Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 877 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 875 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:46:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 710: Phát Huy Vượt Xa Người Thường (1)
ực phẩm tà thiếu
Tác giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
Chương 710: Phát huy vượt xa người thường (1)
Nguồn dịch: Nhóm dịch: minhnguyet12
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: paoshu8
Rất nhiều người, bởi vì bình thường xã giao nhiều vô số, có chút thời gian, là dốc sức liều mạng nghỉ ngơi. Hiện tại, bọn hắn không nghỉ ngơi, cũng không sợ xã giao.
Coi như là ngươi không tìm hắn, hắn cũng sẽ tìm ngươi, bất quá, trong tay của hắn đều cầm thư mời, hữu ý vô ý muốn để cho người khác biết rõ.
Khoe khoang, sâu sắc khoe khoang.
Ngay từ đầu, Lữ gia cùng người phe phái Lữ gia, còn không có cảm thấy cái gì, ôm thái độ không sao cả, nhưng mà, người làm chuyện loại này càng ngày càng nhiều.
Cái này, mặt mũi nhịn không được nữa.
Cái này choáng nha, quả thực là trần trụi đánh mặt Lữ gia cùng phe phái Lữ gia, để cho nhiều người thực lực bình thường như vậy, ngồi lên đầu Lữ gia cùng phe phái Lữ gia a.
Bất quá, có thể có biện pháp nào, Lữ gia cũng không có tỏ thái độ, chớ nói chi là người phe phái Lữ gia.
Phải biết rằng, đây chính là Viên gia Viên đại thiếu a, ai con mẹ nó chọc nổi.
Đối với Viên Cầu làm ra hết thảy, Trần Thanh Đế là vừa yêu vừa hận, không cần hỏi, Viên đại thiếu là muốn ép hắn làm ô-sin.
Phát ra nhiều thư mời như vậy, cần nhiều Điều Hòa y phục như vậy, Trần đại thiếu không làm, ai đi làm?
- Trần đại thiếu, ta đi huấn luyện.
Giang Sơn Ngự Cảnh, trong biệt thự, Thiết Nam hít sâu một hơi, nhìn Trần Thanh Đế cung kính nói.
- Ân, đi thôi.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:
- Ta chuẩn bị cho cô một ít thảo dược, đợi lát nữa ta sẽ đặt ở trong phòng của ngươi.
Nhìn thấy Thiết Nam ly khai, Trần Thanh Đế lắc đầu:
- Viên Cầu có lẽ cũng sắp tới rồi.
Quả nhiên, chỉ qua hơn 10 phút, một viên thịt thật hưng phấn lăn qua, mà lúc này, Viên mập mạp mặc áo điều hòa chống đạn, vậy mà đầu đầy mồ hôi.
- Con mẹ nó, thật sự là mệt chết ta.
Viên Cầu xông vào biệt thự, vọt tới tủ lạnh, cầm lên một chai nước uống, điên cuồng uống ừng ực, toàn bộ quá trình, trực tiếp bỏ qua Trần đại thiếu rồi.
- Điên cuồng, quá con mẹ nó điên cuồng.
Lúc này, Viên Cầu mới đi đến bên người Trần Thanh Đế, vẻ mặt hơi sợ, nhưng trong thanh âm, lại thật đắc ý:
- Một đám lưu manh Lâm gia kia, đuổi theo ta muốn Điều Hòa y phục, mịa, không cho, còn muốn đánh người.
- Khá tốt, ca ca ta chạy nhanh, sớm một bước chạy ra ngoài.
Viên Cầu liên tục hít sâu mấy hơi:
- Trần đại thiếu, ngươi không biết, mấy ngày nay, ca ca ta thiếu chút nữa bị người lột da. Những gia tộc thế lực kia, tất cả đều vây cửa, muốn Điều Hòa y phục.
- Muốn Điều Hòa y phục? Choáng nha, Điều Hòa y phục là ca ca ta dùng để kiếm tiền, chẳng lẽ có người đến muốn, ca ca ta sẽ đưa sao?
