As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: Ninh Cẩn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 256
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 580 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:10:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 256: Chương 255.1: Kết Thúc
ạng sáng ngày hôm sau, Niệm Thần bị một cô nhóc hành hạ nên tỉnh dậy. Lúc này, sau cơn đau trên má, cô cảm giác có ai đó đang không hề nể nang mà bẹo má cô.
Thực ra hiện giờ nếu Niệm Thần tỉnh táo chậm hơn một chút thì cô nhất định đã ném “cái vật nhỏ bé” cản trở giấc ngủ của cô ra ngoài rồi.
Đến khi mở mắt, Niệm Thần mất 30 giây đờ người ra. Cho dù là ai, khi vừa mới tỉnh dậy mà thấy trước mặt mình là một cô nhóc xinh đẹp đang vui vẻ chảy nước miếng xuống gối của mình, thậm chí còn hành hung tóc của mình, chắc hẳn phản ứng đầu tiên sẽ là thét chói tai.
Còn về việc cô bé này ở đâu ra thì tất nhiên phải hỏi Hoắc Cảnh Sâm rồi.
Hôm qua anh chỉ vô tình đi dạo hộp đêm sau đó chẳng hiểu sao lại đưa cô nhóc này về nhà.
Cái gì? Có phải con của Hoắc Cảnh Sâm không vậy? A, bạn quá ngây thơ đó. Chắc bạn quên mất quá trình hình thành con người rồi, nếu đêm qua Hoắc Cảnh Sâm bất cẩn để lại thứ gì thì cũng chỉ có thể là phôi thai chưa thành hình thôi.
Dĩ nhiên, hiện giờ nếu Hoắc Cảnh Sâm muốn ra ngoài “hành động” thì cũng không có yếu tố thiên thời – địa lợi – nhân hòa, chưa nói tới việc sau khi vật lộn với Niệm Thần thì chẳng có ai trong số vô vàn người phụ nữ muôn hình muôn vẻ bên ngoài có thể lọt vào mắt Hoắc Cảnh Sâm.
Lúc ấy Hoắc Cảnh Sâm vừa từ toilet đi ra, đến khi trở lại chỗ ngồi, trên sofa đã xuất hiện một bé con, đang ôm trong tay cái vật được gọi là vịt con, nước miếng chảy ròng ròng, nhìn Hoắc Cảnh Sâm.
À, được rồi, nhìn anh, bạn nhỏ Lục Điềm Điềm thật sự không chỉ biết chảy nước miếng đối với trai xinh gái đẹp …
Nhưng một lúc sau sau, bạn nhỏ có tính cách khiến người khác yêu mến đã khiến người ta nảy sinh ham muốn chiều chuộng, chưa nói tới việc trong thời gian ngắn đã đầu độc Hoắc Cảnh Sâm, lại còn khiến Hoắc Cảnh Sâm nổi lên “tâm tư xấu xa”.
Vừa đúng lúc ai đó trong nhà cái đó không chịu sinh con gái khiến anh buồn bực, vừa thấy cô bé này liền lập tức đưa đi, mặc kệ là con cái nhà ai, trước tiên cứ mang về nhà chơi một thời gian để kích thích Mộ tiểu thư cũng tốt chứ sao.
Kết quả, Lục Điềm Điềm trừ việc đi trên đường, cũng chỉ đi tiểu trên chiếc xe Lamborghini vô cùng sang trọng của Hoắc Cảnh Sâm, sau khi phun ra N ngụm nước miếng thì cô bé rất ngoan ngoãn theo Hoắc Cảnh Sâm về nhà.
Nhưng bạn cũng không nên đánh giá cao sự kiên nhẫn của một đứa trẻ, sau khi im lặng, do đã nhận ra khung cảnh xa lạ hoặc điều gì đó, tóm lại sau khi vào cửa thì bạn nhỏ Lục Điềm Điềm trở nên ngang bướng, gào khóc rất to khiến Hoắc Cảnh Sâm muốn lập tức ném cô bé ra ngoài cửa sổ.
Nhưng dù gì Hoắc Cảnh Sâm cũng là người từng trải, Hoắc Thần Viễn cũng đã được anh nuôi nấng bao năm, ít nhất anh cũng có vài thủ đoạn dụ dỗ trẻ nhỏ. Sau khi cạn kiệt sức lực vì dỗ cô nhóc này thôi khóc, Hoắc Cảnh Sâm sau một đêm thức trắng đã vô cùng buồn ngủ.
Đến khi Lục Điềm Điềm vô cùng ngoan ngoãn thì Hoắc Cảnh Sâm lại bất chấp tất cả, ném cô nhóc vào phòng ngủ chính, sau đó xuống phòng khách ngủ.
