Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 877 - chưa đầy đủ
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 875 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:46:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ực Phẩm Tà Thiếu
Tác giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
Chương 17: Phá cửa
Nhóm dịch: minhnguyet123
Nguồn: Mê Truyện
Trần Thanh Đế vốn là sững sờ, cảm giác có chút buồn cười, lập tức thản nhiên nói:
- Ông đã như vậy, tôi sẽ không khách khí.
- Không cần...
Trần Thanh Đế luyện quyền pháp một giờ, thân pháp của hắn toàn lực bạo phát, tốc độ tăng lên tới cực hạn, nhanh tới cực điểm. Thân thể nhoáng một cái, chỉ để lại trước mặt Lôi Báo một đạo tàn ảnh.
Trần Thanh Đế động thủ, thanh âm Lôi Báo im bặt mà dừng, trừng lớn hai mắt, trên mặt tràn đầy khiếp sợ, kinh ngạc, khó có thể tin...
Lôi Báo chỉ cảm thấy cái ót tê rần, trước mắt tối đen, thần trí cũng có chút không rõ. Bất quá, hắn lại loáng thoáng nghe được Trần Thanh Đế thở dài:
- Khoảng cách gần như vậy, vậy mà để cho ta xuất thủ trước, đúng là chán sống.
- Lôi lão đại, ngươi thế nào, ngươi mau tỉnh lại a.
Liễu Nhất Thôn hoảng sợ kêu lên, vẻ mặt ân cần, lo lắng.
- Ân?
Lôi Báo phát ra một tiếng rên rỉ, khi hắn tỉnh lại, thình lình phát hiện hắn đã nằm trong ngực Liễu Nhất Thôn. Cái này làm cho hắn mồ hôi lạnh chảy ròng, mà lúc này Trần Thanh Đế đã không thấy đâu nữa.
- Cái này... thật nhanh.
Lôi Báo lắc đầu, đứng thẳng người, vẻ mặt khiếp sợ. Coi như là Quân Thần, cũng không có khả năng để cho hắn không hề phản ứng hạ gục a.
- Cũng không biết là hắn tự đại, hay là nguyên nhân gì, khoảng cách gần như vậy, vậy mà để cho ta động thủ trước.
Trần Thanh Đế đi ra hoa viên, lắc đầu nói:
- Thời gian không còn sớm, cần phải trở về.
Trần Thanh Đế đạt tới Luyện Khí tầng một, thực lực cũng chỉ có thể tính toán miễn cưỡng, chính thức đánh, đương nhiên không phải đối thủ của Lôi Báo.
Bất quá, khoảng cách gần như vậy, thân pháp của Trần Thanh Đế lại rất ngưu bức, hơn nữa Lôi Báo khinh địch, cho nên mới bị một chiêu đánh bại. Nếu là súng thật đạn thật, Trần Thanh Đế chống lại Lôi Báo, đó là thua không nghi ngờ.
Đây cũng là vì cái gì, Lôi Báo chỉ nói là thật nhanh, mà không phải nói Trần Thanh Đế thật mạnh...
Trần Chấn Hoa muốn ném hắn vào Huyết Nhận, nhưng mà, hắn lại đánh huấn luyện viên của Huyết Nhận.
Thật không biết, khi Trần Thanh Đế bị phụ thân một lòng muốn cả hai cùng chịu tội ném vào Huyết Nhận, sẽ sinh ra phản ứng gì.
Ly khai hoa viên, Trần Thanh Đế một đường chạy chậm, về tới bên ngoài biệt thự. Nhìn biệt thự trước mắt, nhưng trong lòng thì cười khổ, vẫn còn có một tia sợ hãi.
Mặc dù nói, dùng thực lực bây giờ của Trần Thanh Đế, căn bản không e ngại Lâm Tĩnh Nhu. Nhưng tối hôm qua xem hết Lâm Tĩnh Nhu, bất kể là nguyên nhân gì, thấy thế nào, xem hết chính là xem hết, đây là sự thật không thể tranh cải.
Một thiếu nữ xuân quý, bị một thiếu gia siêu cấp ăn chơi có tiếng xấu nhìn hết, ai chịu nổi a, ai biết, kế tiếp sẽ đối mặt Lâm Tĩnh Nhu trả thù như thế nào.
