Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 197 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 627 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:56:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 186: Chương 183
ức chết em rồi! Bùi Phóng đáng chết! Vừa rồi em chỉ hận không thể tát anh ta hai cái bạt tai! Lại vì một người phụ nữ như vậy mà vứt bỏ Yên nhi!” Thiên Ca Tuệ nhe răng nhếch miệng về phía bóng lưng của Bùi Phóng.
Úy Nam Thừa vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng khuyên nhủ: “Ngoan, đừng tức giận, triệt để nhìn rõ ràng một người như vậy không phải rất tốt sao? Dù sao cũng khiến cho người ta dễ chịu hơn sau khi kết hôn mà bị phản bội một chút.”
“Hừ! Em còn chưa tìm anh tính sổ!” Thiên Ca Tuệ xoay người thở phì phò nhìn ông xã chằm chằm.
“Bà xã, anh vẫn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ đi trêu chọc đào hoa lung tung.” Úy Nam Thừa sờ lỗ mũi một cái, trả lời rất thẳng thắn.
“Giữ mình trong sạch mà anh còn thay bạn gái thường xuyên? Tối nay trở về thành thật khai báo cho em! Nếu không, phạt anh ngủ chung với con trai!” Thiên Ca Tuệ đưa ngón tay dùng sức chọc chọc lồng ngực rắn chắc của ông xã, lông mày cau lại.
Úy Nam Thừa lấy lòng cầm ngón tay của Tuệ Tuệ, đặt lên môi hôn, trong mắt dịu dàng chảy nước.
Một màn này vừa lúc bị phóng viên có thâm niên chụp lại, để hôm sau lên trang đầu tạp chí giải trí.
“Ôi ôi này! Hai người ở đây chơi trò ngọt ngào sao?” Thiên Chỉ Dương bưng một ly rượu đỏ tới, trong mắt mang cười đảo tới đảo lui giữa hai người.
Thiên Ca Tuệ vội vàng rút tay mình ra, đi tới bên cạnh anh trai khoác tay anh, vứt bỏ ông xã không để ý đến, chọc cho Úy Nam Thừa có vẻ mặt oán phu *.
(*) Oán phu: Người chồng oán giận
“Anh, chị Đông Nhi đâu? Không phải chị ấy tới chung với anh sao?”
“Em con nhóc thúi này! Chỉ biết nhớ chị Đông Nhi của em, cũng không quan tâm đến anh trai em.” Thiên Chỉ Dương giống như khi còn bé gõ gõ trán em gái, nhưng không ngờ Úy Nam Thừa bên cạnh không vui, bà xã của anh chỉ có thể do một mình anh động tay động chân, bất kỳ người đàn ông nào khác đều không được!
Rất lớn tiếng “Khụ” một tiếng, nhờ vào đó đưa đến sự chú ý của hai người.
Thiên Ca Tuệ liếc nhìn ông xã, không để ý đến anh, tiếp tục ôm cánh tay anh trai, “Anh, tình cảm của anh và chị Đông Nhi có gần thêm một bước không? Có... Cái đó không?” Đôi mắt sáng lấp lánh còn giống như một con mèo giảo hoạt.
“Tuệ Tuệ, em bị làm hư rồi!” Thiên Chỉ Dương có điều ngụ ý.
“Nói mau đi mà!” Thiên Ca Tuệ giống như cô gái nhỏ quấn lấy anh trai mình.
Thiên Chỉ Dương bị cô quấn lấy không kiên nhẫn được, chỉ đành phải nói thật, “Không có.”
Anh thừa nhận Phó Đông Nhi đúng là một cô gái tốt, cũng là đối tượng rất tốt để làm bà xã, hiền lương thục đức, dịu dàng hào phóng, phong cách mỹ nữ điển hình, cho dù từ bất cứ phương diện nào đều rất tốt.
Cũng không biết tại sao, giữa hai người chính là không xảy ra luồng điện, anh thử hôn cô, nhưng ngay khoảnh khắc khi hai đôi môi chạm vào nhau, anh không chịu nổi nhảy dựng lên, thật sự không có cách nào.
Đôi môi Phó Đông Nhi cũng ở đó run rẩy, trong lòng ý vị kêu lên: Không phải anh ấy, không phải anh ấy...
Sau đó hai người hoàn toàn xa cách rồi, chỉ khi ở trước mặt cha mẹ hai nhà thì giả vờ giả vịt, lại bí mật có ước định, trong vòng ba năm, cho dù bên nào có người mình thích, bên kia cũng phải độ lượng buông tay, bên chỗ cha mẹ cũng phải gánh chịu trách nhiệm.
