"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 62 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 683 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:57:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79 - 80
hương 79
Chuyện phát triển ngoài dự liệu của Trần Nhược Vũ
Mạnh Cổ thuận lợi vượt qua kiểm tra, nhưng buổi tối lúc anh về khách sạn còn cô về nhà, phiền phức của cô tới rồi. Mẹ Trần hình như đã tỉnh táo lại, chộp lấy con gái mình ở trong nhà tỉ mỉ thẩm vấn.
Làm sao quen nhau, chung đụng thế nào, đối với cô có tốt không, tình tình có chỗ nào hư không, phương diện tiền bạc thật là cho cô quản hết sao, tốn tiền hắn có khó chịu không, gia đình như thế nào, cha mẹ hắn đối với cô ra sao, sau nay có ở chung với cha mẹ chồng không, tiền lương của hắn một tháng bao nhiêu, tiềm năng thăng chức thế nào, hai người bọn họ có phải tới bước kia rồi hay không, cô có bị thua thiệt gì không, ngừa thai thế nào, tính toán muốn có bao nhiêu con…
Trần Nhược Vũ bị hỏi đến chướng não, có một số việc cô chưa từng nghĩ qua, cũng đã bị mẹ Trần thẳng thắn giao phó công việc rồi
Vẫn hỏi ** đến 12h, cô thật sự không chịu nổi, thật vất vả xin vào trong phòng, kết quả là cô hai còn chưa ngủ, lại muốn đem những vấn đề đó hỏi lại lần nữa. Trần Nhược Vũ nằm trên sàn, chịu đựng mà giả bộ ngủ, mẹ Trần lại chạy tới, hóa ra là nghĩ ra chút vấn đề muốn hỏi tiếp
Trần Nhược Vũ không có biện pháp, lấy cớ đi nhà vệ sinh, hướng Mạnh Cổ cầu xin khích lệ
“Tại sao anh ở đây lại không hỏi, đợi anh đi rồi mới hỏi chứ?” Làm cô buồn ngủ đến muốn khóc
“Em đúng là vô dụng mà” Mạnh Cổ phỉ nhổ cô: “Em nghiêm túc nói với họ là em mệt, có gì ngày mai nói, hiện tại không cần hỏi em. Sau đó không cần để ý đến họ, ngủ đi”
“Được” Trần Nhược Vũ nhận chỉ thị, đi về phòng
Kết quả là, mẹ Trần với cô hai ở trong phòng chờ cô. Trần Nhược Vũ giả bộ không có chuyện gì chui vào chăn nằm, nói với hai người có chuyện gì ngày mai rồi nói, bà ngoại đã ngủ rồi, đừng quấy rầy bà thức đêm không tốt, mọi người cũng mau đi ngủ đi
Kết quả còn chưa nói dứt lời, mẹ Trần đã chỉ lên ót cô, cô hai cũng vậy hoàn toàn không nghe lời cô nói, hai người lại hàn huyên, thảo luận cuộc sống ở thành phố A, còn vấn đề kết hôn, bàn tiệc là hai bên cùng làm hay là sao, còn nói tiền mừng phải bao nhiêu mới thích hợp, không biết ở thành phố A còn phong tục gì!!!
Cô hai hỏi Trần Nhược Vũ cha mẹ Mạnh Cổ như thế nào, đối với mấy chuyện này nghĩ thế nào, lại nói với mẹ Trần rằng anh là con trai độc nhất, gia đình lại có điều kiện, sợ là rất kiêu ngạo, không giao thiệp tốt. Nhưng tiền mừng không thể đi ít được, thật vất vả gả con gái đi, không thể uổng công nuôi lớn như vậy
Mẹ Trần cũng có chút lo lắng, nếu là môn đăng hộ đối thì dễ rồi, chỉ sợ đối phương bên kia xem thường nhà họ chỉ là nhà nhỏ. Vì vậy kéo Trần Nhược Vũ lại hỏi chút chuyện của Mạnh Cổ.
Trần Nhược Vũ nằm trên sàn nghĩ nhanh chóng đào cái hố chui vào giấc ngủ, họ nói toàn những thứ mà cô không hứng thú, cũng không hiểu nữa, còn chưa tới bước đó, cô căn bản là không quan tâm
Trần Nhược Vũ híp mắt nói buồn ngủ quá, nhưng mẹ Trần với cô hai đã hàn huyên cao hứng lắm rồi, không để ý cô. Lúc này, điện thoại Trần Nhược Vũ vang lên, là Mạnh Cổ gọi tới.
