Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 150 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 519 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:54:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 118: Diện Mạo Quyết Định Đãi Ngộ
oa Vô Ưu đôi mắt nhỏ bốc lửa nhìn chằm chằm Hoa Vị Miên, nhưng lại không ngăn cản động tác của nàng.
Hoa Vị Miên hài lòng vỗ vỗ gương mặt của hắn, nói: "Hài tử này vài ngày không thấy, trở lên biết nghe lời!"
"Hoa Vị Miên, ngươi còn phải trở về trong hoàng cung sao?" Hoa Vô Ưu ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi.
“Dĩ nhiên a," Hoa Vị Miên ngồi xuống rót cho mình ly trà, "Ta là chuồn ra ngoài."
Hoa Vô Ưu cau mày, ngồi vào trên băng ghế, đứng đắn một chút nói: "Vậy ngươi không dạy ta võ công, lần trước ngươi dạy ta đã học xong toàn bộ."
Hoa Vị Miên nhào qua ôm hắn vào trong ngực hung hăng sỗ sàng, "Nhi tử ngoan, có phải hay không không bỏ được mẫu thân, không sao, Ngư Nhất Ngư Nhị tỷ tỷ cũng có thể dạy."
Hoa Vô Ưu cọ xát vào bộ ngực nhỏ của Hoa Vị Miên, mặt đỏ hơn phân nửa, ấp úng nói: "Ngư Nhất Ngư Nhị tỷ tỷ đều không nói chuyện......"
"Khụ!" Bên cạnh vang lên một tiếng ho khan cảnh cáo, Hoa Vô Ưu lập tức từ trong ngực của Hoa Vị Miên rụt ra ngoài, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, tỏ vẻ không có bất luận mưu đồ xấu gì.
Tôn Chính Sở gật đầu một cái, mới nói: "Chuyện này sau này lại nói, trước đi tiền thính(nhà ăn) dùng điểm tâm sáng, lát nữa ta đưa các ngươi trở về."
Hoa Vị Miên tròng mắt vừa chuyển, hỏi: "Vu Bàn Nguyệt đâu?"
Tôn Chính Sở híp mắt một cái, mặc dù vô cùng không tình nguyện, nhưng vẫn là thành thực hồi đáp: "Hắn ở tại Tây viện."
Hoa Vị Miên vỗ bả vai hắn, kéo Hoa Vô Ưu nói: "Chúng ta đi ăn cơm."
Mấy người đi tới tiền thính, nhìn vào bên trong, Hoa Vị Miên mặt liền trầm xuống, nàng cư nhiên quên trong phủ này còn có mấy vị thị thiếp.
"Ngư Nhất, công chúa đâu?" Hoa Vị Miên sắc mặt không tốt hỏi.
"Công chúa say rượu chưa tỉnh, hiện tại còn đang ngủ." Ngư Nhất đáp.
"Vậy cũng tốt, ngươi phân phó phòng bếp nấu cho nàng chút canh giải rượu, nàng thức dậy liền cho nàng uống một chút." Hoa Vị Miên đi tới bên bàn cơm ngồi xuống.
"Vâng"
Tôn Chính Sở, Vu Bàn Nguyệt lần lượt ngồi xuống, cái khác thị thiếp thấy mấy người ngồi vững vàng cũng muốn chuẩn bị ngồi, lại bị Hoa Vị Miên một tiếng ngăn lại, "Các ngươi hôm nay không ăn cơm ở chỗ này." Khó được chạy trở về, tất cả tâm tình đều biến thành không tốt đẹp rồi.
"Tướng quân......" Diệu Thanh cắn chặt răng, Hoa Vị Miên quả thật là khinh người quá đáng, hôm nay ngay cả ăn cơm đều không cho ngồi cùng bàn!
Tôn Chính Sở mặt không chút thay đổi, bày tỏ tất cả do Hoa Vị Miên làm chủ.
"Tốt lắm tốt lắm," Hoa Vị Miên vỗ vỗ tay, "Chớ ở đây cắn răng nghiến lợi, đi nhanh lên đi."
