The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Vân Quán Phong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 234 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 738 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:46:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 183: Mất Bình Tĩnh
uối tuần.
Trước đây, thỉnh thoảng Doãn Chính Đạc còn dành thời gian đưa cô và Hi Hi ra ngoài, nhưng gần đây anh bận tối mặt tối mũi, Lê Diệp không muốn làm phiền đến anh nên phải dỗ dành Hi Hi để thằng bé không quấy nhiễu anh nữa.
Sáng sớm, Doãn Chính Đạc đã lại đi. Lê Diệp ở nhà dọn dẹp nhà cửa. Trên bàn làm việc của anh chất ngổn ngang tài liệu, chắc hẳn là đang có sự vụ quan trọng, ngày nào anh cũng ngồi đọc báo cáo, trông dáng vẻ rất cẩn thận.
Sợ làm lộn xộn tài liệu của anh, Lê Diệp chỉ dọn dẹp qua loa. Dưới lớp lớp giấy tờ, cô chợt phát hiện ra di động của anh. Tối qua anh làm việc đến tận khuya, sáng lại đi sớm, để di động ở đây mà quên không mang đi.
Sợ làm lỡ chuyện của anh, Lê Diệp vội cầm lên. Thoáng nhìn thấy có mấy email mới, cả tin nhắn chưa đọc, cô định gọi đến công ty báo cho Doãn Chính Đạc biết, nhưng bất chợt lại có một tin nhắn đến.
Đưa mắt nhìn theo bản năng, những chữ trong đó khiến cô giật thót.
“Sếp, hàng trong kho gần hết rồi, xưởng mới còn cần thời gian triển khai sản xuất, trước mắt chỉ có thể mua hàng lẻ bên ngoài thôi. Nhưng nếu làm thế thì chúng ta cũng không duy trì được lâu, bản hoạch định giá, tôi sẽ gửi cho anh sớm.”
Lòng Lê Diệp như thắt lại, chẳng trách mấy hôm nay anh bận rộn như vậy. Khâu vật tư xảy ra vấn đề, thật sự là một chuyện có ảnh hưởng cực lớn đến công ty.
Điện thoại trong nhà réo chuông, cô lấy lại tinh thần rồi nhấc máy.
Doãn Chính Đạc hỏi, “Diệp Nhi, anh có để quên điện thoại trên bàn làm việc không?”
Lê Diệp cầm chặt chiếc di động, “Có, anh định về lấy hay để em bảo lái xe mang qua?”
“Để anh quay về, vẫn chưa đi xa… Sao em không ngủ thêm một lát đi?”
“Ngủ nhiều lắm rồi.”. Lê Diệp nghĩ, mấy hôm nay rõ ràng là anh bận tối mặt tối mũi, nhưng cứ về nhà là lại làm như không có chuyện gì, trong lòng cô rất khó chịu.
“Đợi anh về.”, anh nói.
Dập máy, Lê Diệp đặt điện thoại của anh xuống. Vừa xoay người định đi thì di động lại vang lên một tiếng chuông báo. Cô đưa mắt nhìn, là một tin nhắn đến, không có tên người gửi, chỉ có số. Cô không muốn đọc nội dung, nhưng lại lướt thấy mấy chữ không bình thường. Đứng thừ ra một lát, cô quay lại, cầm di động lên.
Vật tư khó mua lắm phải không? Trong tay tôi thì còn đấy, tôi nên đốt bỏ hay là để mốc đây nhỉ?
Tuy là chuyện công việc, nhưng cấp dưới của Doãn Chính Đạc sẽ không nói những lời này. Cô đọc lại tin nhắn, trong lòng thoáng chút nghi hoặc.
Một lát sau, người kia lại gửi một tin nhắn nữa đến. Hay là anh cầu xin tôi đi, tôi mà mềm lòng, tôi sẽ mở kho tặng cho anh, đâu phải là không được.
Giọng điệu như thế này, nghe ra như là của phụ nữ. Là ai? Cô ta đối nghịch với Doãn Chính Đạc, nhưng sao chỉ nói loáng thoáng chứ không nói rõ ràng?
Tin nhắn thứ ba lại đến. Tôi biết anh đang đọc, tôi đủ kiên nhẫn chơi cùng anh. Tôi thề, tôi sẽ khiến cho anh và Lê Diệp không được sống yên ổn đâu.
