Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 62 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 683 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:57:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55 - 56
hương 55
Cô nhớ anh nói sự thật
Một người có yêu em hay không, em nhất định sẽ cảm thấy.
Cô có thể cảm thấy.
Xe đã sớm tới dưới lầu nhà cô rồi, nhưng cả hai đều không có ý định xuống xe. Lời nói không có dinh dưỡng nói cả đời, cuối cùng lại an tĩnh ngồi một hồi lâu.
Hồi lâu là cô ngáp một cái, muốn ngủ rồi, Mạnh Cổ mới để cô lên lầu.
Nhưng đợi cô đi tới cửa lầu, anh lại đuổi theo, nói anh đưa cô lên. Hai người ngốc tay trong tay đi tới thang máy, cô nghĩ tới tình cảnh này là đã cười.
“Vậy, em muốn đi vào” Cô nói.
Mạnh Cổ gật đầu.
“Hôm nay Tư Tư vẫn chưa về, trong nhà chỉ có mình em” cô nói xong, nhìn biểu tình của Mạnh Cổ, chợt cảm thấy mình lỡ lời, vội vàng nói: “Em không có ý tứ gì, chính là nói cô ấy không về, nhà chỉ có mình em” (Cái này là chị đang dụ sói đấy ạ!!!)
Mặt Trần Nhược Vũ đỏ bừng, Mạnh Cổ cười ha ha
“Em lên đây” Trần Nhược Vũ lườm anh một cái, thật đáng ghét, người này thật không đáng yêu chút nào.
Cô lục tìm trong túi chìa khóa nhà, anh đứng bên cạnh nhìn. Cả nửa ngày cũng không tìm ra chìa khóa, cô nóng nảy.
Cô đem túi nhét vào tay anh, còn mình duỗi hai tay vào túi mà tìm
“Sao vậy?”
“Không tìm thấy chìa khóa. Xong rồi, xong rồi, em ném đi đâu rồi?”
“Đừng nóng vội, từ từ” Anh trấn an cô, giúp cô tìm trong túi xách một lần, bên trong có một đống dụng cụ, nhưng lại không có chìa khóa.
“Em nghĩ một chút coi có để ở đâu không, mới vừa rồi ở bên ngoài có lấy ra không? Lúc ăn cơm? Hay là ở công ty?”
“A, nguy rồi”Trần Nhược Vũ rốt cuộc nhớ ra “Hôm nay đồng nghiệp mượn em cái bấm móng tay, em lấy ra ở trong chùm chìa khóa, cô ấy dùng xong để trên bàn, em quên bỏ vào…”
“Thật sơ ý” Mạnh Cổ cau mày “Chìa khóa nhà sao có thể ném loạn như vậy”
Trần Nhược Vũ cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: “Em bình thường cũng rất chú ý, nhưng hôm nay thật sự không tập trung”
“Đi thôi” Mạnh Cổ không tiếp tục hỏi cô, lại kéo cô xuống lầu
“Đã trễ như vậy rồi, không thể vào công ty được” Trần Nhược Vũ tâm có chút sợ, làm sao bây giờ? Cũng không thể tìm thợ khóa tới, thật lãng phí tiền
“A, em gọi cho Lam Lam, nói cô ấy cho em ở nhờ một đêm”
Mạnh Cổ đi phía trước quay đầu lại: “Em thử gọi đi, Doãn Tắc chắc chắn không đồng ý”
Trần Nhược Vũ bĩu môi: “Anh ấy không muốn cũng không thể để em ngoài đường a. Huống chi em với Lam Lam là bạn, anh ấy cũng không thể vô lễ”
“Nhưng mà hắn đối với anh rất không lễ phép” Mạnh Cổ nói “Với quan hệ của anh với hắn, hắn nhất định sẽ trả thù trên người anh”
“Nam tử hán đại trượng phu, sợ cái gì chứ!” Trần Nhược Vũ vung quả đấm, động viên Phách Vương Long tiên sinh “Bác sĩ Mạnh, em có lòng tin với anh, anh chắc chắn thắng nha!!”
“Em đi quấy rầy Cao Ngữ Lam, sau đó còn cùng Doãn Tắc đấu một trận, còn không bằng anh trực tiếp giải quyết” Mạnh Cổ nắm tay Trần Nhược Vũ, đứng ở trước xe anh, mở cửa xe cho cô.
“Gì?” Trần Nhược Vũ ngẩn ra.