"Hoa Vị Miên, ngươi chiếm đoạt tướng quân không nói, hiện tại ngay cả ăn cơm đều muốn đuổi chúng ta đi, chúng ta dù sao cũng là thị thiếp của tướng quân, tướng quân đều chưa lên tiếng, ngươi cư nhiên liền dám đuổi chúng ta đi!" Vũ nhi đứng ra, lòng đầy căm phẫn nói.
Thành thúc ở bên cạnh lắc đầu một cái, hài tử này, làm sao lại không có chút ánh mắt như vậy!
Hoa Vị Miên gắp một cọng cải trắng ném vào trong chén của Hoa Vô Ưu, nói: "Tiểu hài tử phải ăn nhiều rau cải."
Hoa Vô Ưu không tình nguyện bỏ vào trong miệng, oán thầm nói: đó là bởi vì ngươi muốn ăn thịt đi!
"Dù sao các nàng như vậy có tinh thần, Ngư Nhất Ngư Nhị, cho ta lôi vào trong viện, một ngày không cho phép cung cấp cơm nước." Hoa Vị Miên lành lạnh nói.
"Dạ, tiểu thư!" Mười cái thị nữ lĩnh mệnh liền vén tay áo lên chuẩn bị bắt đầu làm.
"Hoa Vị Miên, người đây là lạm dụng tư hình!" Nhã Uyển the thé kêu lên.
Hoa Vị Miên sửa sang lại 睱 nhìn nàng, "Ta chính là, thế nào?"
Năm nữ nhân bị tức đến mức sôi máu, nghĩ chửi ầm lên nhưng còn muốn bận tâm hình tượng, các nàng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ như vậy, cố tình tướng quân liền bị cái này Hồ Ly Tinh mê hoặc, đối với các nàng ngoảnh mặt làm ngơ!
"Tướng quân......" Diệu Thanh trong mắt nén lệ, thống khổ kêu.
Hoa Vị Miên liếc nhìn bên cạnh Tôn Chính Sở, thấy hắn ăn uống như thường, lạnh lùng hừ hừ lỗ mũi, nói: “Diệu thanh liền miễn, trở về phạt tự suy nghĩ, đóng cửa một tháng."
"Hoa Vị Miên...... Ngươi!" Diệu thanh hai mắt trợn to, không cam lòng nhìn nàng.
"Sớm nhất vào cửa lại không quản tốt phía dưới, truyền đi ra sẽ làm cho ta mất mặt, Ngư Nhất Ngư Nhị, mời mấy cái này tiểu thiếp đi ra ngoài."
Mất mặt ngươi, cái gì gọi là mất mặt ngươi?! Hoa Vị Miên, ngươi cũng quá mức coi trọng chính mình rồi!
Nhưng mà đám người còn chưa kịp phản kháng, Ngư Nhất Ngư Nhị đã lần lượt điểm huyệt, sau đó khiêng đi ra ngoài.
Vu Bàn Nguyệt ở một bên thở dài, bày tỏ thương tiếc: không có biện pháp, thế giới này chính là cái này dáng vẻ, nếu như có một ngày da mặt của các ngươi cũng luyện đến Hoa Vị Miên cái kia cảnh giới, nơi này liền do các ngươi làm chủ.
Người vừa đi, Hoa Vị Miên ngược lại không ăn, cầm chiếc đũa tận tình gắp thức ăn cho Hoa Vô Ưu.
Tôn Chính Sở thong thả ung dung múc một chén canh đặt ở trước mặt nàng, "Nói nhiều lời như thế, khát nước rồi?"
Hoa Vị Miên quay đầu miệng hôn một cái"Chụt" lên trên mặt hắn, "Ta tướng công thật biết nghe lời."
Bữa cơm sáng này ở nơi này bị hai người không biết xấu hổ tàn phá xuống nhường mắc ói đi qua, Vu Bàn Nguyệt đã sớm kiếm cớ chạy, sợ buổi sáng chưa ăn bao nhiêu cơm toàn bộ đều muốn dâng tặng cho Hoa Vị Miên.