Đột nhiên bắt gặp tên mình, Lê Diệp cảm thấy sau lưng lạnh toát. Vốn tưởng là chuyện cạnh tranh buôn bán, nhưng xem ra, đây giống chuyện ân oán riêng tư hơn.
Người này nhắm vào cả mình và Doãn Chính Đạc, nghĩ ngợi một hồi, trong lòng cô dần có manh mối. Bản thân cô bị một chiếc xe bám theo, sự đề phòng của Doãn Chính Đạc gần đây, đến hôm nay là tin nhắn này, quả thật có người lẳng lặng tấn công sau lưng. Người này, có lẽ Doãn Chính Đạc đã biết thân phận, mặc dù đang tranh đấu nhưng có vẻ anh vẫn không muốn trao đổi với đối phương.
Là ai?
Giọng điệu này, tràn ngập ai oán, cô có thể kết luận đó là phụ nữ.
Người phụ nữ ái mộ Doãn Chính Đạc mà cô biết, hơn nữa có thể làm như vậy, thật sự không nhiều.
Trong đầu cô chỉ có một người…
Người đã mất tích, Lê Thiên Tố.
Nếu cô ta đã trở về, thậm chí có thể có liên quan đến cái chết của Lê Thành Tường, bất chấp quan hệ tình thân, vậy thì người này quá đáng sợ rồi.
Dưới sân truyền lên tiếng động cơ xe, cô vội cầm di động xuống dưới.
Doãn Chính Đạc chưa vào nhà đã nhận được điện thoại, anh xuống xe nói với cô vài câu rồi lại vội vã đi luôn.
***
Khách sạn.
Đợi một lúc lâu mà di động vẫn không có hồi âm, Lê Thiên Tố bực bội quẳng nó đi.
Đứng bên cạnh là một nhân viên nom vẻ khá dè dặt, anh ta lại gần hỏi, “Thưa cô, hàng trên thị trường đã mua khá nhiều rồi, có phải tiếp tục không ạ? Số tiền đầu tư quá lớn, thư ký của anh Dick hỏi chúng tôi mấy lần rằng vì sao lại cần nhiều tiền như vậy…”
“Lấy có ít tiền thôi mà, hắn là cái thá gì mà can thiệp vào!” Lê Thiên Tố quắc mắt trừng trừng, “Mua tiếp, mua đến hết thì thôi, tôi muốn dồn Doãn Chính Đạc vào đường chết, để anh ta phải hối hận vì đối xử với tôi như vậy!”
Người đứng bên cạnh đương nhiên không hiểu được khúc mắc bên trong, anh ta chỉ cảm thấy rằng người đàn bà này quá đáng sợ, một khi chọc giận cô ta, thì cô ta chẳng hề nề hà bất cứ cái giá nào cũng phải trả thù cho bằng được. Khối nguyên liệu đó đối với họ chỉ là đống rác, nhưng cô ta cứ hùn tiền điên cuồng mua vào, hành động này đúng là ngang với đốt tiền.
Cơn tức khó tiêu, Lê Thiên Tố giơ tay lên, gã đứng bên cạnh hiểu ý vội vàng lau sạch cái di động rồi đưa cho cô ta. Cô ta giơ ngón tay vuốt màn hình di động một lát, ánh mắt ngày càng thâm sâu.
***
Sau bữa tối, Doãn Chính Đạc mới về. Anh nói là đã ăn tối rồi, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi rượu. Lại là một bữa xã giao không thể tránh.
Dù không uống nhiều nhưng gì thì gì cũng đã uống, may mà anh đưa lái xe đi cùng. Từ sau khi có con, an toàn trở thành điều anh coi trọng nhất.
Anh bước vào phòng, chơi đùa với Hi Hi như thường lệ. Lê Diệp cũng ở đó, ngồi dựa vào ghế, cái bụng quá lớn nên đứng lên cũng ì ạch.
Cô đoán được nguyên nhân, không muốn anh phải chịu đựng một mình nên bước đến bóp vai cho anh, “Sao không nói cho em biết?”
Sáng nay anh vội quá, đi được nửa đường mới nhớ ra đã để quên di động ở nhà, trên đường về chỉ lo cô sẽ xem được cái gì đó, kết quả đúng thế thật.
Phụ nữ đang bụng mang dạ chửa, nói cho cô biết có ích gì, anh thầm nghĩ có việc gì cũng để anh lo, cô không phải phiền lòng.
“Là Lê Thiên Tố đúng không?”, cô đoán.
