Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạ Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 12 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 599 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 06
hật sự là đáng ghét! Chậm rãi tra tấn cô, không để cho cô sống dễ chịu, thà rằng lúc trước hắn bóp chết cô luôn cho rồi!
“Làm sao?” Trong bóng đêm, người đàn ông kia vốn cho rằng đã ngủ say, bỗng nhiên lạnh lùng nói một câu: “Trên người tôi có gai hay à? Cô nhích ra ngoài làm gì?”
“Không......” Cô đành phải run run di chuyển một tấc một tấc về phía hắn, dù sao vẫn rất do dự.
Hiển nhiên người đàn ông đấy không vừa lòng với kiểu di chuyển của cô, cánh tay dài duỗi ra, bàn tay tóm lấy cô áo ngủ của cô, không cần tốn nhiều sức đã đem thân hình bé nhỏ của cô kéo về.
“A!” Cô thét chói tai, bị hành động bất ngờ thô bạo của hắn làm cho sợ tới mức hồn phi phách tán. Chẳng lẽ cô đã đoán đúng, hắn sẽ làm hại cô? Thượng đế ơi! Cụ ông ơi! Ai tới cứu cứu con đây?
Niên Nhược Nhược giống như chim sẻ sợ cành cong, càng ngày càng thét lớn, đêm lại yên tĩnh, nghe vô cùng rõ và chói tai.
“Câm miệng.” Trong thanh âm trầm thấp và không vui, Quan Chi Nghiên trực tiếp kéo cô vào lòng mình, vén tấm chăn mỏng lên làm cho thân thể hai người càng gắt gao dán chặt vào nhau
“Ôi..” Bị hắn ôm vào lòng, chỉ còn một khuôn mặt nhỏ nhắn miễn cưỡng lộ ra bên ngoài. Niên Nhược Nhược cuối cùng cũng ngừng thét chói tai, thở sâu. Rúc vào trong lồng ngực rộng lớn của ai kia. Nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ, tựa như bị cuốn hút, trong nháy mắt tim cô cũng đập nhanh không kém, có chút hoảng sợ lại có chút loạn nhịp…….
“Ngủ!” Chân mày hắn giãn ra, đem khuôn mặt tuấn tú vùi vào gáy cô, chiếm hữu mà ôm cô. Một tay để sau gáy cho cô gối đầu lên, tay kia để ở bên hông cô. Ngoại trừ như vậy, không còn động tác nào khác.
Hoàn hảo, hoàn hảo, đó chính là không muốn cô làm phiền giấc ngủ của hắn, cũng không có ý đồ xấu xa.
Niên Nhược Nhược như được lệnh ân xá, trong lòng thở phào một cái, giây tiếp theo lại vô cùng đau đầu, tư thế này......cô còn là trẻ con sao? Hắn nghĩ cô là gối ôm àh, bảo cô ngủ thế nào đây?
Lặng lẽ rủa hắn trong lòng nhưng lại ngoan không dám giãy ra khỏi vòng tay bá đạo kia, đành phải căng cứng thân mình, ra lệnh cho chính mình phải nhắm mắt lại.
Ngủ đi, ngủ đi! Thức dậy sẽ phát hiện đây chỉ là giấc mộng. Cô vẫn là cô bé mồ côi dựa vào Quan gia mà có cơm ăn chỗ ở, lại không có quan hệ gì với Quan Chi Nghiên này...
Không biết có phải vì hôm nay bị hoảng sợ quá nhiều, lại nằm trong lồng ngực xa lạ mơ mơ màng màng mà ngủ, còn khe khẽ ngáy.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trên cao, con trùng kêu rả rích.
Thiếu nữ nhỏ nhắn an phận, nhu thuận ngủ ở trong lòng người đàn ông, rất phù hợp, tựa như trước đây mất đi một hình ghép, rốt cục tìm được rồi ghép lại vào vị trí vốn có của nó.