Năm nay, chính là năm thứ ba rồi, hình như hai người đều không tìm được mảnh xương sườn thuộc về mình, ba năm đã là kỳ hạn chót bọn họ có thể kéo dài, qua năm nay, bọn họ sẽ tuân theo ý nguyện của cha mẹ hai bên, kết làm vợ chồng.
Bên này Thiên Chỉ Dương bị em gái quấn lấy hỏi lung tung này kia, bên kia Phó Đông Nhi vừa mới thoát khỏi một ông chú nhiệt tình trò chuyện, cô thật sự không thích kiểu hư hỏng như vậy thăm hỏi, những người này trông mong lấy lòng cô, không phải vì nể mặt mũi cha cô và người kia... Thiên Chỉ Dương – chồng chưa cưới phong lưu phóng khoáng.
Lại nói, thời gian bọn họ đính hôn cũng sắp ba năm, nhưng giữa hai người đã hiểu rõ ràng gọi là không được, cô chỉ biết anh được công nhận là hoa hoa công tử, tốc độ thay bạn gái như thay quần áo, hơn nữa cặp mắt hoa đào kia luôn cười đến đắm đuối đưa tình, ý xuân tràn lan, nhưng cô cũng nhìn thấy tịch mịch nơi đáy mắt anh.
Cô nghĩ, nhất định là mình nhìn lầm. Kiểu người giống như anh, làm sao có thể sẽ tịch mịch chứ?
Bưng ly rượu đỏ lên, uống một ngụm lớn, năm nay là năm cuối cùng theo ước định của bọn họ, nhưng cô vẫn không thể gặp được một người đàn ông để cho mình động lòng, nhếch miệng lên nở nụ cười khổ.
Tình yêu? Thật sự chỉ có thể gặp mà không thể cầu sao?
Ngửa đầu, cái ly thấy đáy.
Xoay người chuẩn bị đi toilet, nhưng không ngờ giày cao gót đã dẫm lên chiếc váy dài màu lửa đỏ quét đất, một sơ sểnh ngã lệch xuống bên cạnh, không nhịn được “A” một tiếng, cũng không có đau đớn như dự đoán, lại rơi vào trong một chiếc giếng cổ sâu đen.
“Tiểu thư, cẩn thận.” Một giọng nam dễ nghe truyền đến.
Cô cảm thấy cánh tay tráng kiện có lực của anh ôm eo mình, khiến cho cô tránh khỏi tiếp xúc thân mật với nền đất, chỉ có điều tư thế này, vô cùng mập mờ.
Thân thể của cô gần như nghiêng thành 180 độ, mà anh, cánh tay đỡ eo cô, thân thể bị buộc nghiêng về phía trước, mắt hai người đối mắt, lỗ mũi đối lỗ mũi, đôi môi đối diện đôi môi.
Cái nhìn này, dừng lại giữa bọn họ dài đến một phút.
Tia lửa, âm thầm nảy sinh.
Nên hình dung người đàn ông trước mắt như thế nào đây? Trơn bóng như ngọc, tao nhã tuyệt luân, chân mày mây khói, tròng mắt đen sâu giống như giếng, sống mũi cao thẳng, còn có môi đầy đặn này, chắc hẳn, khi hôn...
Phó Đông Nhi! Sao mày có thể không biết thẹn thùng, lại nảy sinh ý nghĩ kỳ quái với người đàn ông lần đầu tiên nhìn thấy! Cẩn thận và rụt rè mày được nuôi dạy đi đâu rồi? di3n~d@n`l3q21y'd0n
Hứa Du cũng không biết mình bị như thế nào? Bị cô gái mặc lễ phục màu đỏ như lửa này nhìn đến mặt hơi ngại ngùng, vẻ mặt của cô rất phong phú, ánh mắt nhìn mình cũng rất kỳ quái, nhất là vẻ mặt thẹn thùng như vậy, càng thêm vài phần xinh đẹp.
Cánh tay đỡ eo cô siết chặt, đỡ cô đứng lên.
“Cám ơn anh.” Mặt Phó Đông Nhi ửng đỏ, giọng như ruồi muỗi.
“Không có gì.” Hứa Du chỉ cảm thấy cô xấu hổ khác thường,
Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi! Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi! - Nam Quan Yêu Yêu