Hi cẩn thận hẳn. Lê Diệp đỡ Đô Đô, đặt hờ vào khuỷu tay Hi Hi. Tuy không thật sự bế Đô Đô nhưng Hi Hi vẫn rất vui, nhìn em gái mà không nhịn được nên cúi đầu thơm em một cái.
Trông thấy cái vẻ hớn hở của nó là biết ngay nó rất thích em, Lê Diệp cũng khẽ hôn nó một cái rồi khen, “Hi Hi, con là anh, về sau phải bảo vệ em, không được để người khác bắt nạt em. Con nhớ chưa?”
Hi Hi lập tức có cảm giác hãnh diện, nó ưỡn thẳng người, “Vâng! Bảo vệ em gái!”
Doãn Chính Đạc ngồi bên cạnh bắn ngay ra một ánh mắt xem thường nhắm vào thằng quỷ nói còn chưa sõi kia. Dựa vào nó mà đòi bảo vệ được em gái, giờ mối hiểm họa ngầm lớn nhất với em gái chính là nó đấy.
Lê Diệp không bế Đô Đô về ngay. Dưới sự trông chừng của cô, Hi Hi vẫn ngoan ngoãn ngồi chơi với Đô Đô, một lớn một bé thỉnh thoảng còn có thể giao lưu nữa. Đô Đô i a một tiếng, Hi Hi cũng đáp lại theo, xem ra hai anh em “trò chuyện” cũng khá vui. Lê Diệp không còn bận tâm nữa, vừa gấp quần áo vừa đưa mắt nhìn lũ trẻ, gương mặt ngập tràn ý cười hạnh phúc.
Doãn Chính Đạc ngồi trong góc liếc hai đứa, bực bội hừ một tiếng đầy oán giận.
Lê Diệp liếc anh, “Rửa mặt rồi à?”
Anh nhíu mày, hiển nhiên là không vui.
Vừa nhìn thấy cái vẻ đó của anh là Lê Diệp lại buồn cười. Anh đọc cả đống sách mà vẫn không biết, Hi Hi còn nhỏ, nói lí lẽ cho nó thì nó cũng không hiểu được hết, dạy dỗ nó cũng không mấy ăn thua, chỉ có thể kiên nhẫn giải thích, để cho nó không hiếu kỳ thì nó sẽ không lén lút đi trêu em nữa mà thôi.
“Hi Hi.”, Lê Diệp xoa má con trai, “Con vừa không ngoan, làm bẩn mặt bố rồi, con đã xin lỗi bố chưa?”
Hi Hi quay đầu nhìn Doãn Chính Đạc. Mỗi lần thằng bé muốn lại gần em gái là Doãn Chính Đạc lại bế nó đi, tuy còn nhỏ, ý thức chưa hoàn thiện, nhưng Hi Hi cũng sẽ bất mãn vì phản ứng đó của Doãn Chính Đạc. Có điều, nghe mẹ nói, thằng bé cũng biết là mình làm sai, nó đứng dậy, đến cạnh Doãn Chính Đạc, ôm cổ anh rồi hôn chụt một cái, “Bố ơi, con xin lỗi.”
Vẻ hằm hằm lập tức tiêu tan, Doãn Chính Đạc cố ra vẻ trấn định, “Thôi, bố mà thèm chấp con đấy.”
Hi Hi vội vàng nịnh nọt hôn mẹ một cái nữa. Tuy nó còn bé nhưng cũng thừa ranh ma, nó biết, trong nhà này, lời nói của mẹ có trọng lượng hơn của bố, thu phục mẹ rồi thì thật ra chẳng cần quan tâm đến bố nữa.
Không biết mình đang bị tên quỷ con giáng cấp, Doãn Chính Đạc còn bế nó vào tắm rửa sạch sẽ.
Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu - Vân Quán Phong