Gương mặt người đàn ông này luôn bình tĩnh vô cầu nhưng không thỏa mãn, nhiều năm qua thói quen mang lớp mặt nạ ngụy trang trước mặt mọi người nay đã tháo xuống. Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán của thiếu nữ, lông mi dài như cánh bướm, cái mũi nhỏ thẳng, cuối cùng dừng ở trên cánh môi đỏ hồng, đầy đặn.
Hắn nhẹ nhàng hôn môi, thậm chí vươn lưỡi ôn nhu liếm lấy, lực đạo rất nhỏ, dường như sợ cô bé đang ngủ say này sẽ thức giấc. Đến khi hôn môi cũng không giải quyết khát vọng của hắn, bàn tay chậm rãi xoa nhẹ thân hình nhỏ nhắn mềm mại, cởi bỏ vạt áo ngủ màu hồng phía trước, từng chút một, lộ ra đường cong linh lung của bộ mới lớn.
Đẩy nội y màu trắng kiểu dáng bảo thủ ra, nhìn thấy hai bầu ngực đầy đặn, trắng mịn, liền không chút do dự mà khẽ xoa hai bầu ngực, miết nhẹ đầu vú.
Trong cơ thể dục vọng điên cuồng kêu gào, nhưng Quan Chi Nghiên cũng không dám tiến thêm một bước, cô còn quá nhỏ, tựa như một trang giấy trắng, thậm chí ngay cả mùi vị tình yêu còn chưa biết đến. Bên ngoài thật là ngây thơ, hồn nhiên, bên trong thật ra lại hồ đồ; Mà hắn đã muốn lưu dấu ấn của mình lên cô từ lâu rồi.
Tình cảm như vậy, nguyên bản sẽ không công bằng, hắn thật sự là không cam lòng trở thành kẻ yếu thế, nhưng bây giờ phải làm sao? Hắn không thể mặc cho cô không biết cái gì, không chịu để tâm mà cứ chầm chập theo khe hở của hắn lén trốn đi. Nếu là có một ngày cô thực sự cùng A Kì hoặc là một người qua đường nào đó lâu ngày sinh tình, đến lúc đó chắn chắn hắn sẽ hối hận.
Cho nên, muốn thừa dịp cô còn mơ mơ hồ hồ, thừa dịp lúc cô chưa còn hiểu tình yêu là gì, đi trước một bước, ngăn chặn hết mọi việc ngoài ý muốn. Trước tiên giữ cô bên cạnh, ghi rõ dấu ấn của mình lên người cô, từ từ “ăn” cô là được rồi.
Nhìn xem, hiện tại không phải cô ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn sao?
Đúng vậy, gấp cái gì? Còn nhiều thời gian, tính toán tỉ mỉ, đây mới là tác phong của Quan Chi Nghiên, vô luận là đấu tranh gay gắt trong gia tộc, hay là tính kế tinh vi trên thương trường, cho dù đối với người con gái mình yêu thương, cũng chưa bao giờ nóng lòng.
Chương 5:
Niên Nhược Nhược thoải mái, từ từ tỉnh lại trên chiếc giường xa lạ, mặt có chút ngây ngốc, có chút mơ hồ không rõ mình đang đâu.
Nghiêng đầu một chút, nhìn vị trí bên cạnh đã không còn ai, chỉ có cái gối bị lõm xuống cho thấy ngày hôm qua không phải một giấc mộng. Cô chán nản, chùm chăn lên đầu, thật mệt mỏi.
Chỉ chốc lát sau, má Quế đến gõ cửa gọi cô dậy.
“Nhược Nhược...... A, không đúng, phải gọi là Nhược Nhược tiểu thư.” Má Quế vẻ mặt tươi cười nói: “Vài năm nữa khi kết hôn với Nhị thiếu gia, đến lúc đó sẽ là Nhị thiếu phu nhân.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Niên Nhược Nhược nhăn nhó khổ sở: “Má Quế, đừng nói như vậy, cháu thật sự rất khó chịu…”
“Khó chịu cái gì? Cô bé ngốc này, Nhị thiếu gia tuy rằng hơi yếu đuối, nhưng tính tình rất tốt, ta ở Quan gia nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy thiếu gia nói một câu nào nặng lời, tương lai nhất định cũng sẽ đối tốt với cháu.”
