With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 608 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:39:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31: Tiến Hành Jq (6)
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Ngại quá, vừa rồi rớt mạng.
Về phần Cố Tử Mặc có thật sự rớt mạng hay không thì cũng không thể nói rõ được.
Bởi vì đối phương là học trưởng nên An Nhạc hoàn toàn không nghi ngờ gì tin chắc rằng hắn bị rớt mạng, hơn nữa hắn cũng tỏ vẻ xin lỗi với cô rồi, vì thế bèn trả lời
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: không sao, chuyện này không phải lỗi của ngươi, là do mạng internet không tốt.
Thấy những lời này, ngón trỏ đặt trên chuột của Cố Tử Mặc giật giật, cặp mắt xinh đẹp khẽ híp lại, trên môi nâng lên một nụ cười thú vị, hắn phát hiện người này đối với acc Công Tử có thái độ rất lạ, không có kiêu ngạo cùng liều lĩnh, cái này là vì sao đây?
Trong trò chơi, mấy cô gái nghĩ biện pháp đến gần mình hắn đã thấy nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một cô gái như vậy, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là hắn không có đánh giá sai.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Ta gọi người đến cứu ngươi.
An Nhạc thấy hắn nói như vậy lập tức nhớ tới vừa rồi có gọi Đại Ngọc Nhi tới cứu mình, đoán chừng cũng sắp đến rồi. A! sắc mặt An Nhạc nhanh chóng thay đổi, nếu để Đại Ngọc Nhi đến, nhìn thấy một màn này thì cô nhất định sống không yên. Vì thế, An Nhạc ra vẻ trấn định ở trong phòng ngủ nói “Đại Ngọc Nhi, không cần tới nữa, có một y sư đi ngang qua cứu tớ rồi”
“Ừm” Hứa Ngọc đã đi được một nửa đường, nghe thấy An Nhạc nói như vậy liền dùng truyền tống phù trực tiếp bay về thành.
Hô! An Nhạc thở phào nhẹ nhõm, đồng thời gửi cho Công Tử một câu
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Không cần, ta tự làm
Những lời này vừa phát đi, An Nhạc liền lựa chọn tự sống lại, như vậy rất dễ dàng nhưng mà bị rớt mất kinh nghiệm. An Nhạc đã tính qua rồi, kinh nghiệm vừa bị mất tương đương với việc ngày hôm nay không được Công Tử mang đi, cho nên không có gì khác biệt cả, khỏi phiền toái Công Tử gọi người tới cứu cô. Hơn nữa, An Nhạc cũng có chút tư tâm, cô còn muốn cùng Công Tử đánh quái, nếu gọi người khác tới lỡ không đi nữa thì biết làm sao!
Sau khi sống lại, chuyện thứ nhất An Nhạc làm chính là gửi một tin nhắn riêng cho Công Tử
[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Công Tử, ngươi còn muốn xoát quái không?
[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: không, ta muốn đi phụ bản.
[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Thế à, vậy không làm phiền ngươi nữa.
Trả lời lại câu này, An Nhạc cho dù có là người phóng khoáng đến đâu thì cũng không tránh khỏi thất vọng, mà phần thất vọng này thông qua câu chữ cũng đã chuyển đến người nào đó.
Cố Tử Mặc không phải là người dễ dàng sinh ra hứng thú với người khác, nhưng hiện tại hắn đối với thế giới ảo này, đối với người không quen biết kia sinh ra chút hứng thú, hắn híp mắt nhìn câu nói đó một lúc, sau đó gõ một câu hồi âm.
[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: cấp bậc của ngươi cũng kha khá rồi, có thể cùng nhau vào phụ bản.
An Nhạc ngẩn người, sau đó thiếu chút nữa từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, học trưởng đây là đang dụ dỗ trá hình cô sao? Được rồi! Có lẽ học trưởng chỉ thuận miệng nói như thế, hoàn toàn không có ý gì khác, nhưng mà câu nói kia thật sự làm cho lòng người quá mức phấn chấn.
An Nhạc nhịn xuống suy nghĩ muốn ở trong phòng ngủ quay cuồng, thở sâu một hơi, cô một câu hai ý trả lời
[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Yên tâm đi, ta nhất định sẽ đuổi kịp ngươi!
Phát xong những lời này, cả khuôn mặt An Nhạc đỏ bừng, thật giống như đang tỏ tình cùng học trưởng vậy.
Cực Phẩm Công Tử Cực Phẩm Công Tử - Công Tử Vô Song