Đứa bé có đôi mắt trong sáng, tràn đầy vẻ ngây thơ chưa trải sự đời, lúc này, chỉ một cái liếc mắt, đủ thấy Mộ tiểu thư sẽ thích cô bé này.
Nhưng mà đúng rồi, thích là một chuyện, nhưng khuôn mặt cô nhóc khiến Niệm Thần nhức đầu lại là một chuyện khác.
Khuôn mặt cực kì xinh đẹp là không sai, cũng vô cùng mềm mại làm người ta yêu thích, nhưng tại sao Niệm Thần lại nhìn thấy bộ dạng của Lục Hựu Hi trong sự xinh đẹp ấy?!
“A… ma… phù…”
Lúc này, Niệm Thần đang ngơ ngẩn, bạn nhỏ Lục Điềm Điềm giống như đã cảm thấy điều gì, phát âm ra hai âm tiết nghe giống như tiếng mẹ, sau đó phun ra một ngụm nước miếng.
Niệm Thần nhìn cô nhóc trước mắt mà ngẩn ngơ, mẹ nó, mẹ cũng gọi loạn sao? Nếu người khác mà thấy rồi tưởng đây là con của cô thì cô có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi sao?
Khi Niệm Thần ngồi dậy rồi ngồi cách xa bạn nhỏ Lục Điềm Điềm, dường như đã khiến cô nhóc vô cùng tức giận, lúc này, cánh tay mũm mĩm hướng tới phía Niệm Thần.
Nhếch miệng cười, nước miếng lại rơi xuống:
“A… ma… ôm…”
Sau hai lần khua tay, vì trọng tâm không vững, cô nhóc ngã xuống giường lớn. Thực sự, ngã như vậy chẳng có vấn đề gì, mấu chốt ở đây là việc đây chỉ là một đứa trẻ.
Đợi đến khi Niệm Thần ý thức được đây là đứa trẻ nhỏ hơn và nhõng nhẽo hơn Hoắc Thần Viễn rất nhiều, bạn nhỏ Lục Điềm Điềm đã nằm trên giường khóc xé ruột xé gan rồi.
Hiện giờ phản ứng đầu tiên của Niệm Thần là muốn nhào tới lấy cái chăn che cô nhóc này để bé không khóc nữa, nhưng nghĩ lại thì mọi người đều có trách nhiệm yêu thương đóa hoa của Tổ quốc, hơn nữa nếu đây là con của Lục Hựu Hi, cô sao có thể làm thể, quỷ mới biết người đàn ông nham hiểm đó có lập tức xốc nóc nhà của cô lên hay không?!
Đưa ánh mắt khinh thường về phía bầu trời, cô chuẩn bị đưa tay bế bạn nhỏ Lục Điềm Điềm lên.
Nhưng khi đôi tay còn chưa kịp chạm tới bạn nhỏ Lục Điềm Điềm, cửa phòng đã bị mở ra rất mạnh, sau đó Hoắc Cảnh Sâm trong bộ dạng tóc tai lộn xộn, vô cùng tức giận xông tới.
“Mộ Niệm Thần, tại sao em lại khiến cho con gái anh khóc hả?”
Dáng vẻ đau lòng kia, không thể không nói, lúc này bộ dạng Hoắc Cảnh Sâm rất giống một người cha, a, không, bộ dạng này của Hoắc Cảnh Sâm còn hơn cả một người cha, phải nói anh diễn kịch rất tốt, không phải chỉ muốn kích thích Mộ tiểu thư sao, cần đến mức độ này sao?!
Trời mới biết Mộ tiểu thư thật sự đã bị cụm từ “con gái anh” của Hoắc Cảnh Sâm nổ tung, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, giật mình che miệng, cùng Hoắc Cảnh Sâm diễn kịch:
“Hoắc Cảnh Sâm, anh cùng Lục Hựu Hi tạo ra một cô nhóc sao?!”
Lời thoại này, chậc chậc, điều đầu tiên mà bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn sẽ không đồng ý là không có trình độ gì cả.
Thường xuyên tiếp xúc, cô nhóc này là do tình cảm của Hoắc Cảnh Sâm và Lục Hựu Hi tạo nên?!
Khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm run lên, theo bản năng liếc nhìn cô nhóc xinh xắn trắng trẻo đã ngừng khóc trong lòng, đang níu chặt cổ áo anh chảy nước miếng, mẹ nó, đúng là tối qua không để ý tới điều này. Bạn nhỏ vô tội nào đó nhanh chóng bị coi như củ khoai nóng bỏng tay, bị người khác rất không vui vẻ ném vào ngực Niệm Thần, ngưng diễn kịch, ngồi ở mép giường, bộ dạng không thể tin nổi, khẽ nguyền rủa một tiếng:
“Mẹ nó! Tại sao tối qua ông đây lại không phát hiện ra đây là con gái Lục Hựu Hi chứ?!”
Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được - Ninh Cẩn