Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 877 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 875 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:46:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 189
ực Phẩm Tà Thiếu
Tác giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
Chương 189: Mượn tiền
Nhóm dịch: minhnguyet123
Sưu tầm by Mèo Bất Tử
Nguồn: Mê Truyện
Nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, lúc ấy Trần Hương Hương liền không nhịn được hỏi:
- Chỉ hai người chúng ta, cũng ăn không hết a? Có phải quá lãng phí rồi hay không?
Mà Viên đại thiếu lại nói:
- Không cần sợ phí tiền, đại ca em có tiền, dù sao có hắn thanh lý còn sợ cái gì? Hơn nữa, sợ lãng phí cái gì chứ? Em xem những quân nhân bên ngoài kia, cả đám đều đứng một ngày, vừa đói vừa mệt mỏi, coi như là chia phúc lợi cho bọn hắn a.
Kết quả là, Viên Cầu lại đặt vài bàn tiệc lớn, còn mua không ít hảo tửu, mời quân nhân bên ngoài ăn uống. Những quân nhân kia đối với Viên Cầu, gia tăng lên không ít hảo cảm, chỉ là đồ ăn là ăn hết. Về phần rượu, lại không có một ai uống một ngụm.
Trong lúc làm nhiệm vụ, không được uống rượu, cho dù là dính một giọt cũng không được, nếu không sẽ phải chịu quân quy xử phạt nghiêm khắc.
Viên đại thiếu là khuyên can mãi, uy hiếp với khuyên bảo, môi sắp mài ra máu, cũng không ai động tâm. Làm đến cuối cùng, hắn cũng không có tâm tình uống hai chén rồi thôi.
- Ngươi thật đúng là biết ăn.
Trần Thanh Đế nhìn bàn ăn bừa bộn, nhịn không được liếc mắt.
Ngươi ngược lại tốt, ăn uống thả cửa, sướng rồi. Đáng thương ca ca ta bề bộn một ngày, một ngụm nước cũng không có uống. Vốn muốn ăn một bữa, trên người còn không có tiền.
- Ta ăn, còn có những huynh đệ bên ngoài kia ăn nữa, dù sao cũng có ngươi trả, sợ cái gì chứ?
Viên Cầu liếm liếm bờ môi, vẫn chưa thỏa mãn nói.
Không cần bỏ tiền mà được ăn cơm, rất thoải mái a.
Viên đại thiếu có tiền, Viên gia cũng có tiền, nhưng mà thằng này lại là một gia hỏa rất keo kiệt.
Đối với tiền, hắn rất là coi trọng.
Tiền đẻ ra tiền, mới là vương đạo.
Đương nhiên, Viên Cầu tiêu tiền, vậy nhất định là một phần cũng sẽ không thiếu. Địa phương không nên phí, kiên quyết không dư một đồng, thậm chí có thể không trả một hào.
Thay mẹ Hoàng Dĩnh trả tiền viện phí, phí tổn thuốc bổ, bồi dưỡng bác sĩ,… mua mười cái điện thoại cho Trần đại thiếu. Những thứ này, ở Viên Cầu xem ra, đó là phải tiêu, còn phải tiêu nhiều.
Ai bảo Trần đại thiếu là huynh đệ của Viên Cầu hắn? Ai bảo mẹ Hoàng Dĩnh, là mẹ vợ tương lai của Trần đại thiếu?
Về phần đua xe cùng người khác, cũng là nên tiêu.
Đánh bạc, có thua có thắng, không có người nguyện ý thua tiền.
Viên Cầu đánh bạc là vì thắng được nhiều tiền hơn, là muốn tiền đẻ ra tiền.
- Trước đừng nói nhiều như vậy, hiện tại ca ca ta cần gấp một ít tiền mặt, mượn trước một chút.
Trên người Trần Thanh Đế thật sự là một phân tiền cũng không có, bên Trương Kiều kia vẫn chờ hắn mua cơm trở về đây này.