Về nhà anh?
Qua đêm?
Cô nam quả nữ?
“Trần Nhược Vũ, trong đầu em lại nghĩ cái gì?”
“Sao vậy?”
“Trên mặt em viết chung giường chung gối, xuân sắc vô biên, tám chữ to đùng!”
“Em nào có!” Cô thật gấp đến muốn nhảy dựng! “Em không có!!!” Cô không nghĩ như vậy! Tuyệt đối không! Chắc chắn là không có!
Sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mạnh Cổ, nhất thời cảm thấy mình lại bị trêu rồi!
Xú nam nhân này, thật không đáng yêu chút nào!
Cô chu chu môi, mất hứng chui vào xe anh. Cho dù an bài thế nào, cuối cùng cũng là anh đưa cô đi, cho nên lên xe lại bàn, loại chuyện tư mật này, đứng trước cửa lầu nói thật không tiện.
Mạnh Cổ cười cười, lên xe, đóng kín cửa, đem túi của cô để trên đầu gối, sau đó khởi động xe, chuẩn bị lên đường.
“Liền đến nhà anh đi, có phòng khách cho em ngủ”
“Nhiều phòng nhiều giường cũng không có nghĩa sẽ an toàn” cô cố ý bới móc
Mạnh Cổ bị nét mặt của cô chọc cười, hỏi ngược lại: “Trần Nhược Vũ, anh có từng nói với em anh là nam nhân còn trinh tiết chưa?” (Thật sự là đọc câu này xong ta suýt phun luôn ngụm nước trong miệng)
“Ý là, anh là xử nam?” Khi dễ anh, đánh chết cô cũng không tin
“Ý là anh không loạn quan hệ nam nữ, không chơi tình một đêm”
“Nha” Cô kéo dài âm tiết, một bộ dạng không còn gì để nói.
Còn là biểu tình ghét bỏ nữa.
Mạnh Cổ bị chọc cười, không nhịn được đưa tay nhéo má cô: “Nếu như cái trinh tiết này không thể khiến em an tâm, vậy trinh liệt thì thế nào?”
“Ý là anh gặp phải người ương ngạnh sẽ chống cự để bảo vệ trong sạch sao?” Lần này Trần Nhược Vũ rốt cuộc cũng sáng mắt: “Anh gặp qua chuyện như vậy rồi?”
Anh hoàn toàn bỏ qua sức tưởng tượng của cô, nói: “Ý là anh có tự chủ ngăn cản sự hấp dẫn”
“Gì? Hấp dẫn? Đó là nói, em là một nữ nhân rất có dụ hoặc?” Điểm này chính cô cũng không có lòng tin, nếu anh muốn khen như vậy, cô cần phải xác định.
“Ý anh là nếu anh và em không phát triển đến mức đó, anh sẽ không xuống tay với em”
“Nha” Anh thật rất, rất không đáng yêu rồi. Lúc này đáng lý ra anh nên cường điệu khen cô, nói cô rất có lực hút với anh mới đúng
“Sao lại có loại phản ứng này?” Không hài lòng tối nay anh không có xảy ra bước tiến với em sao, vẫn cảm thấy anh nên khen vóc người em xinh đẹp như hao đúng không?”
“Hừ” Trần Nhược Vũ nghiêng đầu, anh rõ ràng biết nguyên nhân, còn đùa giỡn cô
Mạnh Cổ nổ máy xe, còn nói: “Nữ nhân các em thật kỳ quái. Nam nhân không nói láo các người không vui, nam nhân nói láo thì liền xảy ra chuyện”
“Đàn ông các anh mới kỳ quái. Lúc nên nói láo không nói láo, không nên nói láo lại nói láo”
“Có lẽ là bởi vì khống chế suy nghĩ của nam nhân không chỉ có đầu óc”
“À?” Anh lại bắt đầu nói có màu sắc sao? Trần Nhược Vũ cảm thấy đỏ mặt, đề tài tán gẫu này thật không nên đi sâu vào. Nếu cô cảnh cáo không cho phép anh nói tiếp có thích hợp không đây?
“Đúng rồi, nếu có rảnh rỗi anh sẽ dạy cho em cách nhận biết kết cấu” Lời nói của Mạnh Cổ càng làm Trần Nhược Vũ đỏ mặt, cô còn chưa phát huy, anh ngược lại xâm nhập đề tài, lời nói lại đầy màu sắc rồi.
