Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 889 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1130 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 03:42:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 620: Có Lạnh Không?
ừa tới cửa ra vào của sân vận động, chỉ nghe thanh âm trầm đục liên tục vang lên, tiếng kêu thảm thiết không ngớt không dứt. Không cần hỏi cũng biết là Bùi Ngữ Yên động thủ.
Bùi Ngữ Yên động thủ, kết quả của hơn ba mươi tên thành viên Thanh Bang kia, chỉ có bị ngược đãi mà thôi.
Quả nhiên, Trần đại thiếu đi vào sân vận động, liền chứng kiến những thành viên Thanh Bang kia, tất cả đều nằm trên mặt đất, bụm lấy bụng của mình thống khổ rên rỉ.
Dùng thực lực của Bùi Ngữ Yên, muốn đánh bay bọn hắn, còn không phải chuyện đùa sao, sẽ không phí bất luận công phu gì đấy.
Phải biết rằng, Bùi Ngữ Yên liên tục hai lần đột phá cực hạn, thực lực của nàng, đây chính là tăng lên không nhỏ.
Bọn người Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp, ngay ngắn cảm thấy giật mình. Chẳng ai ngờ rằng, sức chiến đấu của Bùi Ngữ Yên vậy mà sẽ khủng bố như thế.
Hơn ba mươi tên thành viên Thanh Bang, vậy mà trong khoảnh khắc bị quật ngã, không có bất kỳ sức hoàn thủ.
Cái này tất cả đều là người có thực lực không tệ a.
- Tiêu Nhân, ngươi cũng quá ngu xuẩn đi à nha?
Hạo Quý trầm ngâm một tiếng, nhìn Tiêu Nhân ở một bên, sững sờ tại nguyên chỗ, tràn đầy khinh thường nói:
- Thực cho rằng, gọi tới mấy người kia, là có thể giáo huấn chúng ta sao? Đại tẩu của ta, đây chính là rất uy vũ.
Bặc Giới Sáp ở một bên, nhịn không được liếc mắt.
Choáng nha, uy vũ?
Trước đó, ngươi biết sao?
Nhìn thấy người Thanh Bang đến, ngươi trước tiên bảo bọn hắn ly khai, không muốn liên lụy bọn hắn. Nếu ngươi biết thân thủ của Bùi Ngữ Yên rất inh, còn sợ liên lụy bọn hắn sao?
Bặc Giới Sáp chỉ lo oán thầm Hạo Quý, hắn ngay cả lời nói của mình cũng quên.
Hắn cũng là muốn Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên ly khai.
- Đại tẩu, chị thật sự là lợi hại.
Hạo Quý xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt sùng bái nhìn Bùi Ngữ Yên:
- Quốc tế toàn năng siêu sao, là đủ tất cả, ngay cả đánh nhau cũng sắc bén như thế.
- Cái kia... Đại tẩu, chị lạnh không?
Bặc Giới Sáp nhịn không được mở miệng hỏi.
- Ách?
Bùi Ngữ Yên ngây ngẩn cả người.
- Bặc Giới Sáp, ngươi nói chuyện, chẳng lẽ không thể trực tiếp một ít sao?
Hạo Quý trừng mắt nhìn Bặc Giới Sáp, nói ra:
- Bặc Giới Sáp là ý nói, còn có cái gì, là đại tẩu không biết không? Đứng như vậy cao, có lạnh hay không?
- Cao xử bất thắng hàn, ha ha, ý tứ của thằng này là vậy.
Hạo Quý có chút không có ý tứ nói:
- Bặc Giới Sáp này, rất thích nói loại lời này, làm cho người nghe không hiểu.
Không thể phủ nhận, Hạo Quý còn là rất hiểu rõ Bặc Giới Sáp.
Ý tứ che dấu sâu như vậy, Hạo Quý cũng có thể minh bạch.
- A, nguyên lai là như vậy.
Bùi Ngữ Yên cảm thấy rất khôi hài.
- Muốn đi, chạy đi đâu?
Đúng lúc này, Hạo Quý quát lạnh một tiếng, đột nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, một cước đá bay Tiêu Nhân:
- Con mẹ ngươi, dám ở trước mặt lão tử hung hăng càn quấy, gọi người đánh lão tử, ta cho ngươi gọi người đánh lão tử...
Rầm rầm rầm...
Hạo Quý đối với Tiêu Nhân là một hồi cuồng đạp, bất quá, độ mạnh yếu cũng không lớn, thành phần nhục nhã lớn hơn thành phần đánh người rất nhiều.
- Ta là cặn bã? Ngươi nói, hiện tại ai là cặn bã?
Hạo Quý một cước đá lên trên mặt Tiêu Nhân, nói ra:
- Đại ca ngươi là thành viên Thanh Bang thì thế nào, ca ca ta há sợ ngươi sao?
- Phế vật, thực con mẹ nó phế vật.
Hạo Quý lại đạp Tiêu Nhân một cước, chẳng muốn để ý tới hắn.
- Oa ha ha, thần tượng đại ca, anh trở lại rồi.
Hạo Quý xem xét bốn phía, không thấy được đại ca của Tiêu Nhân, nhịn không được hỏi:
- Tên kia đi đâu rồi?
- Để cho hắn chạy thoát rồi.
Trần Thanh Đế nhún vai, thản nhiên nói.
- Chạy?
Hạo Quý vốn là sững sờ, lập tức mở miệng nói ra:
- Nếu đại tẩu ra tay, đại ca phế vật kia của Tiêu Nhân, khẳng định chạy không thoát, đại tẩu đánh nhau rất sắc bén đấy.
- Đại tẩu là quốc tế toàn năng siêu sao, các hạng đều toàn năng, đánh nhau cũng không ngoại lệ.
Hạo Quý vươn tay, vỗ vỗ bả vai Trần Thanh Đế nói ra:
- Bất quá, thần tượng đại ca, anh cũng không cần nản chí.
- Kỳ thật anh vẫn là rất lợi hại.
Hạo Quý tràn đầy an ủi nói:
- Đại tẩu lại lợi hại như thế nào, còn không phải là vị hôn thê của thần tượng đại ca anh sao.
Bất quá, cái này xem như an ủi người sao?
- Ngươi... ngươi nói thật sự là rất có đạo lý.
Trần Thanh Đế bị Hạo Quý nói như vậy cười khổ không thôi, Bùi Ngữ Yên cũng cảm thấy vô cùng buồn cười.
Người khác không biết, Bùi Ngữ Yên lại tinh tường biết rõ, đồ đệ của Thanh Bang cung phụng trưởng lão, đại ca Tiêu Nhân, khẳng định bị Trần Thanh Đế giết đi.
Chỉ là, Trần đại thiếu cũng không muốn cho bọn người Hạo Quý biết rõ mà thôi.
- Hạo Quý, Bặc Giới Sáp, về sau có chuyện gì, gọi điện thoại cho ta là được.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:
- Không cần sợ phiền toái ta.
Cái đoạn ân tình này, Trần đại thiếu là nhớ kỹ.
- Cái kia, thần tượng đại ca, anh ở Trung Y Học Viện đúng không?
Nhìn thấy Trần Thanh Đế gật đầu, trong con ngươi của Hạo Quý hiện lên một đạo tinh mang:
- Hắc hắc, cái kia không có việc gì rồi.
Cáo biệt Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp, Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên chạy tới sân bay, nhanh chóng trở về thủ đô.
Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu - Diện Hồng Nhĩ Xích