Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 889 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1130 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 03:42:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 99: Nữ Nhân Này Ta Nhìn Trúng
ặc dù Trung Đảo Bắc Can địa vị rất cao, bất quá, hắn lại không là Võ giả, đương nhiên không hiểu kiêu ngạo của Võ giả rồi.
- Thật sự là kiêu ngạo ngu xuẩn.
Trần Thanh Đế mặt không biểu tình, nhưng trong lòng hung hăng khinh bỉ ba gã Hắc y nhân này một phen. Con mẹ nó, có cái gì kiêu ngạo hay không chứ, có thể giết chết địch nhân, mới là trọng yếu nhất.
Vì kiêu ngạo chó má, đem tánh mạng của mình góp vào, cái kia còn kiêu ngạo cái rắm.
Mà Trần Thanh Đế cũng chính là lợi dụng kiêu ngạo, ngạo khí của bọn hắn, từ đó đến đánh bại từng cái. Chỉ cần có thể thuận lợi giết một người, còn lại hai gã Hắc y nhân, cho dù liên thủ, Trần Thanh Đế cũng không để vào mắt.
- Ta... ta thật không rõ.
Trung Đảo Bắc Can lắc đầu, thật sự là không rõ, cái gọi là ngạo khí Võ giả. Bất quá, 'Lữ Đông' đã có nắm chắc diệt trừ bảo tiêu của Trần đại thiếu như vậy, Trung Đảo Bắc Can cũng không hề hỏi đến.
Chỉ cần diệt trừ bảo tiêu cường hãn của Trần Thanh Đế rồi, muốn giết Trần đại thiếu, vậy thì càng thêm dễ dàng.
- Con mẹ nó, lão tử có thể vừa ý ngươi là phúc phần của ngươi.
Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến thanh âm khí diễm hung hăng, càn quấy tức giận mắng:
- Con kỹ nữ, nếu ngươi lại khóc, lão tử sẽ để cho các huynh đệ khác luôn phiên cưỡng hiếp ngươi.
- Van cầu ngươi, tha cho ta đi, van cầu ngươi.
Ngay sau đó, tiếng la khóc của một thiếu nữ vang lên.
- Ân?
Trần Thanh Đế nhíu mày, tuy hắn không phải người tốt lành gì, nhưng đối với loại chuyện cường gian, luân gian này, lại cực kỳ thống hận.
Phải biết rằng, hắn là bị Trần Phong Nhiên hãm hại, gánh vác lấy tội danh tìm người cường gian muội muội mình.
Thiếu nữ bên ngoài giãy dụa, rất hiển nhiên là không tình nguyện. Hơn nữa vừa rồi tên hung hăng uy hiếp kia, trong nội tâm Trần Thanh Đế hiện lên một đạo sát cơ.
- Là Tá Đằng Thiếu tổ trưởng.
Trung Đảo Bắc Can nhíu mày, rất là bất mãn nói:
- Thời điểm hắn vừa tới, ta không ngừng nói cho hắn biết, đây không phải trong nước, không nên gây chuyện, hắn lại không nghe.
- Ai bảo hắn là cháu trai bảo bối của tổ trưởng, cho dù chúng ta xem thường hắn như thế nào, cũng phải cho tổ trưởng mặt mũi.
Vẻ mặt Tỉnh Thượng Tàn Câu coi rẻ nói.
Bọn người Hắc y nhân mặc dù không có nói chuyện, nhưng biểu lộ trên mặt cũng đã nói rõ hết thảy, rất là khinh bỉ Tá Đằng Thiếu tổ trưởng.
- Đúng vậy, giống như là Trần Thanh Đế kia, chuyện xấu làm tuyệt, thậm chí có một số việc, ngay cả ta cũng làm không được, hắn có thể làm được. Đây hết thảy, còn không phải bởi vì bối cảnh của hắn sao?
Trung Đảo Bắc Can bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt tràn đầy khinh bỉ cùng khinh thường.
Lần này, Trần Thanh Đế đã có thể ủy khuất rồi. Con mẹ nó, các ngươi muốn mắng người thì mắng người, xem thường người thì xem thường người, sao lại kéo lên mình lão tử chứ?