“Nếu thật gặp phải lưu manh…, em sẽ biết nên đánh ở chỗ nào, muốn cho đối phương bị trọng thương ngã xuống đất mà không chết được…” (tội nghiệp thằng lưu manh nào gặp phải anh Mạnh Cổ)
“À?” Trần Nhược Vũ sững sờ, sao đột nhiên lại chuyển sang chủ đề lưu manh thế này?
Mạnh Cổ liếc nhìn cô: “Sao lại ngạc nhiên vậy? Con gái ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm thì phải biết tự bảo vệ mình, em chẳng lẽ cho là đến lúc đó gọi một cú điện thoại, anh liền có thể trong vòng năm giây, từ trên trời rơi xuống cứu em đấy chứ?”
Cô dĩ nhiên không ngốc đến vậy “Hô cứu mạng so với gọi điện còn đáng tin hơn”
“Cho nên anh mới muốn tìm cơ hội để chỉ em. Em vừa ngốc, lại phản ứng chậm, nếu gặp phải chuyện lại không có anh bên cạnh thì làm thế nào?” Anh nói đâu đâu, sau đó bắt đầu nói đến mấy bệnh nhân nữ trên đường gặp tập kích bị thương nặng nằm trong bệnh viện.
Những thứ kia nếu gặp phải thì thật sự hỏng bét, Trần Nhược Vũ lắng nghe, lại không nhịn được nhếch miệng cười. Anh quan tâm cô, điều này làm cô thật cao hứng a!
Trên đường về, Trần Nhược Vũ vẫn còn muốn tìm cửa tiệm mua quần áo cùng đồ dùng cá nhân, nhưng muộn quá rồi, siêu thị cùng mấy cửa hàng đã đóng cửa. Cửa hàng tiện lợi cũng chỉ có bàn chải đánh răng với khăn mặt. Mạnh Cổ nói nhà anh có, cũng không cố ý xuống xe mua lần nữa.
Tóm lại, Trần Nhược Vũ hai tay trống trơn, đi theo Phách Vương Long tiên sinh vào sào huyệt của anh.
Có chút xấu hổ, cũng có chút không tự nhiên.
Xem chỗ này một chút, chỗ khác một chút. Tò mò lại có chút hưng phấn.
“Em nhất định là rất muốn xem nơi này?” Mạnh Cổ đứng ở một gian phòng, ra ám hiệu với cô.
“Phi, em không có” Khuôn mặt cô đỏ bừng, nghiêng đầu chạy vào một gian phòng khác “Đồ lưu manh, khuya lắm rồi, em muốn đi ngủ rồi”
“Rồi” Chữ cuối cùng cô nói trong hòng, cô phát hiện mình chạy vào phòng Mạnh Cổ.
“Em phải ngủ nơi này?” Tiếng cười trầm thấp ở Mạnh Cổ vang lên sau lưng, còn ôm cô vào lòng: “Trần Nhược Vũ, em không chút phòng bị cản trở lại còn rất nhiệt tình, ngộ nhỡ anh chống đỡ không nổi thì làm thế nào?”
Mặt cô đỏ giống trái cả chua, lại bị anh trêu rồi. Xú nam nhân! Nam nhân đáng ghét!!!
“Hà? Em nói, anh nên làm gì?” Anh còn kéo dài thanh âm, tạo nên sự hấp dẫn lan tỏa trong không khí, thật sự rất đáng ghét.
Trần Nhược Vũ nghẹn nửa ngày, trở tay vỗ mặt anh nói: “Chứng minh trinh tiết cùng trinh liệt của anh khi thời điểm đến a! Bác sĩ Mạnh, ngàn vạn cần bảo vệ!”
“Hai từ này là có ý gì?” Phách Vương Long tiên sinh làm nũng chơi trò xỏ lá, Xong rồi, xong rồi, đầu óc Trần Nhược Vũ trống rỗng, hai từ này có ý gì cô nghĩ không ra, nhưng thân thể mềm mại có cảm giác gì cô biết.
Cố gắng tỉnh lại a!
“Anh, anh lại đùa giỡn, em, sẽ, tức giận” Lắp bắp, rột cuộc biểu đạt được lập trường, đổi lại là Mạnh Cổ cười ha ha.
Cười cái gì chứ? Anh thật là một chút, một chút, đều không đáng yêu.
Trần Nhược Vũ nhíu mày, thật muốn cắn anh một cái.