“Có phải là không dùng được không?” Mạnh Cổ hỏi
“Ừ” Trần Nhược Vũ cảm thấy uất ức, liền mếu máo.
“Cũng biết là em vô dụng mà”
“Anh thật ác độc mà” Cô làm sao lại như vậy?
“Em bây giờ ra ngoài nói với họ, nếu họ còn nói chuyện phiếm, thì nói anh muốn đi ăn khuya, anh sẽ mời họ đi chỗ khác,để em đi ngủ”
“Ý hay!!”
“Ý hay cái gì, bây giờ liền nói, cũng đừng cúp điện thoại”
Vì vậy Tiểu Vũ hướng về phía hai vị trưởng bối vẫn đang nhìn cô chằm chằm: “Là Mạnh Cổ gọi, anh ấy nói mẹ với cô hai còn muốn hỏi cái gì, anh ấy cùng mọi người đi ăn khuya, sẽ giải đáp thắc mắc, để cho con ngủ”
“À?” Mẹ Trần cùng cô hai lập tức cười tươi.
“Cái đứa bé này, con nói nó những thứ này làm gì? Đã trễ như vậy rồi,còn ăn khuya gì, để nó nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì mai lại nói”
Trần Nhược Vũ liền nói vào điện thoại: “Mẹ em nói, để anh nghỉ ngơi đi, không ăn khuya”
“Nói với mẹ, ngủ ngon, ngủ đi”
“Uh” Trần Nhược Vũ đưa tay ra bày tỏ động tác: “Mẹ, Mạnh Cổ nói ngủ ngon rồi, đi ngủ thôi”
Mẹ Trần còn nói điều gì đó, nhưng nhìn con gái vẫn đang cầm điện thoại, hiển nhiên con rể tương lai vẫn còn đang ở đầu điện thoại bên kia giám thị, bà nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, thầm mắng mấy câu rồi đi về phòng
Cô hai tự nhiên cũng không hát xướng nữa, ** ngủ, Trần Nhược Vũ thay đổi giọng, nói với Mạnh Cổ: “Tốt lắm, giải tán, ngủ đi, ngủ ngon”
Cúp điện thoại, vùi đầu trong chăn nhắm mắt ngủ, chợt cửa phòng lại mở ra, mẹ Trần nhanh như con mèo đi vào, ngồi chồm hổm bên chăn Trần Nhược Vũ hỏi nhỏ: “Con gái a, mẹ nghĩ, Mạnh Cổ mặc dù tốt, nhưng nhà nó tốt hơn nhà ta nhiều, nó đối xử với con thế nào? Mẹ có lúc nói chuyện không tốt, nhưng vẫn là vì con, nếu mà gia đình nó đối với con không tốt, con nhớ nói với mẹ, Nhiều tiền cũng không phải cái gì quý, phải tốt với con mới được”
Tâm Trần Nhược Vũ động, hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa nhịn không được mà mở mắt ra ôm lấy mẹ, nhưng nghĩ đến hậu quả của việc nhúc nhích là bị nắm lấy tán gẫu về nhà Mạnh Cổ, cô lại giả vở ngủ
Mẹ Trần đợi một hồi thấy con gái đúng là ngủ rồi lại lẩm bẩm nói ngày mai lại nói rồi đi
Một hồi lâu, Trần Nhược Vũ mở mắt ra, nhắn cho Mạnh Cổ một tin: “Mẹ em hỏi nhà anh có phải tốt với em không, bà nói nhiều tiền cũng không có cái gì tốt. Cho nên anh phải đối xử tốt với em, em có mẹ là chỗ dựa”
Chỉ một lát, Mạnh Cổ nhắn tin lại hỏi: “Xin chuyển lại với mẹ vợ, con gái bà mất tâm lại mất thân, hối hận cũng không còn kịp nữa rồi”
Trần Nhược Vũ mếu máo nhìn chằm chằm tin nhắn này, thật lâu mới tắt điện thoại:”Phi”. Xong rồi, hài lòng, lại vui vẻ ngủ tiếp
Mạnh Cổ ở thành phố C ngây ngô đến mùng sáu. Trừ việc chịu đựng trên dưới họ Tần hỏi thăm cùng quan tâm, còn dẫn cha mẹ Trần với em trai Trần Nhược Vũ đi dạo phố mua đồ, đương nhiên là con rể tương lai lấy lòng mọi người.