Niên Nhược Nhược không nói lời nào, mũi hơi cay cay, có vẻ muốn khóc.
“Cháu nha, chỉ cần ngoan ngoãn, Quan gia sẽ không bạc đãi cháu. Hôm qua lão gia còn nói, từ hôm nay trở đi cháu sẽ cùng các thiếu và tiểu thư ăn cơm ở bàn lớn.”
Nghe má Quế nói, Niên Nhược Nhược thật sự thấy đủ loại tư vị trong lòng. Rửa mặt chải đầu, mặc đồng phục đã được ủi ngay ngắn chỉnh tề xong, cô liền xách cặp sách xuống lầu ăn bữa sáng.
Nhị lão gia và Nhị phu nhân còn chưa xuống lầu, ba vị thiếu gia chi thứ hai cũng thường xuyên không dùng bữa sáng ở nhà. Lúc này trên bàn cơm chỉ có hai người là vợ của Quan Chi Phương, Vu Linh Luân và Quan Chi Quất ở nhà.
Vu Linh Luân chính là trưởng nữ đáng yêu của nghị sĩ Cho, trong nhà cũng là vượng tộc, gả đến Quan gia thật nhiều năm, đáng tiếc đến giờ vẫn chưa có con, cũng không biết rốt cuộc là vấn đề ở Quan Chi Phương hay vấn đề ở cô ấy. Tóm lại vài năm nay, mối quan hệ của hai vợ chồng này càng ngày càng căng thẳng. Vợ chồng không hòa hợp, đã không phải là chuyện gì đặc biệt.
Vu Linh Luân vừa từ từ ăn cháo, vừa lấy ánh mắt kỳ quái chăm chú nhìn Niên Nhược Nhược đang cúi đầu uống sữa tươi một lúc lâu, đột nhiên thấp giọng nói: “Nhược Nhược, đêm qua, em kêu thật lớn, biết là lúc đó vợ chồng tình thú, nhưng cũng phải kiềm chế một chút, lúc đấy cũng muộn rồi...”
Nghe vậy, Niên Nhược Nhược thiếu chút nữa phun ra ngụm sữa trong miệng.
Gì vậy? Tối hôm qua, cô kêu giống như thấy quỷ, không phải vì Quan Chi Nghiên đột nhiên dọa cô sao, cái gì mà vợ chồng tình thú! Hơn nữa, không phải trong phòng cách âm rất tốt sao? Lầu ba cũng nghe được?
“Không biết xấu hổ!” Quan Chi Quất cũng một thân đồng phục trung học, thừa dịp trên bàn không có người lớn, vẻ mặt khinh miệt chen vào nói: “Niên Nhược Nhược, nhất định là cô câu dẫn Nhị ca tôi, bằng không như cô mà cũng muốn làm chị dâu tôi? Cô đương nhiên là không xứng!”
Hôm qua, Quan Chi Quất là người cuối cùng biết được tin tức, Niên Nhược Nhược đột nhiên thành Nhị tẩu tương lai của mình, cô giận thiếu chút nữa sùi bọt mép. Đợi tỉnh táo lại thì thay đổi ý nghĩ, như vậy, Niên Nhược Nhược sẽ không cơ hội đi câu dẫn Vũ Phong. Thôi quên đi, có thể bảo vệ được sự trong sạch của anh Vũ Phong, đành phải hy sinh Nhị ca một chút.
“Tôi cho cô biết, cô đừng mơ tưởng được nghe tôi gọi là chị dâu!” Quan Chi Quất lời nói lạnh nhạt mà châm chọc: “Tương lai Nhị ca tôi nhất định sẽ lại chọn một phụ nữ tốt hơn làm vợ, đến lúc đó cô sẽ thành hạ đường phụ, thật đáng thương nha, ha ha......”
