A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 877 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 875 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:46:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 533
Cực Phẩm Tà Thiếu
Tác giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
Chương 533: Võ Nghệ bị bắt
Nhóm dịch: minhnguyet123
Sưu tầm by Mèo Bất Tử
Nguồn: Mê Truyện
Nhìn thấy Bùi Ngữ Yên vừa muốn nói cái gì, Trần Thanh Đế khoát tay áo, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc, chăm chú:
- Nói cho ta biết, sự tình ta muốn biết.
Dây thép treo của Trần Hương Hương, là Hướng Diễm động tay, nàng là như thế nào làm được, điểm này, Bùi Ngữ Yên phải cho Trần Thanh Đế hắn một cái công đạo.
- Ta nói, ta không biết ngươi tin sao?
Bùi Ngữ Yên cười khổ nói.
- Đáp án này, ta cũng không hài lòng, ta cho ngươi thêm một cơ hội, nếu không, ta không ngại hiện tại giết ngươi.
Trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế lóe ra sát khí:
- Có lẽ, thời điểm khi ta nhớ lại hết thảy, sẽ cảm thấy hối hận cùng tiếc nuối.
Hối hận?
Tiếc nuối?
Đích thật là như thế.
Bằng không thì Trần đại thiếu kia, quyết không chọn cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ.
Những thứ khác Trần Thanh Đế không biết, nhưng có một điểm, Trần Thanh Đế có thể khẳng định, Trần đại thiếu kia, tình nguyện cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ của mình, cũng không muốn xúc phạm tới Bùi Ngữ Yên.
Si tình?
Hay là ngu ngốc?
Trần Thanh Đế không biết.
- Ngươi sẽ bởi vì ta chết, mà hối hận, tiếc nuối?
Trong con ngươi của Bùi Ngữ Yên, hiện lên một đạo hưng phấn, tâm tình như là thoáng cái trở nên tốt hơn rất nhiều.
- Không phải.
Trần Thanh Đế lắc đầu, nói ra:
- Không phải ta hối hận, tiếc nuối, mà là Trần đại thiếu trước kia, ta không muốn làm cho hắn, hối hận, tiếc nuối.
- Có khác nhau sao?
Bùi Ngữ Yên như là nghĩ tới điều gì, trong lòng tối sầm lại, thở dài một tiếng:
- Đúng vậy a, ngươi đã triệt để thay đổi, không còn là Trần đại thiếu trước kia rồi.
- Hiện tại có thể nói a?
Trần Thanh Đế cũng không tin, Bùi Ngữ Yên lại không biết Hướng Diễm là trà trộn vào như thế nào, gian lận đối với dây thép như thế nào.
- Ta lần này mang đoàn đội đến, ở bên trong, có một nhạc sĩ Piano, là đến từ Thượng Quan gia.
Bùi Ngữ Yên hít sâu một hơi, nói ra:
- Nàng, đã bị ta giam.
- Không nên để cho ta biết rõ, có quan hệ với ngươi.
Trần Thanh Đế vứt bỏ một câu, quay người muốn ly khai.
- Trần Thanh Đế...
Thân thể Bùi Ngữ Yên khẽ động, rất nhanh chạy tới, từ phía sau, ôm lấy Trần Thanh Đế:
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ ngươi thật sự không thích ta sao?
- Không biết.
Cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Bùi Ngữ Yên, cùng đôi ngực ngạo nhân kia áp sát sau lưng hắn, Trần Thanh Đế lắc đầu, nói ra:
- Ít nhất, trước khi nhớ lại hết thảy, ta sẽ không thích ngươi.
Nói xong, Trần Thanh Đế lấy hai tay của Bùi Ngữ Yên đang ôm ở trước ngực hắn ra, cũng không quay đầu, nhìn xem hư không, thì thào tự nói:
- Thân tình, ta cảm thấy. Tình yêu? Ta còn không hiểu.
Ở kiếp trước, Trần Thanh Đế là cô nhi, căn bản không biết cái gì gọi là thân tình.
Tình yêu?
Mặc dù có không ít nữ tu sĩ quấn lại, Trần Thanh Đế cũng phong lưu không bị trói buộc đẩy ngã, nhưng mà, hắn cũng không biết, không hiểu được cái gì là tình yêu.
Trần Thanh Đế, chỉ là một yêu nghiệt đem tất cả tinh lực đổ vào luyện đan, luyện khí, luyện phù, trận pháp...
Tên điên!
- Tình yêu, ngươi không hiểu?
Bùi Ngữ Yên ngây ngẩn cả người, giống như là bị thiên kiếp diệt thế bổ trúng, vẻ mặt không thể tin được, vô cùng chấn động:
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ đây cũng là bởi vì ta? Ngươi không có yêu ai nữa?
- Có lẽ a!
Trần Thanh Đế lắc đầu.
Ở trong trí nhớ Trần Thanh Đế tiếp thu, Trần đại thiếu kia chơi đùa nữ nhân cũng có thể tạo thành một trung đoàn, nhưng mà, chỉ là chơi đùa.
Chơi đùa mà thôi.
Chỉ là vì chơi nữ nhân mà chơi, không có bất kỳ cảm tình ở trong đó.
Về phần có phải bởi vì Bùi Ngữ Yên hay không, Trần Thanh Đế hắn cũng không biết.
- Tiểu Nghệ, em ở nơi nào, em ở nơi nào, không nên hù dọa đại ca a...
- Tiểu Nghệ, có nghe hay không, đã nghe được thì trả lời...
Đúng lúc này, thanh âm nhỏ bé yếu ớt, lo lắng vang lên, dùng thính lực của Trần Thanh Đế và Bùi Ngữ Yên, một chữ không lọt, nghe rất rõ ràng.
- Tiểu Nghệ gặp chuyện không may?
Trần Thanh Đế biến sắc, rất nhanh chạy đến biên giới sân thượng, ánh mắt rất nhanh nhìn quét phía dưới, muốn từ trong đám người, tìm ra Võ Nghệ.
- Tiểu Nghệ?
Sắc mặt của Bùi Ngữ Yên cũng biến đổi, nàng đối với Võ Nghệ là phi thường coi trọng.
- Ân?
Sau một lát, Trần Thanh Đế thình lình phát hiện, ở trong một ngõ ngách, một gã nam tử đang khiêng một cái bao tải lên xe.
Ngay sau đó, chiếc xe kia rất nhanh khởi động, nhanh chóng xông ra ngoài.
- Là Tiểu Nghệ!
Sắc mặt Trần Thanh Đế vô cùng âm trầm, trong con ngươi, tràn đầy sát khí đầm đặc, thân thể nhảy lên, trực tiếp từ phía trên nhảy xuống.
- Trần Thanh Đế...
Nhìn thấy cử động của Trần Thanh Đế, Bùi Ngữ Yên nhịn không được kinh hô, cái này... đây chính là lầu chín a, cứ như vậy nhảy xuống dưới.
Oanh!
Cực Phẩm Tà Thiếu Cực Phẩm Tà Thiếu - Diện Hồng Nhĩ Xích