Lúc này Trần Nhược Vũ biểu hiện ra quyền sở hữu với ví tiền của Phách Vương Long tiên sinh, cái đó đắt, cái kia không thực dụng, cái này lãng phí, cái đó có rồi, cuối cùng Trần gia ba người thêm Phách Vương Long, tổng cộng là bốn đôi mắt nhìn cô chằm chằm, cô lại còn tương đối có nguyên tắc kiên trì quan điểm cùng lập trường của mình.
Làm cho cha trần lắc đầu, Trần đệ ghét bỏ chị mình chọc sắc khinh em trai, mẹ Trần gọi thẳng con gái là ăn cây táo rào cây sung. Vì điều chỉnh mâu thuẫn gia đình, Mạnh Cổ không thể không ra mặt tạm thời thu hồi tài quyền, Trần gia ba người lại lập tức không làm khó, ngượng ngùng mua. Trần Nhược Vũ lặng lẽ vụng trộm hướng Mạnh Cổ thanh minh, cô đối với kết quả này rất hài lòng
Đi dạo hai ngày, kết quả là cả nhà chấp nhận Mạnh Cổ, cũng có quan hệ lớn đến ví tiền của anh, Trần Nhược Vũ cũng đã nhanh chóng phát triển theo hướng phụ nữ cường thế. Mạnh Cổ cũng âm thầm nói với Trần Nhược Vũ, anh vì cô đã chuẩn bị tốt đối mặt với hai vị đại nhân ở nhà rồi
Trần Nhược Vũ không để ý, cô cảm thấy anh đang nói giỡn
Sáng mùng sáu hôm đó, ánh nắng chiếu sang rực rỡ, khí trời rất mát mẻ, Mạnh Cổ cùng Trần gia tạm biệt, mang theo Trần Nhược Vũ về thành phố A
Trần Nhược Vũ bởi vì quan hệ với mẹ đột nhiên tăng mạnh, làm như trở lại lúc còn nhỏ, tâm tình cô rất tốt, ở trên đường về một hồi tìm bài “Tôi muốn đi tìm Trần Nhược Vũ” ra ca, vừa viết mấy thứ vào quyển sổ nhỏ của mình
“Em lại viết cái gì vậy?” Mạnh Cổ lái xe, thấy cô viết sổ, liền hỏi
“Nhớ mấy việc ngốc anh làm”
“Phiền toái của anh qua rồi, việc ngốc thì nhớ người đã làm, có điều quyển sổ này đủ viết sao? Anh giúp em mua quyển lớn”
“Hừ” Trần Nhược Vũ nhăn mũi
“Anh xong rồi, chuyện qua rồi em còn nhớ sao?” Mạnh Cổ lại hỏi
“Không cần nhớ, anh đã làm qua chuyện gì em đều không quên”
“Là chuyện gì?’
“Chính là để ý em, rồi theo đuổi em chứ sao. Anh tìm vợ là người thông minh, có trình độ, thể hiện đầy đủ ”
Mạnh Cổ cười cười, gật đầu một cái, càng nghĩ càng buồn cười, liền cười lớn.
“Này, chuyện có gì đáng cười?”
“Không có gì”
“Không có gì là sao?”
“Chính là anh đối với em rất có lòng tin”
Mạnh Cổ nói những lời này khiến Trần Nhược Vũ không hiểu, sau đó cô lại ngủ thiếp đi trên xe, đợi đến lúc cô tỉnh lại, mới hiểu được lời Mạnh Cổ nói.
Bởi vì anh mang cô tới một nhà hàng, lúc dẫn cô lên lầu nói cho cô biết, cha mẹ anh đang đợi cô
Cái gì?
Trần Nhược Vũ mặt biến sắc.
Tại sao phải đột nhiên tập kích như vậy?
“Em còn chưa chuẩn bị xong!” Xong rồi, xong rồi, chứng sợ người lớn trong nháy mắt đã phát tác rồi
Cô kéo tay Mạnh Cổ, hỏi anh: “Nhìn thấy họ thì phải nói gì đây?”
“Tùy tiện thôi”
“Nói không ra lời thì sao?”
“Vậy thì ăn cơm”
“Nếu có vấn đề hỏi em thì sao?”