“Hạ đường phụ” Ba chữ này vô hình chung đã kích thích Vu Linh Luân. Sắc mặt cô biến đổi liên tục, lại không muốn đắc tội với em chồng, nên bỏ lại đồ ăn sáng đã ăn được một nửa, buồn phiền mà đứng dậy đi lên lầu.
Niên Nhược Nhược vẫn cúi đầu tiếp tục uống ly sữa của mình. Quan Chi Quất nói cái gì, cô một chữ cũng không có ý định phản bác. Cô nghĩ rằng nếu tương lai thật sự giống như Quan Chi Quất nói, cô thật sự rất muốn a di đà Phật, cảm tạ trời đất!
Quan Chi Quất thường tùy hứng làm bậy, mặc kệ có xúc phạm tới người khác hay không. Cô vẫn còn đang cười, giây kế tiếp, tiếng cười càn rỡ kia đột nhiên ngưng lại, giống như bị đồ ăn mắc lại trong cổ họng. Không khí xung quanh không khỏi giảm xuống vài độ, ẩn ẩn sự hoảng sợ, hoang mang.
“Chi Quất, chuyện của anh không cần em phải quan tâm.” Phía sau Niên Nhược Nhược đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc. Thanh âm ấy nghe không cảm thấy được tình cảm cho lắm, nhấp nhô lên xuống, cô quay lại mới biết rằng Quan Chi Nghiên đã đến.
Thật kì quái, sao hắn lại xuất hiện ở đây trong khi không bao giờ ăn sáng ở nhà. Hai tay Niên Nhược Nhược cầm ly sữa, kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy người đàn ông mặc trang phục thể thao màu đen, trên cổ còn quàng khăn lông màu trắng, hiển nhiên là mới chạy bộ về.
“Ăn nhanh chút, ăn xong tôi đưa cô đến trường.” Hắn bỏ lại một câu rồi đi lên phòng.
Gương mặt Quan Chi Quất ngượng ngùng, tức giận, cứng ngắc ngồi tại chỗ. Ánh mắt mạnh mẽ liếc mắt nhìn Niên Nhược Nhược, nhất định đem món nợ này tính cho Niên Nhược Nhược.
Nói đến cũng kỳ quái, Nhị ca thoạt nhìn chính là người rất dễ bị ức hiếp, nhưng Quan Chi Quất từ nhỏ đến lớn, chỉ sợ duy nhất người lớn hơn mình tám tuổi là Nhị ca này.
Kỳ thực Nhị ca là do bố cô ngoại tình ở bên ngoài sinh ra, hai tuổi được đưa về Quan gia. Lão nhân thường nói từ nhỏ đến lớn, so với Đại ca Quan Chi Phương hay tư lợi, Tam ca Quan Chi Khẩu hay kích động làm bậy, Nhị ca là người hiền lành. Thật là người tốt.
Khi hắn còn bé, luôn làm cho người lớn yên tâm, việc học cũng rất xuất sắc, rất nổi tiếng trong những người cùng tuổi ở Quan gia.
Nhưng vào một mùa đông nhiều năm trước, cô nửa đêm khát nước, lấy ly tới phòng khách rót nước uống. Khi đi ngang qua thư phòng, cửa chưa hoàn toàn đóng lại, trong lúc vô tình cô nghe được cha mẹ ở bên trong đang tranh luận, nói về một người phụ nữ bị bệnh nặng. Cô nghe cái hiểu cái không, rất lâu sau mới hiểu được, hóa Nhị ca không phải do mẹ cô sinh ra, khó trách cô tổng cảm thấy mẹ rất lạnh nhạt với Nhị ca, lạnh nhạt đến mức làm Nhị ca cô không hề tồn tại.
Không biết có phải là do cô hay suy nghĩ hay không, năm Nhị ca mười sáu tuổi đột nhiên chuyển trường đi nước ngoài học. Sáu năm sau trở về, cô cảm thấy hắn đã thay đổi, nhưng thay đổi chỗ nào? Cô lại không nói ra được.