Hoa Vị Miên ăn qua điểm tâm bỏ chạy đến phòng khách, nhiệm vụ cuối cùng bởi vì nàng trở lại vẫn còn chưa có hoàn thành!
"Thuần Vu Nhã, đi, ta dẫn ngươi đi địa phương tốt!"
"Nơi nào?" Thuần Vu Nhã hứng phấn bỏ lại chén, nàng ngày hôm qua chơi còn chưa có đã!
Hoa Vị Miên cười thần bí, "Đi theo ta sẽ biết."
Mới vừa đi tới Tây viện, Hoa Vị Miên thiếu chút nữa vỗ đùi, này không phải đến vừa vặn sao? Vu Bàn Nguyệt nhẹ nhàng Hồng Y(y phục màu đỏ) ở trong gió thu nhẹ nhàng phiêu đãng, ba ngàn lụa đen chiếu nghiêng xuống, bóng lưng lộ vẻ vắng lặng, tiếng sáo du dương, uyển chuyển đứt ruột.
Một khúc ngừng, hắn xoay người, ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, "Hoa nha đầu, ngươi đã tới rồi."
Tình cảnh này, Hoa Vị Miên chỉ muốn dùng một thành ngữ để hình dung: phong tình vạn chủng (đủ loại phong tình ^ ^)!
Vu Bàn Nguyệt biến thành nam nhân thật sự là lãng phí, nếu là nữ nhân, tùy tiện tìm một kỹ viện bỏ vào, đây tuyệt đối là đánh thắng thiên hạ không có địch thủ!
Như Hoa Vị Miên mong muốn, Thuần Vu Nhã nhìn đến ngây dại, cặp mắt biến thành ngôi sao đỏ nhỏ, lau nước miếng, lúc này nói rằng: "Ta muốn hắn!"
Vu Bàn Nguyệt ngẩn ra, câu thứ nhất phản ứng tới chính là: "Hoa Vị Miên, đây là ngươi đồ đệ?"
Hoa Vị Miên thầm nghĩ ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, xem ra Mỹ Nam Kế rất thành công nha, thay vì chính mình quấn quít chặt lấy yêu cầu Thuần Vu Nhã đi tìm Thuần Vu Phóng từ hôn, còn không bằng khiến Thuần Vu nhã vì chính mình chung thân sự nghiệp Phá Phủ Trầm Châu(*) đi từ hôn, có Vu Bàn Nguyệt này quân cờ, nàng còn không ngày ngày quấn quýt Thuần Vu Phóng đòi từ hôn?!
(*)Phá Phủ Trầm Châu: đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)
Ha ha! Ta thật sự là thông minh!
Vu Bàn Nguyệt đau cả đầu, hắn đã nói nha đầu kia tìm đến mình nhất định không có chuyện tốt, hóa ra là coi mình như mồi câu, cũng được, gắng gượng phối hợp ngươi một lần.
"Mời ngồi." Vu Bàn Nguyệt đi tới, dùng tay làm dấu mời, nụ cười thịnh hành lôi cuốn ngàn vạn cô gái tự nhiên lại một lần nữa bắt trái tim hoa si của Thuần Vu Nhã làm tù binh.
Hoa Vị Miên phối hợp rót ly trà, nói: "Vu Bàn Nguyệt, ngươi giả trang cái gì xốc xệch a, tóc đều không buộc, lôi thôi!"
Vu Bàn Nguyệt lần này mới thật sự là lỗn xộn, đang định phản bác, bên kia đã có người vì hắn sẵng giọng rồi, "Ngươi biết cái gì, cái này gọi là phong tình!"
Nhìn Thuần Vu Nhã ngôn từ chính nghĩa ngay thẳng bộ dáng, Hoa Vị Miên rất muốn phun trong miệng nước trà ra, suy tính đến nàng là kim chủ, nhịn trở về, đứng lên phủi mông một cái nói: "Các ngươi chậm rãi tán gẫu, ta đây cái này bóng đèn đi chỗ khác thắp sáng."