“Tùy tiện đáp”
“Nếu đưa chi phiếu cho em thì sao?”
“…”
Chương 80
Cho dù Trần Nhược Vũ suy nghĩ ra tình huống thế nào, thì cuối cùng vẫn là bị bắt vào phòng ăn
Đẩy cửa phòng ra, Trần Nhược Vũ liếc mắt nhìn thấy được, Mạnh mẹ đang mỉm cười nói chuyện phiếm, con có gương mặt nghiêm túc của Mạnh phó viện trưởng
Trần Nhược Vũ nhất thời cảm thấy mình không đi được, đi thế nào cũng không tự nhiên, tay với chân bỗng nhiên trở nên kỳ quái
Mạnh Cổ vỗ vỗ đầu cô, dùng sức nắm tay cô, nửa ôm nửa kéo mang cô đến bàn
“Cha, mẹ” Mạnh Cổ tự tại chào hỏi
“Chú, dì” Trần Nhược Vũ đi theo, kêu trong mới khẽ rên rỉ, xong rồi, xong rồi, cà lăm rồi, ấn tượng đầu tiên không tốt, thật là…
“Tới rồi, ngồi đi” Mạnh mẹ cười mị mị, còn đứng dậy giúp bọn họ châm trà” Uống chút trà ấm”
Trần Nhược Vũ hết sức lo lắng nhận lấy, không dám uống… để trên bàn, thật sợ sẽ bôi xấu bản thân
“Sao trễ như vậy mới đến” Phó viện trưởng Mạnh vừa mở miệng là xoi mói: “Mẹ con đói rồi”
“Không sao, mẹ ăn chút gì rồi. Hai đứa muốn ăn gì thì kêu đi”
“Có mấy trạm thu phí, vào nội thành lại bị kẹt xe” Mạnh Cổ thuận miệng giải thích, cầm thực đơn gọi món
Trần Nhược Vũ rất muốn tiến tới cùng anh nhìn thực đơn, thuận tiện giả bộ một chút, nhưng lại cảm thấy như vậy thì quá không lễ phép. Nhưng mà cái gì cũng không làm, tiếp tục ngồi đây mắt to mắt nhỏ, còn lúng túng hơn.
Lúc này Mạnh mẹ từ trong túi móc ra phong bao lì xì, đưa cho Trần Nhược Vũ: “Tiểu Vũ, chúc mừng năm mới, hai chúng ta không mang cái gì, đưa cháu bao lì xì coi như là may mắn”
Trần Nhược Vũ bị hù một chút, vội vàng liếc Mạnh Cổ một chút. Trong lòng lớn tiếng kêu: bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh, người lớn nhà anh đưa phong bao lì xì có thể nhận không?
Mạnh Cổ từ thực đơn ngẩng mặt lên: “mau cảm ơn mẹ đi”
“Cảm ơn mẹ”. Trần Nhược Vũ nhận chỉ thị vội vàng hành động, nhận lấy mới phát hiện không đúng, lại vội bổ sung: “không phải, ý cháu là, cảm ơn dì”
Mạnh Cổ ném cho cô ánh mắt khinh bỉ, Trần Nhược Vũ giả bộ không nhìn thấy
Mạnh mẹ cười híp mắt, giống như Trần Nhược Vũ đã làm chuyện khiến bà vui vẻ. Lại hỏi chuyện ở thành phố C, thăm hỏi người nhà Trần Nhược Vũ, bà nói một câu, Trần Nhược Vũ liền gật đầu một cái, hỏi gì cô liền vội vàng đáp, bộ dạng chân chó khiến Mạnh Cổ không nhịn được mà vuốt ve đầu cô
Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn anh, trong lòng còn nói: thật khẩn trương, làm thế nào đây?