Hắn không làm nũng trước mặt người lớn như trước, ra vẻ thông minh, chỉ yên lặng làm việc của mình, không gây bất cứ phiền phức gì cho người khác. Nhưng đồng thời hắn cũng càng ngày càng trầm tĩnh, không biết là cố ý thu lại sự sắc sảo, tài năng, hay là thật sự lực bất tòng tâm. Cũng không còn tham dự thi đấu và tranh đoạt tình cảm giữa các anh em cùng tuổi, cuối cùng không còn được người lớn chú ý đến nữa.
Hắn thích ứng với mọi tình cảnh, nước lên thì xây cầu, cũng hiểu được không cần cưỡng cầu. Cho dù bạn gái trước kết hôn cùng anh họ Chi Hà, hắn cũng chỉ là cười trừ, còn kính rượu chúc mừng cô dâu chú rể ở tiệc cưới.
Việc đính hôn với Niên Nhược Nhược xuất thân nông thôn, xem như qua nhiều năm như vậy, Nhị ca cũng làm được một việc khiến người khác chú ý tới!
Quan Chi Quất trừng mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh ăn bánh mì Niên Nhược Nhược, nghĩ mà tức giận, nha đầu chết tiệt này có gì tốt? Không phải ỷ vào vài phần nhan sắc sao? Nhưng Nhị ca mình thanh tâm quả dục như thế chẳng lẽ lại bị tình dục làm ù quáng sao?
Đương nhiên là không phải! Cho nên chắc chắn là Niên Nhược Nhược kia dụ dỗ câu dẫn thần trí Nhị ca! Cô khẽ cắn răng, âm thầm nghĩ nhất định phải đem bộ mặt thật của con hồ ly tinh kia ọi người thấy. Mà Nhị ca cô sớm muộn cũng sẽ lại tỉnh táo, sẽ thấy rõ bộ mặt thật của nha đầu chết tiệt kia, cuối cùng một cước đá nó ra khỏi cửa!
Bị Quan Chi Quất ra sức thổi phồng, Niên Nhược Nhược ở Quan gia có thể nói là “tiếng xấu đồn xa”, đồng thời cũng nghe được nhiều lời đồn đãi, chuyện vô căn cứ ở Quan gia thật lợi hại.
“Vậy nha đầu không tim không phổi kia, thật sự là hồ ly tinh?”
“Đúng mà, Quan gia nuôi nấng nó, mà nó lại dám câu dẫn thiếu gia.”
“Theo tôi, nha đầu kia thực thủ đoạn, câu dẫn Nghiên thiếu gia tính tình yếu đuối, nếu đổi lại là Đường thiếu gia, xem nó chết như nào!”
Sức mạnh của dư luận thật lớn! Miệng lưỡi thiên hạ thật cay độc, Niên Nhược Nhược ở Quan gia hoàn toàn trở thành mục tiêu cho người ta chỉ trích.
Thế nhưng những lời ra tiếng vào không được giải thích rõ ràng càng làm cho sự việc rối lên, lại đánh đồng với việc Quan Chi Nghiên đối xử với cô? Thiếu nữ có nỗi khổ khó nói từ từ thở dài, bất quá coi đó là gió thoảng qua tai mà thôi.
Một năm sau, Quan gia.
Bên trong phòng, ánh đèn ấm áp, thảm thật dày, một thiếu nữ mặc một bộ đồ ngủ màu lam dài, đai áo đã nới lỏng, đang quỳ gối giữa hai chân người đàn ông cao lớn, dùng cái miệng nhỏ nhắn để lấy lòng hắn.
Rõ ràng là thời tiết đầu đông, máy sưởi còn chưa bật, trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi, hàng mi xinh đẹp đang nhắm lại, thật dài giống như cánh bướm đang che lại đôi mắt đẹp. Đôi môi như anh đào đang mở ra, vươn chiếc lưỡi thơm tho như con chim nhỏ, nhẹ nhàng liếm vật đàn ông đang sưng tấy.
Quan Chi Nghiên một thân áo ngủ bằng nhung tơ, rộng rãi thoải mái, cánh tay nửa chống trên giường, hai mắt nhắm chặt, trong lòng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, đang đắm chìm trong khoái cảm mất hồn.