Doãn Chính Đạc ngồi nhìn Hi Hi chơi, khẽ gật đầu thay cho lời khẳng định.
“Là cô ta thật…”, Lê Diệp lắc đầu, “Cô ta làm phiền anh phải không?”
“Cô ta làm loạn là chuyện của cô ta, anh tự khắc có biện pháp.”, Doãn Chính Đạc tỏ ra không quan tâm, anh chỉ Hi Hi, “Lật miếng ghép lại.”
Nhìn phản ứng của anh hiện tại thì cứ như công ty không có chuyện gì vậy. Anh che giấu rất giỏi, nhưng cô biết, không phải anh biểu hiện như vậy thì có nghĩa là không có chuyện gì, hiện giờ đang có rất nhiều phiền toái chờ anh giải quyết.
“Doãn Chính Đạc.”, Lê Diệp ấn bả vai anh, lại đứng trước mặt anh, nhìn anh chăm chú, “Anh phải nói thật với em, em không muốn bị anh giấu đến mức không biết gì cả, rõ ràng công ty đang gặp phiền phức.”
Anh khẽ vỗ vỗ vào má cô, “Đúng là có phiền phức, nhưng anh có cách giải quyết rồi. Anh với ông nội đi đàm phán mua lại được hai nhà máy nhỏ, đang chuẩn bị triển khai sản xuất, sau này anh sẽ chẳng bị ai khống chế nữa.”
Trạng thái anh nói không phải là lý tưởng, Lê Diệp không hiểu lắm, bèn kéo tay anh, lo lắng hỏi, “Lê Thiên Tố ấy, hiện giờ điều kiện của cô ta tốt lắm à? Chuyện của công ty có liên quan đến cô ta hay sao?”
Doãn Chính Đạc gãi trán, “Chắc thế, bây giờ cô ta không giống trước kia nữa.”
Lê Thiên Tố của ngày xưa vừa kiêu ngạo vừa ương bướng, nhưng lại mang nỗi tự ti như kiểu miệng cọp gan thỏ, còn giờ, cô ta thay đổi hoàn toàn, không còn dè chừng gì nữa.
Thật ra, cẩn thận suy nghĩ thì giữa họ và Lê Thiên Tố không thực sự là thù hận, chỉ trừ lần cô ta độc mồm độc miệng rồi Doãn Chính Đạc cho người đến giáo huấn cô ta một trận. Nhưng từng hành động của Lê Thiên Tố hiện giờ thì đều cho thấy nỗi oán hận chồng chất.
“Lần đấy em suýt chút nữa bị tông xe, là cô ta làm ư?”, Lê Diệp lạnh người, “Cả bác cả nữa, bác ấy xảy ra chuyện, chi thứ hai là bên được hưởng lợi nhất. Nhưng sức khỏe bác ấy không tốt, bác ấy đã nói là chuẩn bị về hưu mà…”
Doãn Chính Đạc cầm tay cô, “Con người đó giờ như phát điên rồi, cô ta núp trong bóng tối, lúc nào cũng có thể xuất hiện, trước khi anh chưa thể diệt trừ mầm họa từ cô ta, em phải ở nhà, ở nhà cùng Hi Hi. Chỗ này là an toàn nhất, thế nào cũng không được ra ngoài.”
Lê Diệp cảm thấy thật sự mỏi mệt, cuộc sống bình an có lẽ cũng là xa xỉ.
“Rốt cuộc cô ta muốn thế nào?…”, Lê Diệp tựa đầu vào vai anh, “Cô ta muốn thế nào mới chịu dừng tay chứ?…”
Doãn Chính Đạc ôm lấy bả vai cô, “Đồng ý với anh, nếu cô ta liên lạc với em thì đừng để ý đến cô ta, cô ta nói gì cũng đừng có nghe, em phải lập tức nói cho anh biết, để anh xử lý.”
Lê Diệp gật đầu.
Doãn Chính Đạc thu chặt cánh tay, đưa mắt nhìn Hi Hi. Với phong cách hành sự của Lê Thiên Tố, anh có thể đoán được con đường phía trước thế nào. Không tìm được kẽ hở nào từ chỗ anh để phá hoại, cô ta nhất định sẽ tìm cách khác.
Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ đến quấy nhiễu Lê Diệp. Người đàn bà kia đầy thủ đoạn xảo quyệt, Lê Diệp không phải là đối thủ của cô ta.
Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu - Vân Quán Phong