Mạnh Cổ hình như nghe thấy tiếng lòng cô, nói với cô: “Dùng bữa”
A, đúng. Ăn cơm thì sẽ bận rộn rồi, không cần phải khẩn trương.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, Trần Nhược Vũ vừa ăn vừa ứng phó, bất tri bất giác đã hết hai chén cơm rồi. Đợi đến lúc cô cảm thấy không thể chống đỡ nổi mới đột nhiên giật mình bản thân đã ăn nhiều
Chẳng những ăn nhiều, còn ăn mau nữa. Người khác mới xong nửa chén, cô thế mà đã xong hai chén rồi
Xong rồi, xong rồi, ấn tượng thứ hai lại hư rồi
Trần Nhược Vũ giương mắt lén nhìn cha mẹ Mạnh Cổ, lại quay đầu nhìn Phách Vương Long tiên sinh, lúc này anh đang hướng cha mẹ giải thích cô bình thương ăn không nhiều lắm, chỉ một chén cơm, có khi còn không được
Mạnh Cổ nhìn thấy ánh mắt cô, thở dài, lại sờ sờ đầu cô
Ô ô ô, Trần Nhược Vũ thật muốn khóc mà. Cô là muốn để lại ấn tượng siêu tốt đẹp trong lòng cha mẹ Mạnh Cổ a. Đều do anh, tại sao đột nhiên như vậy, lén an bài cũng không nói cho cô biết. một chút tâm lý chuẩn bị cô cũng không có
Nếu nói trước để cô chuẩn bị, khẳng định là mặc bộ đồ đẹp nhất, trang điểm xinh đẹp, luyện dáng đi một chút, tập mấy câu trả lời, còn nữa, nhất định sẽ chuẩn bị mấy đề tài để cùng nói chuyện phiếm với người lớn, nhất định sẽ không biểu hiện giống bây giờ
“Người nhà Trần tiểu thư làm gì vậy?”
Trần Nhược Vũ còn chưa có oán trách xong, liền nghe thấy Mạnh cha hỏi. Trần Nhược Vũ giật mình, vội vàng phục hồi tinh thần
“A, cha mẹ cháu đều làm trong nhà máy dệt”
“Ừ” cha Mạnh bí ẩn đáp, lại không nói gì tiếp
Trần Nhược Vũ ngồi thẳng lưng, đoan chính đến không thể đoan chính hơn
Cha Mạnh gắp đồ ăn ăn cơm, tạm thời không hỏi cô nữa
Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn một chút, cô không thể nhàn rỗi, cô cũng bận rộn, nhưng mà lại không thể tiếp tục ăn nữa, vậy cô bắt đầu uống nước
“Trần tiểu thư với Mạnh Cổ quen biết thế nào?” Cha Mạnh nuốt miếng cơm cuối cùng, uống một hớp trà, lau miệng, lại bắt đầu hỏi
Trần Nhược Vũ khẩn trương, nhìn cha Mạnh đánh giá, dường như là chính thức khai thẩm rồi
“Ác, chúng cháu có bạn chung. Cháu là nói, bạn tốt của bác sĩ Mạnh là bạn trai của bạn cháu, mọi người đều là bạn, cho nên có một ngày phải đến bệnh viện bác sĩ Mạnh, ác, ý cháu nói, bác sĩ Mạnh là chỉ Mạnh Cổ, không phải chỉ ngài. Dĩ nhiên ở bệnh viện bác sĩ Mạnh là ngài, ý cháu là, làm chung bệnh viện, cho nên… cứ vậy mà quen biết”
Trần Nhược Vũ nói xong những lời này, lại cảm thấy xấu hổ, chính cô cũng không biết mình nói cái gì, không biết phó viện trưởng đại nhân có hiểu hay không?
Có điều nhìn phó viện trưởng đại nhân hình như là không hiểu lắm, Trần Nhược Vũ mếu máo khổ sở, ấn tượng thứ ba lại nguy rồi sao?
Lúc này, Mạnh Cổ không biết từ dâu lấy ra một chai rượu bồ đào, Trần Nhược Vũ chỉ lo khẩn trương nên không biết anh có gọi rượu. Anh rót cho cô một ly, nói: “Uống khai vị đi”
Trần Nhược Vũ cảm thấy có lý, dạ dày cô trướng đến khó chịu, ảnh hưởng đến biểu hiện, nên uống một chút để định thần
Trần Nhược Vũ nhận ly, nhấp một miếng, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, liền uống một hớp
Để ly xuống, lại nghe cha Mạnh hỏi: “Cháu thích Mạnh Cổ điểm nào?”
“Anh ấy rất tốt” Cô đáp, đổi lại cái nhìn chăm chú của ba đôi mắt
“Ách, anh ấy, cái gì cháu cũng thích” Cô lại đáp, ba cặp mắt lại nhìn chăm chú
Không công bằng nha, Trần Nhược Vũ muốn hô hào rồi, rõ ràng lúc Mạnh Cổ ở nhà cô cũng không bị hỏi câu này, sao đến phiên cô lại bị hỏi. Vấn đề này ngây thơ lại không kỹ thuật, không tài nghệ cũng không có trí khôn, đáp án tiêu chuẩn lại tục khí không có gì mới, đến tột cùng là muốn hỏi cái gì đây?