Hắn cũng không gấp “ăn” con cá nhỏ này, mà chỉ chậm rãi hưởng thụ từng bộ phận của thân thể cô. Bàn tay nhỏ bé mềm mại, cái miệng đỏ bừng, bộ ngực no đủ, hai chân trắng mịn như tơ... Da thịt cô mềm mại, thân hình mỗi tấc đều lung linh, đều có thể khiến cho hắn có những cảm giác khôn cùng.
Hắn rất kiên nhẫn dạy dỗ cô, như thế nào mới có thể làm cho bản thân thoải mái hơn.
Vốn là Niên Nhược Nhược có chết cũng không chịu làm việc này, nhưng mà đóng cửa lại, cô làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Cô giống như một con bướm con mới phá kén chui ra, chưa thấy rõ màu sắc của rừng hoa, đã bị vướng vào mạng nhện thâm hiểm, không thể giãy dụa, không thể chạy trốn.
Phản kháng yếu ớt của cô ban đầu không làm cho Quan Chi Nghiên giận dữ, mà chỉ trói cô trên giường, trong một đêm, lấy tay, lấy miệng, lấy thân thể khiêu khích, trêu chọc, đùa bỡn cô...... Cho đến khi cô thút thít, cầu xin tha thứ.
Kinh nghiệm kia thật sự đáng sợ! Hắn không có tiến vào thân thể của cô cũng khiến cô giống như đã chết một hồi, dường như từ trong địa ngục nóng nảy và trống rỗng bay lên thiên đường hạnh phúc khó tin. Sau đó, lại tùy ý ném cô từ thiên đường rơi cực nhanh xuống địa ngục......
Những cảm xúc xa lạ, kinh thiên động địa cao trào kéo dài không dứt,tim đập rộn lên, thân thể không tự chủ được run rẩy, mỗi tiếng rên rỉ dịu dàng kia không thể tin là xuất phát từ trong miệng mình, làm người ta mặt đỏ tới mang tai.
Mỗi khi nhớ lại việc trải qua mọi thứ ngày đó, cô liền không nhịn được run bắn lên. Hắn nói một chút cũng không sai, hắn có là biện pháp làm cho cô phải thỏa hiệp. Cô sợ, vô cùng sợ, ngoại trừ khóc thút thít đáp ứng mỗi yêu cầu của hắn ra thì không còn cách nào khác.
Cô tình nguyện lấy lòng hắn, cũng không muốn lại giẫm lên vết xe đổ của bản thân, bị hắn trừng phạt.
Cho tới bây giờ, tuy rằng cô vẫn là xử nữ, nhưng nói theo phương diện kỹ thuật, cô đã bị hắn cắn ngay mảnh vụn cũng không còn.
Đầu lưỡi linh hoạt, gắng gượng mà thuận theo dục vọng của người đàn ông. Đôi môi anh đào tận lực mở ra, ngậm thật sâu lấy vật cứng rắn của hắn. Nhưng miệng cô quá nhỏ, mà của hắn lại quá lớn, chỉ có thể ngậm lấy đỉnh, tinh tế liếm mút. Cô nghe được hô hấp dồn dập của người đàn ông phía trước, tâm trạng bất an nay mới thấy tốt hơn.
Một giờ trước, bọn họ đi xe về nhà, ngay trước khi cô xuống xe, hắn đã túm lấy cô, cho cô một cái hôn sâu nóng bỏng, làm ngay cả đầu ngón chân cô đều cuộn tròn lên. Về sau hắn ái muội dừng lại bên môi cô, tràn ngập nhục dục cùng tình dục tuyên bố: “Đêm nay tiếp tục nhé.”