Thật sự là mẹ nó, nằm cũng trúng đạn a.
- Chúng ta đi ra xem, ở nơi này là thời kì phi thường, không thể để cho Tá Đằng Thiếu tổ trưởng gây chuyện thị phi, liên lụy chúng ta, hư mất đại sự.
Trung Đảo Bắc Can hít sâu một hơi, nói ra:
- Con mẹ nó, Trần Thanh Đế giết ai không giết, hết lần này tới lần khác lại giết cái phế vật Cương Mộc Đao Phách kia.
Nâng Cương Mộc Đao Phách lên, trên mặt Tỉnh Thượng Tàn Câu lộ ra cười khổ.
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, ngươi làm cái gì vậy?
Vừa đi ra ngoài, Trung Đảo Bắc Can chỉ thấy một thanh niên chừng hai mươi, sắc mặt trắng bệch, xem xét là mặt hàng túng dục quá độ, đang lôi kéo một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, mặt mũi tràn đầy nước mắt, cực không tình nguyện đi tới.
Ngữ khí Tá Đằng Thiếu tổ trưởng hung hăng càn quấy nói một tràng, tuy Trần Thanh Đế không có nghe hiểu, nhưng từ vẻ mặt bỉ ổi của hắn không khó đoán được hắn muốn làm gì.
Cho dù thằng này không nói lời nào, chỉ là tràng diện hiện tại này, Trần Thanh Đế không cần nghĩ cũng biết, thằng này cưỡng ép kéo lấy một thiếu nữ tuổi trẻ, muốn làm chuyện kia.
- Van cầu các ngươi, buông tha ta, thả ta...
Thiếu nữ không ngừng thút thít nỉ non, ánh mắt cầu khẩn, đặt ở trên người bọn người Trần Thanh Đế.
Khi Trần Thanh Đế tiếp xúc đến ánh mắt của thiếu nữ, trong lòng run lên, sát cơ càng sâu.
Cường gian, là sự tình Trần Thanh Đế thống hận nhất.
Không có nhìn thấy thì thôi, hôm nay gặp được, tuyệt đối không thể ngồi yên không lý đến.
- Nữ nhân này, ta nhìn trúng.
Trần Thanh Đế tiến lên một bước, một tay kéo lấy thiếu nữ từ trong tay Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, trực tiếp ôm vào trong ngực của mình.
Ai cũng thật không ngờ, Trần Thanh Đế lại đột nhiên đoạt nữ nhân cùng Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, bọn người Trung Đảo Bắc Can đều ngây ngẩn cả người. Coi như là Tá Đằng Thiếu tổ trưởng cũng là như thế, hắn cho tới bây giờ là không có nghĩ qua, có ai sẽ lớn gan như vậy, dám đoạt nữ nhân cùng hắn.
Người cùng Tá Đằng Thiếu tổ trưởng hắn đoạt nữ nhân, tất cả đều bị hắn đưa vào địa ngục hối hận hết rồi.
Nhưng mà, hôm nay lại đụng phải một cái.
- Ngươi sao, cũng dám cùng lão tử đoạt nữ nhân, ngươi không phải sống đủ rồi chứ?
Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, rất nhanh phản ứng qua, khí diễm hung hăng càn quấy chửi ầm lên.
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, hắn là...
Trung Đảo Bắc Can biến sắc, vội vàng muốn giải thích. Bất quá, lời của hắn còn chưa dứt, đã bị Tá Đằng Thiếu tổ trưởng đánh gãy.
- Hắn là ai, lão tử không muốn biết. Hắn dám đoạt nữ nhân cùng lão tử, bất kể là ai, kết cục chỉ có một, đó chính là chết.
Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, tự mình biết mình bao nhiêu cân lượng, nhìn ba người Thập Tam lạnh giọng quát:
- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không bắt hắn lại cho ta.
Bọn người Thập Tam không nhúc nhích, Tỉnh Thượng Tàn Câu 'trúng độc' trên mặt chất đầy dáng tươi cười, nói ra:
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, ngươi không nên tức giận, hắn là người Lữ gia phái tới, chúng ta...
- Con mẹ nó, ngươi có phải cũng muốn chết hay không?
Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu - Diện Hồng Nhĩ Xích