Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 197 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 627 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:56:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 197: Chương 193.2
! Làm xong rồi hả?” Thiên Ca Tuệ hoàn toàn không ý thức được mình làm ảnh hưởng đến công việc của ông xã, buông tạp chí xuống, đứng lên.
“Ừ, trở về thôi, thời gian cũng không còn sớm.” Úy Nam Thừa nắm tay bà xã đi ra khỏi phòng làm việc.
Giờ đã là mười giờ tối, trên đường phố vẫn tiếng người huyên náo, đèn neon lóe ra ánh sáng đủ màu sắc, kích thích mắt mọi người. Thành phố W về đêm luôn mê tình, nam nữ tuổi còn trẻ đều lựa chọn ban đêm đi ăn nói chuyện phiếm, uống rượu ca hát, thả lỏng công việc cuộc sống khẩn trương ban ngày.
Ở trong ấn tượng của Úy Nam Thừa, đây là lần thứ hai anh lái xe dừng lại bên cạnh quán lề đường. Lần đầu tiên là trước khi anh và Tuệ Tuệ kết hôn, anh bị mẹ ép tới trường đón cô tan học buổi tối, cô ở trên xe náo loạn muốn ăn đồ nướng, sau đó ––
Ngẫm lại, đã trôi qua bốn năm rồi, thời gian trôi qua thật sự nhanh, nơi này cũng có chút thay đổi, xe đẩy nhỏ ban đầu đã biến thành quầy hàng nhỏ, quầy hàng nhỏ biến thành quán bán hàng, quán bán hàng trang hoàng còn có dáng có vẻ.
“Đi thôi, anh đồng ý đi ăn đồ nướng với em, không cho phép nói chuyện mà không tính toán gì hết.” Thiên Ca Tuệ nhìn ông xã.
“Được, nhưng mà chúng ta phải chọn nhà kia.” Úy Nam Thừa chỉ vào một cửa hàng mặt tiền coi như tạm chấp nhận là quán đồ nướng, anh vẫn không ưa loại thức ăn nướng này, nhưng Tuệ Tuệ cố tình lại vô cùng yêu thích.
Thiên Ca Tuệ biết ông xã sĩ diện, không thích ngồi trong quán bán hàng, nên đồng ý. diee ndda fnleeq uysd doon
Hai người chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, bà chủ rất nhiệt tình thẳng bước đi tới đây, lấy thực đơn ra hỏi bọn họ cần thứ gì.
Úy Nam Thừa nhìn thực đơn dính chút nước sôi và vết bẩn, cũng hơi không muốn nhìn.
Thiên Ca Tuệ bĩu môi trừng mắt liếc nhìn anh, cầm lấy thực đơn, tiếp theo đó vạch xuống một loạt.
“A, cô gái này nhìn quen mắt ghê! Trước kia thường tới đây?” Bà chủ nhìn Thiên Ca Tuệ vui tươi hớn hở lôi kéo làm quen.
“Đúng vậy, cháu chính là khách quen ở đây, hồi học cấp ba vẫn thường tới.” Thiên Ca Tuệ cười híp mắt trả lời, sau khi lên cấp ba, cô và Yên nhi còn có Cầu Cầu sau giờ học buổi tối thường xuyên tới nơi này ăn mấy xâu thịt nướng, bắp nướng, đậu hũ thúi v.v..., rất nhiều món thường được các cô ăn thử.
“Tôi nói sao lại nhìn quen mắt như vậy, thì ra là khách quen! Quý ông bên cạnh chắc là lần đầu tiên tới đúng không? Một vị tiên sinh đi giày tây ngồi xuống chỗ này, thật đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này! Rất vinh hạnh rồi!” Bà chủ cười đến ánh mắt cũng nheo lại.
Vẻ mặt của Úy Nam Thừa rất 囧, chính anh cũng cảm thấy quái lạ, chứ không cần nói đến những người khác.
“Bà chủ, bà không cần để ý đến anh ấy, anh ấy là người như vậy.” Thiên Ca Tuệ cười càng vui vẻ hơn.
Bà chủ kia híp mắt quan sát hai người bọn họ, cười nói: “Cô bé, cậu ấy là chú của cô bé hả? Thật đúng là trẻ tuổi đó!”
“Phụt!” Thiên Ca Tuệ không nhịn được cười phì.
Mặt của Úy Nam Thừa hoàn toàn tối đi rồi, tay dưới bàn siết chặt thành quả đấm, kiềm chế muốn bùng nổ tức giận.
“Bà chủ, ánh mắt của bà thật sắc bén, điều này cũng bị bà phát hiện rồi.” Thiên Ca Tuệ cười đến bụng cũng đau, còn len lén quan sát vẻ mặt của ông xã.
Đúng lúc ấy, ông chủ bưng thức ăn đã nướng xong đến đây.
“Chúng tôi muốn đóng gói mang đi.” Úy Nam Thừa gần như cắn răng nói ra, anh không muốn ở lại dù chỉ một giây, ánh mắt bà chủ này là như thế nào? Nhìn anh như vậy có vẻ giống chú của Tuệ Tuệ sao? Nhất là câu nói sau cùng kia, là châm chọc trắng trợn!
Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi! Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi! - Nam Quan Yêu Yêu