Giống như nghe được ác ma triệu hồi, cột sống Niên Nhược Nhược bỗng thẳng đứng. Quan Chi Nghiên dục vọng rất mãnh liệt, nhất là ở trước mặt cô, bộ mặt giả tạo trước kia sớm bay lên chín tầng mây. Mọi thủ thuật trên giường đều cho cô biết, thay đổi từng phương pháp khi dễ cô. Đáng sợ là lực khống chế của người đàn ông này cũng rất mạnh, khi cái miệng nhỏ của cô đều ngậm đến mỏi nhừ, không còn cảm giác, bàn tay cũng không còn khí lực, hắn mới bắn ra trong miệng cô.
Tinh dịch nồng nặc làm cô bị sặc, hai mắt đỏ lên như sắp nôn mửa. Tệ nhất là, mỗi khi hắn nhìn bộ dáng đáng thương, bị ngược đãi của cô, dục vọng vừa phát tiết xong lại nhanh chóng thức dậy, cứng rắn, nóng như lửa. Hắn nhanh chóng đứng dậy hung hăng ôm lấy cô thân thể trần trụi, đặt ở trên giường điên cuồng hôn môi.
Kỳ thực đàn ông Quan gia không thiếu loại phong lưu. Sau khi kết hôn còn ở bên ngoài ăn vụng như Quan Chi Phương; Vang danh người gặp người thích, đánh cắp vô số trái tim của các cô gái Quan Dạ Kì; Cùng với người chưa cưới vợ nhưng tình nhân vô số trong miệng mọi người Quan Chi Đường, duy chỉ không có Quan Chi Nghiên.
Kể từ khi cô trở thành vị hôn thê của hắn, trừ phi hắn xuất ngoại, bọn họ mỗi đêm đều ngủ chung. Cũng không thấy hắn gây scandal cùng minh tinh, ngôi sao xinh đẹp nào bên ngoài. Thật sự là làm ọi người muốn nhìn thấy kịch hay cũng được mở rộng tầm mắt.
Cho nên, Niên Nhược Nhược ở Quan gia lại thành truyền kỳ “Ngự phu hữu thuật”, mọi người cũng hiểu mà không nói, loại Nghiên thiếu gia thích, so với hắn phải yếu đuối hơn, hơn nữa không có năng lực phản kháng.
Là như vậy sao? Có lẽ vậy, bởi vì Niên Nhược Nhược không biết ngoài điểm này ra, trên người mình còn có cái gì có thể làm cho Quan Chi Nghiên “trung thành” như thế.
Giống như đêm nay Quan Chi Nghiên sẽ không để cho cô dễ chịu, vì cô “không trung thành”.
Cô nghi ngờ mình đã chọc giận hắn.
Hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của cô, cô cho rằng sẽ giống như mọi năm, không có ai nhớ tới, cũng không có ai tổ chức tiệc sinh nhật cho cô. Không ngờ anh Vũ Phong biết sinh nhật cô, còn đặc biệt mua bánh sinh cho cô. Càng không ngờ tới chính là, hai ngày trước Quan Chi Nghiên đã đi HongKong, nay lại xuất hiện thần không biết quỷ không hay ở cổng trường.
Thịnh tình của sư huynh, cô thật sự không thể từ chối, đành phải thành tâm thành ý nói lời cảm ơn, cầm bánh ngọt vội vội vàng vàng chuồn đi, ai biết sư huynh Vũ Phong luôn đi theo phía sau cô, còn kiên nhẫn mời cô đi xem phim.
Hai người vừa ra đến cổng trường, chợt nghe thấy một tiếng còi lanh lảnh vang lên ở phía phố đối diện. Vừa thấy kia chiếc xe Porsche màu bạc quen thuộc, lúc ấy cô liền ngây người như phỗng.
Không kịp trở tay a!
Trên đường tới khách sạn, ngồi ở trong xe, cô căn bản không dám nhìn sắc mặt người đàn ông bên cạnh, hộp bánh ga-tô được gói xinh đẹp kia đã bị hắn thuận tay ném vào thùng rác ven đường, “Tôi...... Tôi và anh ấy không......” Cô vội vàng giải thích, nhưng vừa mới nói một nửa, đã bị âm khí trong mắt hắn làm cho sợ đến mức ngậm miệng.