Mạnh Cổ cười đủ rồi, rốt cuộc lương tâm phát hiện ra nên thả cô ra. Anh lấy cho cô cái áo anh chưa mặt làm áo quần ngủ, cũng lấy bàn chải với khăn mới cho cô, để cô tắm, đánh răng đi ngủ.
Trần Nhược Vũ đỏ mặt cùng anh đến phòng khách, nhìn anh thay bao gối mới, đổi drap trải giường, sau đó lại bị anh kéo vào phòng rửa tay, dạy cô chốt mở nước nóng cùng đồ dùng để ở đâu, sau đó đi ra ngoài.
Trần Nhược Vũ khóa kỹ cửa, một mình tỉnh táo. Cô đứng trước gương, thấy trong đó phản chiếu ra một nữ nhân với gương mặt đỏ hồng, ánh mắt sáng rỡ dịu dàng hạnh phúc.
Cô nhìn, lại nhìn, tự nhủ: “Cố gắng lên, Trần Nhược Vũ!”
Cành đào thối cũng có thể nảy mầm rồi mới biến mất.
Cô thật vui vẻ.
Mở nước nóng Trần Nhược Vũ giặt đồ lót, sáng mai có thể mặc.
Giặt xong, bắt đầu tắm. Đang lúc trên người toàn xà phòng, chợt nghe tiếng chuông cửa bên ngoài, lông toàn thân cô dựng đứng lên, không thể nào, trễ như vậy rồi còn ai đến tìm.
Trần Nhược Vũ khẩn trương không dám thở mạnh, núp ở phía sau cửa nghe động tĩnh.
Cô nghe Mạnh Cổ đi ra mở cửa, một lát sau có tiếng bước chân, sau đó là âm thanh mẹ Mạnh Cổ. Trần Nhược Vũ loáng thoáng nghe được hình như là cha mẹ anh đi tụ hội ở nhà bạn, mới tan cuộc. Bên đó tặng trứng gà, mà trứng ở nhà còn nhiều, liền mang tới cho Mạnh Cổ, vừa đúng lúc đi ngang, liền mang lên.
Mạnh Cổ đáp mấy câu. Mẹ Mạnh còn nói cha Mạnh vẫn còn ở dưới đợi bà, bà phải đi liền.
Trần Nhược Vũ ở trong phòng rửa tay chấp tay hành lễ, cầu nguyện bà mau rời đi.
Nhưng mẹ Mạnh lại nói: “Mẹ đi rửa tay cái đã” Nghe thanh âm, thật đúng đi tới bên này.
Trần Nhược Vũ tròn mắt, kinh hãi!
Không thể nào a!
Thân thể cô hiện tại trần truồng lại toàn bọt! Sao có thể gặp người!
Bước chân ngày càng gần, Trần Nhược Vũ gấp đến xoay quanh, thật muốn đập đầu cho bất tỉnh, không biết gì cả, mọi sự đều tốt.
Làm thế nào a?
Tác giả có lời muốn nói: Cũng thế! Hai giờ mới xong.
Chương 56
Trần Nhược Vũ ngu ngốc chặn cửa, cũng không nhớ bản thân mình đã khóa chốt trong, người bên ngoài không mở ra được. Dù sao phản ứng đầu tiên của cô chính là ở bên trong giả chết, sau đó để Mạnh Cổ giải quyết.
Nhưng cô quên phong cách hành động của Phách Vương Long tiên sinh khiến hai chữ “giải quyết” này trở nên kinh hãi!
Mạnh mẹ càng ngày càng đến gần phòng rửa tay, Trần Nhược Vũ nghe Mạnh Cổ hô: “Mẹ, dùng ở trong phòng ngủ của con đi”.
“Sao vậy?”
“Trần Nhược Vũ đang tắm bên trong”.
Trần Nhược Vũ sợ tới mức cúi đầu trên cửa. Phách Vương Long tiên sinh nhà cô muốn cứ vậy mà ấn định tỷ số sao hả?!
Thà nói cô đi cầu cũng không nên nói là đang tắm a!
Mẹ ơi, hình tượng của cô còn đâu!
Trần Nhược Vũ suy nghĩ liền lớn tiếng kêu: “Dì, cháu với bác sĩ Mạnh không có quan hệ đó. Chỉ là tắm bình thường thôi, không phải chuyện kia a!” (Đầu óc chị phong phú quá mà!!!)