Nếu như Lâm Tĩnh Nhu muốn đánh Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế có thể hoàn thủ sao? Tối đa cũng chỉ là né tránh mà thôi, nếu một cái sơ sẩy không thoát được, lại bị đạp đan điền, lúc đó thật sự khóc không ra nước mắt.
Đến lúc đó, Trần Thanh Đế tìm ai nói rõ lí lẽ.
Dù sao... đuối lý a.
Trần Thanh Đế lắc đầu, hít sâu một hơi, lặng lẽ tiến nhập phòng của mình. Vô luận là đi ra, hay là trở về, toàn bộ quá trình, đều không có người phát hiện.
Trở lại phòng của mình, Trần Thanh Đế lặng lẽ đóng kỹ cửa lại, suy nghĩ xuống, vẫn là cảm giác không ổn:
- Trong phòng, thật sự là không quá an toàn, chờ Lâm Tĩnh Nhu rời giường nhất định sẽ tới tìm ta tính sổ.
- Toàn thân đổ mồ hôi, đi tắm cái đã, mình đoán Lâm Tĩnh Nhu như thế nào cũng không nghĩ ra, ta sẽ đi phòng tắm tắm rửa. Hắc hắc, chỗ nguy hiểm nhất, mới là an toàn nhất.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế cầm một bộ quần áo cẩn thận rời phòng, tiến vào phòng tắm của hắn.
- Ân? Tại đây vậy mà lưu lại mùi thơm nhàn nhạt của Lâm Tĩnh Nhu.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, trong óc lại hiển hiện thân thể mềm mại mê người kia của Lâm Tĩnh Nhu, khiến cho hắn suýt tâm viên ý mãn lần nữa.
- Lăn, người cũng đã chết, lại vẫn dám ảnh hưởng ta.
Trần Thanh Đế chấn động toàn thân, mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng phát ra giận dữ. Định lực kém như vậy, Trần Thanh Đế trước tiên liền nghĩ đến, vốn là tàn hồn kia ảnh hưởng hắn.
Sau khi khôi phục bình thường, Trần Thanh Đế rất nhanh bỏ đi quần áo thể thao trên người, mở vòi nước, rất là khoái ý tắm dội. Toàn thân đều là mồ hôi, cảm giác tắm nước lạnh kia vẫn là phi thường không tệ.
- Phanh!
Đúng lúc này, một thanh âm đạp cửa đột nhiên vang lên, vẻ mặt thích ý của Trần Thanh Đế thoáng cái hoảng sợ. Không cần nghĩ cũng biết, Lâm Tĩnh Nhu đại tiểu thư rời giường, hơn nữa còn đạp cửa phòng của Trần Thanh Đế.
- Lâm Tĩnh Nhu này thật đúng là đủ bạo lực, khá tốt, ca ca ta có dự kiến trước, không có ở trong phòng.
Trần Thanh Đế đắc ý cười không ngừng.
Phương thức Lâm Tĩnh Nhu bạo lực đạp cửa kia, tuy không thấy được, nhưng Trần Thanh Đế có thể tưởng tượng ra, lúc này Lâm Tĩnh Nhu là phẫn nộ cỡ nào. Nếu như Trần Thanh Đế còn ở trong phòng, cạc cạc, vậy cũng rất khó nói.
- Trần Thanh Đế, ngươi cút ra đây cho ta.
Lâm Tĩnh Nhu gầm lên giận dữ đột nhiên vang lên, khi xông vào phòng của Trần Thanh Đế, lại không có phát hiện Trần Thanh Đế, cảm tình thằng này đã chạy mất rồi, cái này làm cho Lâm Tĩnh Nhu càng thêm phẫn nộ.
Trước nửa đêm Lâm Tĩnh Nhu căn bản không có ngủ, thẳng đến hai giờ sáng mới mơ màng nằm ngủ, chỉ mong trời sáng đi giáo huấn Trần Thanh Đế, chất lượng giấc ngủ không tốt, là tối kỵ của nữ nhân.
Hiện tại hai mắt của Lâm Tĩnh Nhu còn đang thâm quầng.
- Chị Tĩnh Nhu, chị đừng nóng giận, đại ca ta biết rõ sai rồi, cho nên mới...
Trần Phong Nhiên mở miệng giải thích, nhưng ở chỗ sâu trong hai con ngươi lại lóe ra hàn mang, nhưng không người nào có thể bắt được.
Cực Phẩm Tà Thiếu Cực Phẩm Tà Thiếu - Diện Hồng Nhĩ Xích