Vu Bàn Nguyệt cống hiến cả buổi trưa cho Thuần Vu Nhã, lúc giữa trưa, không phải là Hoa Vị Miên lấy cớ không bao giờ mang nàng xuất cung ra uy hiếp nàng đều còn không nỡ đi.
Rốt cuộc an tĩnh lại, Vu Bàn Nguyệt thở phào một cái, lấy ra túi châm nói: "Tới đây ngồi tốt."
Hoa Vị Miên đàng hoàng đi tới ngồi xuống đưa lưng về phía hắn, một lát mới nói: "Vu Bàn Nguyệt, thật xin lỗi."
Vu Bàn Nguyệt sửng sốt, loạn cảm động một phen, lúc trước uất ức trở thành hư không, nhẹ nhàng gõ đầu nàng một chút nói: "Chính ngươi hiểu là tốt rồi."
Hoa Vị Miên xoay người lại, nói: "Thật xin lỗi, ta về sau có lẽ còn phải mượn dùng mỹ mạo của ngươi."
Vu Bàn Nguyệt kém chút cắm một cây vào trong miệng nàng, nàng có thể không sát phong cảnh như vậy sao, không nên chọc phá người khác cuối cùng một chút ảo tưởng, lấy đả kích kẻ địch đến thương tích đầy mình làm mục đích có phải hay không?!
Thuần Vu Nhã chơi đùa cả đêm sống chết không muốn trở về, mạnh mẽ kéo Hoa Vị Miên chơi tới trời tối mới lê xác bước vào cửa cung.
Mới vào cửa cung chưa hiểu ra sao đã bị Ngự Lâm quân mời đến trước mặt Thuần Vu Phóng, Thuần Vu Phóng mặt đen có thể vặn ra nước, cả giận nói: "Hai người các ngươi làm chuyện tốt!"
"Hoàng thượng bớt giận." Còn khăn che mặt Tư Đồ Uyển Ngọc ở một bên đỡ lưng của hắn, nhìn Hoa Vị Miên một cái nói: "Ta thấy chuyện này căn bản không phải lỗi của công chúa, đều là Hoa tiên tử xui khiến."
"Ơ, hoàng hậu nương nương, mặt tốt không sai biệt lắm a?" Hoa Vị Miên châm chọc nói.
Tư Đồ Uyển Ngọc dừng lại, lấy tay che mặt, chấm đỏ đúng là tiêu tán, nhưng là còn có thể mơ hồ nhìn ra dấu vết.
"Hoa Vị Miên, ngươi coi trẫm là khỉ để đùa giỡn phải hay không?!" Thuần Vu Phóng vỗ bàn, nữ nhân này lá gan càng ngày càng lớn, "Lại dám mang theo công chúa tự mình xuất cung, bắt cóc công chúa, trẫm có thể trị ngươi tội chết!"
Hoa Vị Miên nhìn hắn một cái, lành lạnh nói: "Người nào tự mình, ta theo thái hậu nương nương nói rồi, nàng phê chuẩn."
"Ta thế nào không biết a......" Thuần Vu Nhã ở một bên không sợ chết đâm thủng nàng thấp giọng hỏi.
Hoa Vị Miên vỗ nàng một cái tát, ý bảo nàng ngậm miệng, nàng ngại sống quá lâu có phải hay không?
"Tốt!" Thuần Vu Phóng giận quá thành cười, "Lại dám cầm Thái hậu để làm bia đỡ đạn, hôm nay trẫm không trừng trị ngươi, ngươi sẽ không biết trời cao đất rộng......!"
Nhưng mà, lời còn chưa nói hết, bên ngoài thái giám liền hắng giọng rống, "Thái hậu nương nương giá lâm!"
Hoa Vị Miên dương dương đắc ý nhìn đỉnh đầu bốc khói của Thuần Vu Phóng, xem đi xem đi, diện mạo quyết định đãi ngộ!
Cực Phẩm Nương Tử: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu Cực Phẩm Nương Tử: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu - Bán Điểm Mặc