Cho dù cô biết mình la lên như vậy chính là giấu đầu lòi đuôi.
Cô vẫn muốn giải thích a!
Trần Nhược Vũ bị thực tế làm nghẹn họng, ủ rũ cúi đầu, sau đó Mạnh mẹ cùng Mạnh Cổ nói cái gì cô đều không nghe được.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, tiếp theo là tiếng bước chân đi về phía phòng rửa tay, sau đó nữa là tiếng gõ cửa. Thanh âm Mạnh Cổ truyền đến: “Trần Nhược Vũ, em có khỏe không? Mẹ anh đi rồi, em tắm nhanh một chút, giặt đồ xong đi ngủ sớm đi”.
Mặc dù biết anh không nhìn thấy, cô vẫn bĩu môi nhìn anh. Thật đáng ghét, tại sao cô không thể nói với người khác là đang tắm?!
Còn hỏi cô có được không? Cô một chút cũng không thấy tốt a!
“Nói chuyện” Mạnh Cổ ở bên ngoài kêu, Trần Nhược Vũ đành phải “Nha” coi như đáp. Sau đó cô nghe thấy tiếng Mạnh Cổ cười.
Anh xấu, cũng biết chê cười cô.
Trần Nhược Vũ buồn bã ỉu xìu chậm chạp tắm, gương mặt mất hứng đi ra ngoài.
Mạnh Cổ nghe được động tĩnh, từ phòng khách quay ra, lấy khăn lông lớn trùm lên lau tóc cho cô. Bộ dạng cô thật giống như con chó nhỏ bị xoa đầu, lầm bẩm hỏi anh: “Mẹ anh nói gì?”
“Không nói gì. Nếu không phải cha anh ở dưới đợi mẹ, bà ấy chắc sẽ chờ em ra ngoài hù dọa một trận”
“Ngàn vạn lần đừng chờ em”
“Anh nói mẹ về rồi, chờ lá gan em lớn một chút, mất công em sợ quá đập ngất mình”
“Em mới không nhát gan như vậy” Mặc dù cô thật muốn đập ngất mình, cũng không thể thừa nhận được.
“Mẹ anh biết quan hệ của chúng ta rồi hả?” Cô hỏi.
“Dĩ nhiên. Anh chưa bao giờ đơn độc chiêu đãi nữ nhân ở nhà. Huống gì là để cô ấy tắm qua đêm?”
“Vậy anh có giải thích với bà tại sao lại lưu em lại đây qua đêm không?”
“Giải thích cái gì, anh lưu bạn gái ở nhà làm gì xưa nay đều không cần giải thích, cố ý nói với bà ngược lại sẽ kỳ quái”
Mặt Trần Nhược Vũ đỏ hồng, nhỏ giọng nói: “Mẹ anh có thể hay không cho là, chúng ta là loại quan hệ kia?”
“Loại nào?” Anh cười xấu xa.
Cô giãy đầu ra khỏi khăn tắm, trừng anh, đoạt khăn lông đi vào nhà.
“Này, đem tóc thổi khô rồi hẳn đi ngủ” Mạnh Cổ lấy mấy sáy đi theo sau cô. Trần Nhược Vũ ngồi ở mép giường, nghe tiếng máy sấy ong ong vang lên. Mạnh Cổ giúp cô thổi tóc, thổi thổi đến phiền toái, cuối cùng để cô tự mình làm.
Trần Nhược Vũ vừa sấy tóc vừa lo lắng: “Bác sĩ Mạnh, mẹ anh có nói cho cha anh biết không?”
“Có”
“Vậy bọn họ không chạy tới đàm phán có phải là không phản đối đúng không?”
“Không phải. Nếu là phản đối bọn họ sẽ tìm cơ hội để nói sau”
“Vậy…” Trần Nhược Vũ muốn hỏi bọn họ sẽ phản đối cô không, nhưng vừa nghĩ hoàn cảnh gia đình đối phương cùng hoàn cảnh bản thân, xác suất của việc này cũng không cao.
“Phải thay đổi ba mẹ anh, liền trước xông lên trước thôi”
“Cho nên anh mới tiếc nuối năng lực hành động của ba mẹ em yếu? Nếu không em liền gọi điện thoại để bọn họ tới ngồi một chút”
“Uy” Biết là anh náo cô, cô còn đánh anh một quyền.