Hắn không nói một lời, giống như bình thường đưa cô vào khách sạn ăn bữa tối, sau đó đến rạp chiếu phim, xem một bộ phim không biết tên là gì, rồi về nhà.
Trong bãi đỗ xe, đằng trước là một người đàn ông cao ráo, một thiếu nữ chạy chậm theo ở phía sau, không ngừng co rúm lại. Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, có thể sánh bằng không khí xung quanh người đàn ông này, làm cho người ta cảm thấy lạnh đến đáng sợ.
“A Nghiên...... Anh nghe tôi nói được không?” Niên Nhược Nhược dường như sắp bị dọa chết, theo sát bước chân người đàn ông, tay nhỏ bé không dám nắm lấy cánh tay của hắn, chỉ dám nhút nhát mà khẽ nắm ống tay áo hắn, trộm nhìn hắn, gọi tên hắn, nghĩ về nhà trước rồi sẽ giải thích rõ.
Người đàn ông đi đến trước xe, dựa vào cửa xe, khoanh tay trước ngực, dường như định nghe nàng giải thích.
“Tôi...... Tôi không đồng ý đi chơi cùng sư huynh, anh không cần tức giận......” Tội nghiệp mà nhìn khuôn mặt thâm trầm, Niên Nhược Nhược không khỏi cảm thấy từng đợt lo âu và hốt hoảng nảy lên trong lòng, liền nức nở khóc, vừa khóc vừa nghẹn ngào giải thích: “Tôi cũng không biết hắn làm sao mà biết hôm nay là sinh nhật của tôi, ngay cả tôi cũng quên mất hôm nay là sinh nhật mình... Rất lâu rồi tôi không tổ chức sinh nhật... Việc sư huynh tặng bánh sinh nhật cho tôi...Hức hức... Tôi không nghĩ anh sẽ trở về......” Cô nói năng lộn xộn, cũng không biết Quan Chi Nghiên nghe có hiểu hay không.
Hắn ở trước mặt cô, vẫn luôn luôn toát ra khí thế bức người. Dù cô không sợ hắn, nhưng vẫn e ngại hắn. Có đôi khi cô cảm thấy hắn đối xử với mình rất tốt, nhưng nghĩ lại, thì cảm thấy hắn làm mọi việc bất quá là muốn ọi người thấy cô là vật sở hữu của hắn, cũng không nhất định là xuất phát từ “thích” hoặc “yêu”, giống như Quan Chi Quất nuôi một con vật nhỏ, cao hứng thì chơi đùa với nó, thấy phiền thì vứt nó qua một bên.
Cô là tiểu sủng vật của hắn. Ở trước mặt hắn, cô không tỏ ra yếu ớt thì cũng là yếu đuối, từng bước nhượng bộ, thẳng đến không có đường lui.
Nhưng cho tới giờ cũng không giống hôm nay, một câu cũng không nói, ánh mắt lại lạnh như băng, làm cho cô cảm thấy trong lòng cũng ớn lạnh.
Quan Chi Nghiên như vậy, thật sự làm cho cô rất sợ hãi.
Có lẽ là nước mắt nàng rơi có chút tác dụng, có lẽ là lời của nàng làm cho hắn mềm lòng. Niên Nhược Nhược nhìn sắc mặt Quan Chi Nghiên có chút âm trầm, thì cũng vươn tay lau khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt của mình, càng khóc đến thương tâm.
“Đừng khóc.” Vẻ mặt người đàn ông không chăm chú nhìn cô, xem cô khóc thảm như vậy, ánh mắt hồng hồng, mũi cũng hồng hồng, rất giống một con mèo bị chủ nhân bỏ rơi, có chút mềm lòng, lửa giận cũng vơi đi hơn phân nửa.
Hắn ở HongKong ngày đêm bận rộn, xử lý xong xuôi toàn bộ công việc, trở về để tổ chức sinh nhật cho cô.
Cưng Chìu Tình Nhân Trẻ Con Cưng Chìu Tình Nhân Trẻ Con - Hạ Vũ