Vẻ mặt Viên Cầu khinh bỉ:
- Mặt mũi? Mặt mũi của cha ta, ta cũng không cho, lại ặt mũi của bọn hắn?
- Nói đi, tới tìm ta có chuyện gì?
Trần Thanh Đế biết rõ còn cố hỏi nói.
- Cái kia... hắc hắc.
Viên Cầu chà xát ngón tay như là cà rốt, nói ra:
- Thư mời phát hơi nhiều, cho nên, Điều Hòa y phục này hơi thiếu... quá thiếu, cho nên... khục khục, Trần đại thiếu, ngươi sẽ không để cho ta tự mình đánh mặt mình chứ?
- Khá tốt ta gần đây, kỹ thuật tiến bộ không ít, bằng không thì, ta thực không có biện pháp giúp ngươi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra: nguồn (.)
- Nói đi, còn thiếu bao nhiêu bộ?
- Cũng không thiếu bao nhiêu, chỉ... chỉ...
Viên Cầu vươn hai ngón tay, nói ra:
- Còn kém hai... 2000... 2000 bộ.
- 2000 bộ đồ? Đơn giản.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:
- Mang ta đi.
- Oa ha ha, đi, đi...
Viên Cầu lập tức hưng phấn không thôi, trong con ngươi, tinh mang bắn ra bốn phía, giống như là thấy được núi vàng núi bạc, cuồn cuộn mà đến vậy.
2000 bộ a.
Một ngày giải quyết?
Dựa vào, thật lợi hại.
Một ngày bán ra 2000 bộ, một bộ một trăm vạn, cái kia chính là hai tỷ, thành phẩm chỉ là mấy vạn mà thôi. Mười ngày, cái kia chính là 20 tỷ, một tháng, một năm...
Viên đại thiếu như là thấy được, tiền trên toàn bộ thế giới, tất cả đều tiến vào túi của mình, sao có thể không hưng phấn.
Đi theo Viên mập mạp, lén lút, chú ý cẩn thận, như là đạo tặc tiến vào trong kho hàng của Công ty Quần áo và Trang sức Phú Hào.
Hiện tại Viên đại thiếu cũng không dám lộ diện, một khi lộ diện, sẽ bị phiền chết.
- Trần đại thiếu, ngươi ở nơi này chế tác, ta đi ra phía dưới chờ ngươi.
Hai mắt Viên Cầu tỏa sáng nói:
- Về phần ăn, ta đã mua xong rồi.
- Đi đi, đừng tới quấy rầy ta, nói không chừng, ta sẽ phát huy vượt xa người thường, chuẩn bị nhiều hơn một chút.
Trần Thanh Đế khoát tay áo, cho Viên Cầu một liều mãnh dược.
- Tốt, ngươi không đi ra, ta nhất định sẽ không quấy rầy ngươi, nhất định!
Viên Cầu phấn chấn không thôi, hoa chân múa tay vui sướng rời khỏi nhà kho, đi chờ đợi Trần Thanh Đế.
Phát huy vượt xa người thường?
Chuẩn bị nhiều hơn một chút?
Con mẹ nó, xem ra cái sổ sách này của ca ca ta, cần phải tính toán lại một lần nữa.
Làm ra hơn 100 bộ? Cái kia mỗi ngày là thu nhập hơn 200 triệu? Nếu như nhiều ra 200 bộ? Ông trời của ta, ta muốn phát, phát đạt.
Tiền, tất cả tiền đều là của ta.
Làm nhiều ra nhiều bộ Điều Hòa y phục, Viên đại thiếu cũng không có đi muốn, cũng không dám yêu cầu xa vời.
Trong kho hàng, Trần Thanh Đế chỉ là tốn chốc lát thời gian, đã giải quyết bốn ngàn bộ Điều Hòa y phục, sau đó lặng yên rời khỏi Công ty Quần áo và Trang sức Phú Hào.
- Điều Hòa y phục đưa ra thị trường, những Tu Chân giả kia nhất định sẽ biết rõ, đến lúc đó sẽ tiến hành điều tra.
Cực Phẩm Tà Thiếu Cực Phẩm Tà Thiếu - Diện Hồng Nhĩ Xích