Quả đấm bị giữ lại, đổi lấy một cái hôn. Nhịp tim cô đập thật nhanh, sau đó nghe Mạnh Cổ nói: “Trần Nhược Vũ, yêu cầu của em với anh hôm nay, anh còn chưa có nói yêu cầu của anh”
“Anh còn có yêu cầu với em? Em không tốt sao!” Trần Nhược Vũ trừng anh.
Mạnh Cổ cười ha ha, đánh nhẹ đầu cô: “Trần Nhược Vũ, anh phát hiện không nhìn thấy em sẽ nhớ, nhớ lúc em mỉm cười, khi đó cảm thấy chuyện có chút tệ”.
“Anh mới là hỏng bét, sấm sét giữa trời quang a”
Mạnh Cổ còn cười: “Nên anh muốn nói với em một câu”
“Là gì?”
Anh nhìn cô một hồi, nói: “Trần Nhược Vũ, anh từng có ba người bạn gái, đã từng có tình cảm sâu đậm, thậm chí còn suy nghĩ đến chuyện kết hôn, mà người đó bây giờ quay về muốn tìm anh tái hợp. Trong lòng anh có tổn thương, cho nên về tình cảm của anh vẫn là thất bại. Anh dáng dấp không tệ, nghề nghiệp không tệ, cũng biết chiêu nữ nhân thích, trước kia có người theo đuổi, về sau khẳng định vẫn có người theo đuổi. Anh là người có yêu cầu rất cao, hay bắt bẻ, cũng ích kỷ. Công việc của anh rất bận, về sau có lẽ còn bận rộn hơn. Nhà anh mong đợi ở anh rất cao, anh đối với mình mong đợi cũng rất cao, công tác có áp lực anh cũng không có biện pháp hoàn toàn không dẫn nó vào sinh hoạt. Anh không có thời gian bồi bạn gái, không lãng mạn, lời nói cũng không dễ nghe, tính khí lại hỏng bét, anh rất bá đạo, thích người khác nghe theo anh. Trần Nhược Vũ, anh như vậy, em dám yêu anh sao?”
Dám sao? Không dám cũng yêu nha.
Hiện tại mới hỏi có muộn không a?
Trần Nhược Vũ nhìn anh chằm chằm. Anh nói xong rồi, vẫn không nhúc nhích, cũng nhìn thẳng cô, Cô nghĩ là, anh đang đợi đáp án của cô. Cô híp mắt lại, muốn nói một câu đặc biệt cảm động, đặc biệt khí phách để anh đời này không thể quên lời cô nói.
Nhưng suy nghĩ một hồi lâu vẫn không ra.
Vì vậy, cô đưa tay ôm lấy anh.
Ôm hông anh thật chặt, tập trung tại vai anh, đầu anh.
Mạnh Cổ sửng sốt một hồi, cũng đưa tay ôm cô thật chặt, rất chặt, ôm cô vào ngực.
“Bác sĩ Mạnh, anh phải tốt với em một chút, biết khuyết điểm của mình ở đâu thì phải sửa a, đừng cảm thấy em là bạn gái anh, liền có thể đối với em không khách khí. Em cũng là có tỳ khí. Còn có, biết ưu điểm của mình để hảo hảo phát huy, đem bản thân mỗi ngày giữ vững trạng thái xinh đẹp, còn phải cười với em dịu dàng một chút”
Ừ, cô ngừng lại một chút, ngẫm nghĩ xem còn gì muốn nói không. Nhất thời không nghĩ ra, vì vậy cứ từ từ rồi nói: “Tóm lại, anh phải đối với em khá hơn một chút, nếu không, anh cũng không tìm được bạn gái tốt như em đâu”
“Trần Nhược Vũ, em nói năng lung tung lộn xộn gì đó” Mạnh Cổ kéo cô từ trong ngực ra, nhìn cô chằm chằm: “Em rốt cuộc có nắm được trọng điểm không?”
Trọng điểm của cô có chỗ nào không đúng, để anh đối xử với cô tốt một chút, mà cô cũng sẽ đối tốt với anh, đây rõ ràng là trọng điểm a.
Hai người trừng nhau một hồi, cuối cùng Mạnh Cổ đầu hàng trước: “Được rồi, được rồi, đầu óc em không dùng được, gấp gáp với em thật là lãng phí tình cảm” Anh nhét cô vào trong chăn “Em mau ngủ đi”.