Trần Nhược Vũ nhẫn không ngừng uống một ngụm rượu, đáp: “Anh ấy lớn lên rất đẹp trai”
Lần này, ba người không chằm chằm nhìn cô nữa. Mạnh mẹ che miệng cười, mặt Mạnh Cổ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cha Mạnh không lộ vẻ gì. Chẳng lẽ đáp án như vậy không được sao?
Vì vậy, Trần Nhược Vũ bổ sung thêm một câu: ‘Dáng dấp bác sĩ Mạnh rất giống phó viện trưởng”
Lần này. Mạnh mẹ cười thành tiếng, Mạnh Cổ than thở, sờ sờ đầu cô, mà từ biểu tình của Mạnh cha, hiển nhiên là mấy lời chém gió của cô không đúng lắm
Được rồi, tỉnh lại vậy, như vậy giống như là dáng tiếp khen một người già có vẻ t hùy mị, thật là không chu toàn rồi, mặc dù đây là sự thật, nhưng người ra không có vẻ cao hứng thì nhất định là không để bản thân bị đẩy vòng vòng
Trần Nhược Vũ có chút như đưa đám, uống một ngụm rượu nữa
Rượu này, càng lúc càng ngon rồi. Không biết một lát nữa cô giả say rồi bất tỉnh nhân sự có được không nhỉ?
“Trần tiểu thư đối với tương lai có kế hoạch gì không?”
Kế hoạch? vấn đề này cũng không tốt lắm
Trần Nhược Vũ lại một lần nữa cảm thấy tài nghệ khác biệt của hai bên gia trưởng. Cha mẹ cô chỉ đế ý có phải cô với Mạnh Cổ đã xảy ra chuyện gì không, nhưng nhìn phó viện trưởng người ta xem, tương lai cũng muốn nắm giữ rồi
“Ách, cháu sẽ làm việc cho giỏi, độc lập về kinh tế” Đây là lời thật lòng, có thể sẽ không đúng như trong tưởng tượng, Mạnh mẹ chính là một bà chủ nhà cá tình đơn thuần, không có nháo muốn độc lập kinh tế, cho nên cha Mạnh chắc sẽ không thích đáp án này
Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên cha Mạnh không có phả ứng gì. Trần Nhược Vũ cắn căn môi, uống một ngụm rượu nữa, còn nói: “Cháu sẽ học nấu ăn, chăm sóc tốt cuộc sống của bác sĩ Mạnh. Cháu, cháu cũng không có bản lãnh gì khác, điểm đặc biệt hơn người không có, nhưng mà nếu có thể kết hôn với bác sĩ Mạnh, sẽ cố gắng cùng anh ấy đi qua những ngày thật tốt”
Cha Mạnh nghiêm mặt không lên tiếng, Trần Nhược Vũ cảm thấy áp lực rất lớn. Cô theo bản năng quay đầu nhìn Mạnh Cổ cầu xin khích lệ, Mạnh Cổ chỉ nhìn cô cười
Thật là đẹp trai a! Nụ cười ngây ngô, nhộn nhạo nho nhỏ trong tâm Trần Nhược Vũ cũng giảm xuống, chợt nhớ Mạnh Cổ có gửi cho cô tin nhắn nhỏ, Đúng nha, cô sao lại không nghĩ tới, cô sợ phó viện trưởng làm gì chứ? Con trai ông ấy mất tâm lại mất thân với cô, còn có thể thế nào chứ? Nến cảm thấy phiền não và áp lực phải là họ mới đúng? Cô rõ ràng là chiếm thế thượng phong
Cô nghĩ như vậy, liền ngổi thẳng lưng
“Trần tiểu thư bán bảo hiểm sao?”
“Bây giờ đã không còn làm ạ”
“Vậy đang làm cái gì?”
“Nghiệp vụ ạ”
“Nghiệp vụ gì?”
Cha Mạnh là muốn truy hỏi tới cùng sao? Trần Nhược Vũ uống một hớp rượu, đáp: “Cháu làm ở công ty, làm nghiệp vụ tiêu thụ bao cao su”
So với bảo hiểm nhiều hơn một chữ!