- Gì cơ? Ngươi vay tiền ta? Cái kia…
Viên Cầu thò tay chỉ vào bàn ăn trừng lớn hai mắt, nói ra:
- Những… những thức ăn này ngươi không trả hả? Ta không được ăn miễn phí sao?
Ban đầu còn tưởng rằng ăn miễn phí bữa tối, rất thoải mái, thật cao hứng. Nhưng mà, Trần đại thiếu lại đưa tay vay tiền hắn, choáng nha, xem ra tiền cơm này, vẫn là muốn mình bỏ tiền túi rồi.
- Cùng nhau ký sổ, lần sau trả.
Trần Thanh Đế đối với Viên Cầu xem như phục rồi.
- Muốn bao nhiêu tiền?
Viên Cầu móc ra một tấm chi phiếu, trực tiếp nhét vào trong tay Trần Thanh Đế:
- Được rồi ngươi đều cầm đi đi, bên trong chỉ có mấy trăm vạn, chưa tới 1000 vạn, không biết có đủ dùng hay không. Nếu như không đủ, ta gọi điện thoại bảo người đưa tới cho ngươi.
Không có bao nhiêu, chỉ mấy trăm vạn?
Đúng, cái này đối với Viên đại thiếu mà nói, đích thật là không coi vào đâu, không có bao nhiêu, là tiền lẻ.
- Không cần.
Trần Thanh Đế nhíu mày:
- Không cần nhiều như vậy, cho ta mấy ngàn tệ là được.
- Gì cơ? Mấy ngàn tệ? Oa kháo, Trần đại thiếu, ngươi lăn lộn như thế nào vậy? Ngay cả mấy ngàn tệ cũng không có?
Viên Cầu trừng lớn hai mắt, như là xem quái vật đồng dạng, nhìn Trần đại thiếu.
Đường đường Trần gia, Trần đại thiếu, thậm chí ngay cả mấy ngàn cũng không có.
Chuyện vui quốc tế sao?
- Thẻ của ta đã mất, còn chưa kịp đi làm lại, cho nên không có tiền.
Trần Thanh Đế chỉ có thể nói làm mất thẻ, cũng không thể nói cho hắn biết, là đưa cho Thiết Nam a?
Thiết Nam, đây đã từng là một thành viên Huyết Nhận a.
Quân Thần Trần Chấn Hoa, hiện tại đang muốn tìm, rốt cuộc là gia hỏa nào đào góc tường nhà hắn, sẽ đập nát trứng chim kẻ đó a.
Trần Thanh Đế cũng không muốn để cho người khác biết rõ, hắn nhận thức Thiết Nam. Không muốn cho Trần Chấn Hoa biết rõ, là con trai của hắn, đào góc tường lão tử.
- Đến cùng có hay không?
Trần Thanh Đế hỏi.
- Không có, ngươi cũng không phải không biết, ta cho tới bây giờ không mang theo tiền mặt.
Viên Cầu nhíu mày, nói ra:
- Tự ngươi đi rút là được, muốn lấy bao nhiêu rút bấy nhiêu, không cần trả.
- Đại ca, chỗ em còn có mấy vạn, em đưa cho anh?
Lúc này, Trần Hương Hương mở miệng nói.
- Cũng tốt!
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:
- Đúng rồi, tiểu muội, hiện tại Tiểu Hắc thế nào? Thương thế đã tốt chưa?
- Đã tốt không sai biệt lắm, bất quá vẫn còn có chút suy yếu.
Trên mặt Trần Hương Hương lộ ra vẻ lo lắng.
- Không cần lo lắng, y thuật của đại ca, em còn chưa tin sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Đi, mang anh đi nhìn xem.
- Nha.
Cực Phẩm Tà Thiếu Cực Phẩm Tà Thiếu - Diện Hồng Nhĩ Xích