Nhưng cô còn nói: “Bác sĩ Mạnh, hôm nay là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta rồi, mới một ngày mà kinh tâm động phách như vậy, tình tiết phức tạp”
“Em nghĩ nhiều quá rồi”
Cô nghĩ thật nhiều, lại nghĩ tới một chuyện: “Bác sĩ Mạnh, anh không phải muốn vào phòng rửa tay a, anh dùng phòng ngủ của mình đi”
“Còn chưa vào cửa đã định địa bàn rồi sao?”
“Dù sao cũng đừng đi”
Nói anh đừng đi, anh còn lập tức đi. Trời lại nói: “Đồ lót của em để trong phòng đó không khô được, anh giúp em mang đến ban công”
Mặt Trần Nhược Vũ đỏ hoàn toàn, để anh nhìn thấy thì thôi, còn động thủ nữa
Nhưng cô thật rất mệt mỏi, lười phê bình anh. Cô nhắm mắt lại, cho là trong căn phòng xa lạ như vậy sẽ ngủ không ngon, nhưng cô nghe Mạnh Cổ chúc cô ngủ ngon, anh dịu dàng hôn lên môi cô khiến cô cảm thấy thoải mái, sau đó cô dĩ nhiên ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc thẳng tới sáng.
Trần Nhược Vũ tỉnh lại là do Mạnh Cổ gọi. Cô mở mắt ra, thấy Mạnh Cổ đứng ở mép giường, anh nói muốn đi làm, gọi cô dậy rửa mặt, đừng đi trễ. Sau đó anh giao cho cô chìa khóa, nói là khóa cửa chính, để cô lúc ra cửa nhớ khóa trái cửa lại.
“Nha” Cô nhìn chìa khóa trên tủ đầu giường, có chút sững sờ.
“Tỉnh chưa?” Anh bấm mặt cô
Cô thanh tĩnh một chút. Anh lại dặn: “Không cho sơ ý đem chìa khóa của anh vứt bỏ, nhớ cất kỹ”
“Nha” Sáng sớm liền phê bình, còn lợi hại hơn mẹ cô nữa.
“Được” Trên mặt bị hôn một cái, sau đó anh đi.
Trần Nhược Vũ sửng sốt nghe âm thanh đóng cửa thật lâu, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, vẫn chưa tới bảy rưỡi. Cô ngồi một hồi mới thanh tỉnh hoàn toàn. Đúng rồi, Phách Vương Long tiên sinh nhà cô đi làm rất sớm.
Nhưng mà, buổi sáng không phải nam nữ ôm nhau, xấu hổ nói mấy lời năn nỉ, sau đó sẽ lưu luyến không rời mà nói mấy lời cáo biệt sao?
“A” Trần Nhược Vũ ngã xuống giường, dùng chăn che mặt.
Được rồi, dù sao tối hôm qua bọn họ cũng không phát sinh chuyện cẩu huyết gì, tiết mục bắt kẻ thông dâm cũng chỉ có mở màn mà không tiến diễn, lời nói từ biệt bên giường cũng là anh giúp cô phơi đồ lót, chuyện lãng mạn kết thúc như vậy.
Cho nên bọn họ không phải tình thân bình thường. Trần Nhược Vũ chậm chạp bò dậy.
Bọn họ mà lãng mạn sẽ làm chết đi đôi tình nhân cổ quái.
Ngày thứ hai chính thức yêu nhau, lại là cái thực tế không lãng mạn.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này tương đối ngắn, phía giới phải là tiết mục mọi người muốn phối hợp gặt giá, cho nên dừng lại ở đây thôi
Chẳng qua tôi cũng nghĩ, hai người bọn họ như vậy có phải là quá không cẩu huyết rồi không?
Mọi người nhắn lại ý kiến tôi có thấy, nói cảm thấy Trần Nhược Vũ biến hóa quá lớn, cảm thấy thích hợp, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận, hiện tại cứ viết đã, chờ quay đầu lại đem toàn văn tu bổ lại một lần cụ thể. Cảm ơn đánh giá của mọi ngời, cho dù tốt hay không tốt, tôi sẽ đều suy nghĩ, hi vọng sẽ càng tiến bộ
Cũng xin mọi người đừng khách khí, cứ tìm cách nói với tôi thôi. Cảm tạ mọi người nhé!
Cùng anh dây dưa không rõ Cùng anh dây dưa không rõ - Minh Nguyệt Thính Phong