Trần Nhược Vũ thản nhiên nhìn cha Mạnh, cảm thấy cho dù nhiều hơn hay ít hơn một chữ, cũng không có gì mất mặt
Cha Mạnh đón ánh mắt của cô, trầm ngâm nói:: “Trần tiểu thư, cô cảm thấy mình với con trai tôi xứng đôi sao?”
Đây coi như là vấn đề muốn nhục nhã cô sao?
“Xứng đôi!” Trần Nhược Vũ dùng sức gật đầu: “Môn đăng hộ đối!”
Mạnh mẹ nhếch mép cười, Mạnh Cổ cũng cười thành tiếng, chỉ có cha Mạnh nghiêm túc nhìn Trần Nhược Vũ
Trần Nhược Vũ hất cằm hòi: “Viện trưởng Mạnh, nhà ngài có mấy gian phòng?”
Cha Mạnh sửng sốt, Trần Nhược Vũ không đợi ông đáp, lại hỏi: “Có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng?”
Mạnh cha càng thêm sửng sốt, quay đầu liếc nhìn Mạnh mẹ. Mạnh mẹ chỉ lo cười, cũng không để ý đến ông
Trần Nhược Vũ không muốn đáp án của ông, nói thẳng: “Phó viện trưởng Mạnh, cháu có bạn học, nhà có đất ở thành phố C, xây hai căn nhà lầu, cũng chẳng cần phải làm gì, chỉ cần thu vào tiền thuê là là dư sống rồi. Bất động sản nhà hắn so với nhà bác khẳng định nhiều hơn”
Cô cầm ly rượu, uống thêm một hớp, phát hiện hết rồi. Mạnh Cổ cũng không muốn rót thêm cho cô, cô liền lấy chén uống miếng nước, nói tiếp: “Cháu có khách hàng, ở thành phố A buôn bán vật liệu xây dựng, rất có tiền. Anh ta mua biệt thự, lại có mấy cửa hàng, buôn bán rất tốt, khẳng định so với bất động sản nhà bác nhiều hơn, cũng nhiều tiền hơn nhà bác”
Mạnh Cổ lần đầu tiên nghe nói đến cái này, thật sự không nhịn được hỏi: “Hai người kia cũng theo đuổi em? Em không có nhìn đến tiền, mà nhìn đến anh đẹp trai đúng không?”
“KHÔNG phải. Đừng quấy rối” Trần Nhược Vũ lườm anh một cái, tiếp tục nói với cha Mạnh: “Mạnh phó viện trường, ngài xem, hai nhà này tài lực, đều hơn nhà ngài chứ? Nhà cháu cũng không so được, cho nên chúng ta là giống nhau. Trên thế giới này, có thật nhiều người ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không có phòng ở, ngài nhất định là tốt hơn so với họ, nhà cháu cũng thế, cho nên chúng ta là giống nhau”
Ba cặp mắt nhìn cô chằm chằm, cô đánh nấc, tổng kết một câu: “Hai nhà chúng ta đều là nhìn lên thì không bằng ai nhưng nhìn xuống thì không ai bằng mình, cho nên môn đăng hộ đối, xứng đôi!”
Mạnh mẹ cười ha ha, Mạnh Cổ cũng toét miệng cười, cha Mạnh lẳng lặng nhìn cô, bỗng nhiên lại hỏi: “Trần tiểu thư, cô thật biết nói chuyện, tôi muốn thỉnh giáo một chút, nếu cô là con dâu tôi, bẳng hữu thân thích hỏi tôi, con dâu tôi là ai, tôi làm thế nào đáp họ?”
“Cứ theo tình hình thực tế mà đáp thôi!”
“Nói là bán bao cao su sao?” Giọng nói kia biểu hiện thân phận như vậy sẽ làm ông mất mặt
Đây đúng là vấ đề.
Có điều Trần Nhược Vũ không nghĩ như vậy, chỉ nói: “Không, ngài đáp, là một đứa con gái ” Con dâu là nữ, tuyệt đối sẽ không mất mặt (Bó tay với chị này ^_^)
Edit nói: Chỉ còn một chương nữa thôi!!!!!
Cùng anh dây dưa không rõ Cùng anh dây dưa không rõ - Minh Nguyệt Thính Phong